Chương 5: Là bông hoa đã không còn đất mẹ

22 tháng 10.

Một tuần sau đại lễ.

Nhị Vương gia Lý Cẩn trở về từ Lĩnh Nam đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi ở hoàng cung. Vùng đất sơ khai ngày nào đã trở thành chốn phồn hoa hưng thịnh, giao thương buôn bán tấp nập, là chốn quen thuộc của các thương đoàn từ phương xa.

Nhị Vương gia có công lớn ở Lĩnh Nam như vậy, được người người nể phục, và dần dần bắt đầu có tin đồn Nhị Vương gia Lý Cẩn xứng với ngôi vị Hoàng đế hơn ai hết.

Và hiển nhiên điều này không lọt nổi mắt Chu Quốc sư. Y e ngại rằng, sau này, vị trí ngôi vua sẽ thay đổi, và hệ quả của việc Lý Kiến Dân bị soán ngôi chính là một cái chết thảm khốc dành cho y.

“Bệ hạ. Chàng có chuyện phiền não sao?” Chu Ân Ân yểu điệu giơ tay quàng lấy cổ người trước mặt, cả người ngồi gọn trong lòng hắn.

“Không việc gì. Nàng không cần lo lắng. Hôm nay phê duyệt tấu chương cả ngày nên ta có chút mệt.” Lý Kiến Dân nghĩ đến chồng tấu chương ban sáng, đa số đều đến từ Lĩnh Nam. Lý Cẩn quả thật đã bỏ ra công sức không nhỏ.

Hắn chợt nắm lấy vạt áo, trong lòng lại bắt đầu dậy sóng. Lý Cẩn từ nhỏ đã nổi danh thông minh xuất chúng, rất được lòng các quan văn võ trong triều.

Ai cũng đều cho rằng, người được Hoàng đế lựa chọn để truyền ngôi chính là Lý Cẩn, nhưng cuối cùng Người đã chọn hắn, vì mẫu thân của Lý Cẩn chỉ là một vị phi tần nhỏ bé xuất thân thấp hèn.

Dù không biểu hiện ngoài mặt, nhưng hắn biết, các vị đại thần từ khi hắn còn nhỏ đã luôn có sự so sánh ngầm với Lý Cẩn.

Và để giữ vững ngai vàng, việc kết thân với Chu Quốc sư, người có quyền lực nhất trong số các đại thần, là trọng yếu.

Kể cả khi việc ấy đòi hỏi hắn phải tiêu diệt cả Hãn tộc để thị uy các bộ tộc khác ở Mạc Bắc.

“Nhị Vương gia chiến công hiển hách, lại dẫn binh dẹp được loạn quân ở Lĩnh Nam. Quả thật rất đáng phục.” Chu Ân Ân dâng lên hắn một chén rượu, sau đó bắt đầu nói chuyện vu vơ. “Lĩnh Nam bây giờ cũng đã yên ổn, loạn tặc không còn, nhưng chúng ta bây giờ cũng chẳng phải thật sự thái bình. Chẳng phải ở Mạc Bắc vẫn còn đám quân phản loạn sao?”

“….”

“Bệ hạ. Chi bằng, nhân cơ hội này, truyền lệnh xuất chinh cho Nhị Vương gia đến thống lĩnh Mạc Bắc.” Chu Ân Ân nói nhỏ vào tai hắn.

Lý Cẩn xuất chinh đến Mạc Bắc, chắc chắn sẽ mang thêm một cái đuôi chuột, nàng ta hiển nhiên biết đó là ai.

Nhị Vương gia là một kẻ rất nặng tình.

Chu Ân Ân môi hồng nộn nở nụ cười hiểm độc.

Tất cả, đều đã được tính toán cả rồi.



Từ sau đêm bệnh tái phát, người bên Thái y viện đều đến mỗi ngày để đưa thuốc.

Không như mọi hôm, vị hôm nay mang thuốc đến lại là một kẻ vóc người khá cao, tay chân có chút thô ráp, lại luôn cúi đầu. Điểm đó khiến Mạn Châu Sa cảm thấy có chút kì lạ ở y.

“Hoàng hậu. Hạ thần mang thuốc đến cho Người.”

“Cứ để đó. Liền lui đi” Nàng không nhìn y, chỉ ra lệnh. Ngữ khí đã trở về như khi bản thân còn là một mẫu nghi thiên hạ. Nàng cắn môi, ta giờ chỉ sống từng ngày chờ chết, thuốc thang còn có ích gì.

“Khục.” Tiếng cười bỗng bật lên từ sau lưng.

