Trịnh Tuyết thần sắc yên lặng nhìn nàng ta.
Trịnh Phương Nhi dào dạt đắc ý nói: “Nói thật cho ngươi biết, thời điểm ngươi bị đánh, ta còn thường xuyên ở bên cạnh nhìn lén, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của ngươi, ta rất vui vẻ a!”
“Chắc ngươi còn không biết? Rất nhiều lần chính là ta xúi giục cha mẹ đánh ngươi nha.”
Trịnh Phương Nhi còn muốn khoe ra chút nữa nhưng đột nhiên Trịnh Tuyết xông lên bóp chặt cổ nàng ta.
Trịnh Tuyết đang bị thương, hai ngón tay lại bị bẻ gãy, hàng năm ăn không đủ no. Dù lớn hơn Trịnh Phương Nhi vài tuổi nhưng dưới sự giãy giụa mãnh liệt của đối phương thì Trịnh Tuyết vẫn thua cuộc, bị nàng ta một phát đạp vào bụng.
Trịnh Tuyết ăn đau buông lỏng tay, cha mẹ Trịnh cũng chạy tới.
Cha Trịnh một phen kéo lấy tóc nàng, hùng hùng hổ hổ xô nàng đập đầu vào tường.
Mẹ Trịnh lại cầm lấy gậy gỗ, đánh lên người nàng.
Trịnh Phương Nhi ở bên kia còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Một vòng bạo lực mới lại bắt đầu.
Chính vào lúc này, Trịnh Tuyết ngã xuống vũng máu, không thể tỉnh lại.
Ba người lúc này mới hoảng hốt.
Nhưng rất nhanh, bon họ lại đưa ra quyết định rất ngoan độc.
Cha Trịnh mang đến một tảng đá, quấn chặt dây thừng, còn đầu dây bên kia siết chặt vào cổ Trịnh Tuyết, đem tóc nàng phủ lên mặt, nhét đầy bùn đất vào miệng.
Bọn họ đem thi thể nàng ném vào trong giếng.
Khiến nàng dù tới địa phủ cũng không được giải oan.
Vu Đát xem đến lửa giận ngập trời, trong lòng tràn đầy trào phúng.
Cặn bã như vậy, thì ra cũng là sợ Trịnh Tuyết đến địa phủ cáo trạng, khiến bọn họ bị báo ứng a.
Vu Đát tiếp tục xem tiếp câu chuyện, lửa giận trong lòng mới thoáng bình ổn.
Trịnh Tuyết xác thật không thể giải oan, vì thế nàng mang theo oán khí ngập trời, hóa thành lệ quỷ, tự mình báo thù.
Một nhà ba người này, bắt đầu cảm nhận được sự sợ hãi chân chính.
Chết đầu tiên chính là ba Trịnh.
Hắn bị treo cổ trên đầu giường, nét hoảng sợ đầy mặt.
Ngày hôm sau, mẹ Trịnh vừa mở mắt, nhìn đến chính là bộ dạng cha Trịnh treo cổ.
Bà bị dọa đến nổi điên.
Bà mang theo Trịnh Phương Nhi muốn chạy trốn, dù chạy thế nào cũng trốn không thoát tòa nhà này.
Màn đêm buông xuống, ở trong tiếng thét chói tai của Trịnh Phương Nhi, mẹ Trịnh bị kéo đi.
Dù cho bà có liều mạng bám vào mặt đất thì cũng không chạy thoát được vận mệnh.
Thi thể bà sưng vù từ trên trời giáng xuống, nện lên người Trịnh Phương Nhi.
Nàng ta một chân đá văng thi thể, kêu la thảm thiết bò ra.
Vu Đát nhìn đến cuối cùng, đó là Trịnh Phương Nhi đầy mặt nước mắt nước mũi, bị kéo vào hắc ám.
Người bị lệ quỷ gϊếŧ chết, không có kiếp sau.
Cô nghĩ, này cũng coi như là báo ứng a.
Thế giới quy về hư vô.
Mà Vu Đát cũng biết rõ hết chân tướng sự việc.
Trịnh Tuyết bị vứt xác vào trong nước, oán khí ngưng kết không tiêu tan, dù nàng không muốn thương tổn những người khác nhưng oán khí đã làm ô nhiễm nguồn nước, toàn bộ nước trong thị trấn đều không thể sử dụng.
Âm khí ngưng kết trong nước nên người tiếp xúc với nguồn nước đều bị âm khí nhập thể, bệnh nặng một hồi.
Trịnh Tuyết không có tâm hại người, nếu không thì nàng có thể men theo nguồn nước gϊếŧ người.
Mà xác nàng bị nhốt, nàng chỉ có thể du đãng trong nhà, một mình trôi qua nhiều năm.
Thần trí mỗi ngày đều bị oán khí ăn mòn, không thể duy trì lý trí.
Nhưng nàng ấy lại không muốn biến mình thành lệ quỷ chỉ biết gϊếŧ chóc.