Quả nhiên là nàng. Nữ nhân Hãn tộc đã luôn rất ngoan cường. Vừa nhấc bước khỏi ranh giới sinh tử đã quay lấy lại vẻ cao ngạo vốn có của một quận chúa cao quý.

“Ngươi…” chưa kịp dứt lời, nàng đã cứng người. Bàn tay nhỏ run rẩy có chút sợ hãi nắm chặt lại.

“Tại sao Vương gia lại ở đây?” Giọng nàng lạc đi khi nhận ra kẻ đứng trước mặt.

“Để gặp cố nhân, chẳng phải quá rõ ràng sao?” Lý Cẩn bật cười, sau đó sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ánh mắt phức tạp.

“Hôm nay ta đến đây còn vì chuyện khác.” Nàng quan sát nét mặt của Lý Cẩn, trong đầu hiện lên một suy diễn, chẳng lẽ…

“Lý Kiến Dân truyền lệnh ta xuất chinh đến Mạc Bắc để dẹp loạn quân.” Lý Cẩn nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt đầy thành khẩn, “…Ta muốn nàng đi cùng ta. Cùng ta trở về cố hương của nàng.”

Nàng nhìn hắn, đồng tử co lại, sau đó lại giãn ra, như hàng lông mày liễu của nàng cũng buông xuôi theo rèm mi đen nhánh.

“Nhị Vương gia. Bông hoa đã mất đi đất mẹ, liệu trở về có còn ý nghĩa gì?”

“Nhưng ít nhất nàng sẽ không chết rũ ở chốn tăm tối u uất nhất Hoàng cung!”

“Vương gia.” Nàng cười nhẹ, một tay trìu mến ôm lấy gò má cương nghị của Lý Cẩn, “Cố quốc thϊếp đã không còn. Trở về đấy và chết ở đây, có khác nhau sao?”

Lý Cẩn cắn răng nghiêng mặt đi, hàng mày đấu vào nhau khiến ấn đường hắn chau lại thật chặt. Hắn vẫn không thể để nàng ở đây, vì ngày nào còn vị Chu quý phi kia ngày đó nàng còn nguy hiểm.

“Ta đợi nàng, đêm nay canh ba ở Thạch Liên đình. Ta sẽ dẫn nàng trà trộn vào đoàn quân viễn chinh.”



Đêm đến, sự tĩnh lặng của Lãnh cung bỗng bị xáo trộn bởi tiếng bước chân hỗn tạp cùng tiếng kim loại va vào nhau từ đám tuỳ tùng của Hoàng thượng.

“Phế hậu! Mau ra đây!” Một tên thị vệ chạy đến hét to, tay không ngừng đập vào cánh cổng sắt của Lãnh cung.

Hồi sau vẫn không có động tĩnh. Lý Kiến Dân đanh mặt lại, nộ khí trong lòng liền dâng lên. Điều Chu Ân Ân nói, quả nhiên là thật!

Chu Ân Ân đứng cạnh hắn liền cười thầm trong lòng. Quả nhiên, lệnh cho Lý Cẩn đi viễn chinh là một nước đi hoàn hảo. Lần này, nàng ta có thể hoàn toàn loại bỏ vị Phế hậu man di này rồi.

“Bệ hạ.” Nàng ta nức nở, “Phế hậu thật sự đã phản bội chúng ta, phản bội Thiệu quốc rồi ư?” Chu Ân Ân vẫn đang diễn rất tròn vai của mình, “Chủng người du mục vốn sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ. Đã như vậy, lại còn thói hoang da^ʍ vô độ, dan díu với Nhị Vương gia, còn cả gan lợi dụng lần công sự này mà bỏ trốn theo y…!”

Vừa dứt lời, Chu Ân Ân đã cứng họng. Trước mắt nàng ta, Mạn Châu Sa đã yên lặng đứng đó, đôi mắt đẹp như viên ngọc quý đang nheo lại nhìn nàng ta, ẩn ý cười.

“Muội là đang nói gì sao, Chu quý phi?”

“Ta…ta…không thể nào!” Chu Ân Ân xanh mặt, giọng nói trở nên lắp bắp. “Bệ hạ! Hãy tin thần thϊếp! Thần thϊếp chỉ nói với bệ hạ sự thật mà thôi!”

“Thế sao? Vậy nàng hãy dùng 'sự thật' ấy giải thích chuyện đang diễn ra trước mắt trẫm xem?” Lý Kiến Dân cao giọng, ngữ khí đã trở nên mất bình tĩnh.

“Thϊếp…thϊếp…” Chu Ân Ân quay sang chỉ vào một nữ nô tì đứng cạnh, lớn giọng nhiếc mắng, “Cẩu nô! Là con tiện nhân này báo tin đó cho thϊếp! Thần thϊếp vì muốn giữ lại thể diện cho Bệ hạ, cho Hoàng thất nên mới tin lời con tiện nhân này mà khẩn trương báo tin cho Bệ hạ!”