Hôm mà Ngu lão để người đến trang hoàng lại nhà cổ.
Nàng sợ hãi chính mình không khống chế được mà gϊếŧ người, liền đem mọi người dọa đuổi đi.
Đám đạo sĩ hết người này đến người khác đều bị nàng đuổi sạch.
Thẳng đến khi Vu Đát cùng An Nhan tới nơi này.
Nàng ấy ý thức được hai người này bất đồng.
Trịnh Tuyết muốn mượn tay họ, gϊếŧ chính mình.
Hoàn toàn tiêu tán trong thế gian này, có lẽ là kết cục tốt nhất đổi với nàng ấy.
……
……
……
Thế giới hiện thực ——
An Nhan ôm Vu Đát cả người lạnh lẽo, thần sắc cảnh giác nhìn về phía Trịnh Tuyết.
Bà không chờ được Vu Đát quay về, không yên tâm nên ra ngoài đi tìm, nào ngờ lại thấy Vu Đát té xỉu ở miệng giếng, Trịnh Tuyết ở một bên âm trầm nhìn lại.
Phản ứng đầu tiên là bà cảm thấy Vu Đát bị hại.
Không bao lâu Vu Đát liền từ từ tỉnh lại, cúi người phun ra một ngụm máu đen, mới cảm giác hơi thở thông suốt hơn nhiều.
“Tiểu Đát, con có khỏe không? Phát sinh chuyện gì?”
“Con đã biết……” Vu Đát đem đầu đuôi câu chuyện mình mơ thấy nói với An Nhan.
Nói xong, cô cũng khôi phục một ít thể lực, tự mình đứng lên.
Vu Đát nhìn Trịnh Tuyết vẫn đứng đợi tại chỗ cũ, lại nhìn nhìn An Nhan, thần sắc không đành lòng: “Nàng ấy thật sự chỉ có một kết cục như vậy ạ?”
An Nhan trầm mặc trong chốc lát, mới gật gật đầu: “Nàng đã thành lệ quỷ, hơn nữa lại tạo sát nghiệt, không có khả năng lại chuyển sinh đầu thai.”
Tâm Vu Đát trầm xuống.
Cô nhìn Trịnh Tuyết trước sau không nói một lời, tóc đen thẳng mượt, lại nghĩ tới những tra tấn nàng ấy phải chịu.
“Nhưng ba người kia đáng chết a, nàng chỉ là báo thù mà thôi.” Vu Đát nói.
An Nhan nhìn cô, không nói gì.
Vu Đát cũng biết chính mình ấu trĩ, không giống lời nói mà một đạo sư nên nói.
Tạo sát nghiệt chính là tạo sát nghiệt, trừng phạt đúng tội.
“Ta đi bố trí một cái trận pháp, đưa nàng…… Lên đường.” An Nhan nói.
Lệ quỷ ở trong dân gian, thực lực người sau vượt xa kẻ trước.
Giống như các cô, là đạo sĩ thì cũng khó khăn tiêu diệt được lệ quỷ.
Cách làm của các cô giống nhau, chỉ có thể đuổi đi hoặc phong ấn.
Người có thể chân chính gϊếŧ quỷ, ít càng thêm ít.
Dù cho An Nhan bày trận pháp và Trịnh Tuyết không phản kháng thì cũng phải mất một đoạn thời gian rất dài mới hoàn toàn luyện hóa được lệ quỷ.
Sau khi An Nhan rời đi, Vu Đát lại nhìn Trịnh Tuyết.
Nàng ấy vẫn luôn an tĩnh đứng yên tại đó, vô thanh vô tức lẳng lặng chờ đợi tử vong.
Vu Đát nhìn nàng, cảm thấy không cam lòng.
Từ đoạn hồi ức đó, nếu cô mà là Trịnh Tuyết bị tra tấn như vậy thì cô cũng muốn gϊếŧ ba người kia.
Một nhà đó, không chỉ hành hạ ngược đãi nàng ấy khi còn sống, thậm chí sau khi chết, họ còn dùng biện pháp âm độc như vậy để chặt đứt kiếp sau của nàng.
Nước giếng dị biến cùng với sát nghiệp Trịnh Tuyết tạo ra nếu không phải do ba người kia tuyệt tình như vậy thì cô nghĩ nàng ấy tuyệt đối sẽ không hóa thành lệ quỷ quay lại trả thù.
Vu Đát suy nghĩ hồi lâu, nói ra quyết định:" Kỳ thật, vẫn còn một biện pháp a."
Trịnh Tuyết giật giật phần đầu, có chút phản ứng.
Vu Đát chạy vội rời đi, chạy đến kho hàng, sờ soạng bước vào, đến khi sờ được hộp trang sức kia, liền kéo ra ngăn kéo tầng thứ hai, lấy ra vòng bạc bên trong.
Tay chân cô lạnh lẽo, cố chấp cầm lấy vòng tay bạc chạy về. Một đường chạy tới trước mặt Trịnh Tuyết.
“Đây là vòng tay của ngươi, đúng không?”