Chu Ân Ân trừng mắt nhìn nữ nô tì đang run lẩy bẩy. Nhận thấy hàm ý trong ánh mắt của chủ nhân, nàng ta không còn cách nào khác liền quỳ sụp xuống nhận tội.

“Người đâu! Mau lôi tiện nhân này ra đánh trăm trượng, sau đó đuổi khỏi hoàng cung.” Lý Kiến Dân quay sang Chu Ân Ân, ánh mắt hắn đã thay đổi. “Còn về phần Chu quý phi, cấm túc một tháng ở tẩm cung để suy nghĩ về việc mình đã làm.”

“Bệ hạ…!”

“Liền lui đi!” Dứt lời, hắn phất tay ra lệnh, mặc cho kẻ hầu người hạ xung quanh có khó hiểu nhìn nhau. Chẳng phải là Chu quý phi luôn đắc ý vì bản thân sẽ luôn được Bệ hạ ưu ái sao?…

…Mãi đến khi Lãnh cung dõi đến bước chân cuối cùng của tên thị vệ đi cuối đoàn nhấc khỏi con đường mòn, Lý Kiến Dân mới chủ động bước vào.

Đây là lần đầu tiên hắn đặt chân vào bên trong Lãnh cung, là lần đầu tiên hắn cúi xuống nhìn nàng gần như vậy trong bộ y phục tầm thường bạc màu. Dù vậy, nàng mặc Hán phục vẫn rất đẹp.

“Tại sao không đi?” Lý Kiến Dân cúi xuống, ngón tay nâng cằm nàng lên.

“Thứ lỗi cho thần thϊếp. Ý của Bệ hạ, thần thϊếp vẫn chưa hiểu.” Nàng nhìn xuống, tránh nhìn vào mắt hắn.

“Tại sao nàng không đi theo Lý Cẩn?” Hắn hạ người xuống ngang tầm mắt với nàng, “Rành rành đây là cơ hội để nàng bỏ trốn, chẳng phải Lý Cẩn đang đợi nàng ở Thạch Liên đình sao? Tại sao không đi?” Giọng hắn đã trở nên mất kiên nhẫn.

Nàng lúc bấy giờ mới ngước lên nhìn hắn, đôi mắt xanh trong vắt đã có chút long lanh, nhưng lại bình thản vô cùng, như điều nàng sắp nói là một điều hiển nhiên.

“Trong trường hợp đó, nghĩa vụ của thϊếp là ở lại. Dù cho có là một Hoàng hậu bị phế truất, nhưng đây là địa vị mà thϊếp vinh hạnh được Tiên hoàng ban cho.” Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng chắc nịch.

“Thϊếp đã từng nói lời thề với nghĩa vụ của mình, và thϊếp chưa bao giờ phá vỡ lời thề của mình.”

“Nàng…” hắn đã trở nên mất bình tĩnh, đột nhiên tiến đến ép nàng vào tường đá.

Nghĩa vụ?! Từ trước đến nay những gì nàng đối với hắn cũng chỉ là nghĩa vụ thôi ư! Sự nhiệt tình của nàng, nụ cười của nàng, tất cả đều là sự chuẩn bị toàn diện cho ngôi vị Hoàng hậu!

Khi nàng đối với Lý Cẩn, hắn lại thấy được sự chân thành trong từng cử chỉ ánh mắt của nàng. Và điều đó làm hắn khó chịu, thật ngứa mắt!

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên vung quyền lên đấm thẳng!

Quyền đánh sượt qua tai nàng, nhắm thẳng vào tường đá phía sau. Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Một đường máu đỏ chảy dài xuống bức tường đá, cùng thời điểm giọt nước mắt lăn dài xuống gò má phiếm hồng của nàng từ đôi mắt ngọc.

Một làn gió lạnh nổi lên từ Lãnh cung Trường Niên, bay lướt qua tà áo gấm lụa và màn tóc đen nhánh trong sân rồi lả lướt ùa đến đùa nghịch cùng dây vải băng đỏ cột trên nhành trúc trong Thạch Liên đình.

Lý Cẩn chậm rãi nhìn lên dải băng đỏ, mắt nhắm nghiền lại, như đang hồi tưởng đến hình ảnh một tiểu cô nương đang rướn người lên để cột dải băng ấy.

Bây giờ đã quá canh ba, và đoàn quân viễn chinh đã bắt đầu lên đường để tiến đến chiến trường xa xôi ở Mạc Bắc.