Chương 16: Theo ta đi.

"Đó là di vật mẹ để lại cho ta." Âm thanh sâu kín trả lời.

" Cô bám vào vòng tay này, ta mang cô theo." Vu Đát nghiêm túc nói.

Trịnh Tuyết hơi chuyển động đầu, mơ hồ lộ ra khuôn mặt trắng xanh, hai má sưng vù, khóe miệng bị rách vỡ máu nhưng đôi mắt lại rất sạch sẽ.

Gương mặt kia. trước sau như một không chút biểu tình, chỉ yên lặng nhìn cô.

“Ta mang ngươi theo.” Vu Đát lặp lại lần nữa nói.

Cô cắn răng, nói: “Ta mới hơn hai mươi tuổi, cùng lắm thì ta tích đức, ta không tin còn không độ hóa được ngươi.”

Dù sao, độ hóa Tiểu Vụ cũng là độ, độ hóa thêm nàng ấy cũng là độ.

Từ trước đến nay, cô đã quen làm việc lỗ mãng, làm thêm chút nữa cũng không sao.

Trịnh Tuyết giật giật, mơ màng nhìn cô.

Vu Đát đem vòng tay đeo lên tay mình, lại lần nữa nhìn nàng ấy.

Trịnh Tuyết lúc này mới gật gật đầu, chậm rãi hóa thành một làn khói đen, dung nhập vào vòng tay.

Nháy mắt, vòng tay trở nên lạnh như băng, lạnh đến tận xương, còn mang theo ẩn ẩn đau đớn.

Vu Đát quay đầu bế tiểu Vụ lên, nó vẫn luôn cuộn thành một đoàn như vậy a.

Cô xoay người, đi tìm An Nhan.

“Con điên rồi sao?!”

An Nhan nghe xong, nhìn bàn tay cô, chỉ muốn tát một phát để cô thanh tỉnh lại.

“Đó là lệ quỷ, con lại nổi điên gì đó!”

Bà duỗi tay muốn đoạt lấy vòng tay, nhưng mà bị Vu Đát né qua.

“Tiểu Đát, việc này là không có khả năng thành công a!”

Xác nhận là có một phương pháp như vậy, nếu lệ quỷ nguyện ý, quyết tâm hành thiện tích đức, một lòng hướng thiện. Sau khi tích lũy đủ công đức, thì có thể chuyển kiếp đầu thai hoặc trở thành âm ty quỷ thần.

Nhưng lệ quỷ chung quy là lệ quỷ, bọn họ bị oán khí ăn mòn, sinh ra oán hận con người.

Bọn họ không giống yêu vật có thể lựa chọn hướng thiện hoặc hướng ác, bọn họ trần ngập thù hận trời sinh, vì gϊếŧ chóc mà ra đời, sinh ra chính là tội ác.

Bọn họ điên cuồng, tàn nhẫn, không có lý trí.

Như Trịnh Tuyết, hiện tại muốn tu tâm hướng thiện nhưng một khi xảy ra vẫn đề gì, liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ a.

Vì vậy mà từ xưa đến nay, dân gian thường thường còn nghe được chuyện yêu xà tu luyện ngàn năm, thành long; hồ ly thành tinh, tu luyện thành hồ tiên. Nhưng nào có chuyện nghe nói lệ quỷ theo đường chính đạo, tu luyện thằng âm ty quỷ thần a.

“Hơn nữa, con có nghĩ đến hậu quả bị phản phệ hay không?!” An Nhan gắt gao bắt lấy tay Vu Đát, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Con biết.” Vu Đát nói.

Nếu ngày nào đó, Trịnh Tuyết không thể khống chế bản thân, một khi bị phản phệ thì cô chỉ có một kết cục, đó là chết.

An Nhan còn muốn nói gì đó, Vu Đát lại chậm rãi nói: “Cô cô, con mệt mỏi quá a……”

16.2

Bận rộn lâu như vậy, cô thật sự rất mệt.

……

……

……

Hai ngày nay, Ngu lão lo lắng không yên.

Dù tìm được hai đạo cô có chút bản lĩnh, nhưng sau khi các cô bước vào cổ trạch, liền không có tin tức nào truyền ra ngoài a.

Nói thật, Ngu lão rất sợ các cô sẽ chết ở trong đó.

Cho đến khi nhận cuộc gọi từ "An đại sư".

Ông kinh hỉ bắt máy: “A nha, An đại sư, các ngươi không chết, a ha, không phải, các ngươi đều không có việc gì chứ?”

Thanh ấm đối diện có chút mỏi mệt, cũng không so đo ông nói sai: “Sự tình giải quyết xong.”

“Các người không có việc gì liền tốt…… A cái gì?!” Ngu lão trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.

Sau đó ông trừng lớn hai mắt, nhảy nhót tại chỗ: “Thật vậy sao?! Sự tình giải quyết rồi ạ?!”

“Kia thật sự là tốt quá, hai vị đại sư, các người chính là Chung Quỳ chuyển thế, thần tiên bám vào người……”

“Ngu lão, ông có bác sĩ tư nhân không?”

Ngu lão sửng sốt, lúc này mới phản ứng kịp, từ nãy giờ vẫn không nghe thấy tiếng nói của vị đại sư khác.

Hắn đè thấp thanh âm, trong lòng có chút run sợ: “Vu đại sư bị..bị sao ạ?”

“Đang bị thương.”

Ngu lão thở phào nhẹ nhõm: “Nga nga nga, là bị thương ạ.”

Hắn vỗ vỗ ngực: Không chết liền tốt, không chết liền tốt.

Bác sĩ tư nhân ông không có, nhưng ông vẫn lập tức bảo đảm nói: “An đại sư yên tâm, ta có đầu tư một bệnh viện tư nhân, ta đây liền để cho bọn họ tiếp đón các người!”

“Phiền toái ngài.”

“Không phiền toái, không phiền toái. Hai vị đại sư giúp ta giải quyết một nan đề lớn như vậy, ta cảm kích còn không kịp đâu! Hai vị đại sư thật là……”

“Ta tắt trước.”

“Nga nga nga, tốt tốt, đại sư yên tâm, bác sĩ lập tức tới liền!”

……

……

……

Khi Vu Đát tỉnh lại lần nữa, mũi ngửi được hương vị nước sát trùng.

Sau đó mở mắt ra, nhìn thấy chính là trần nhà tuyết trắng.

Cô chớp chớp mắt, ý thức dần dần thu hồi.

Cô đang ở bệnh viện, trên tay còn treo bịch nước biển, miệng vết thương trên người đã được băng bó tốt.

Vu Đát hơi hơi nghiêng đầu, vòng bạc vẫn đeo trên tay cô, vẫn cứ lạnh như băng, lại không còn cảm giác đau đớn do giá rét tổn thương.

Tiểu Vụ đặt ở trên bàn, giờ phút này đã không còn sợ hãi, cây non nhẹ nhàng lay động.

Cửa phòng được mở ra, An Nhan mang theo bác sĩ bước vào.

“Đã tỉnh?” Bác sĩ nhìn cô cười cười, " Tố chất thân thể ngươi khá tốt đấy, ngày mai liền có thể xuất viện, sau khi trở về chú ý nghỉ ngơi, sẽ không có di chứng.”

“Ta ngủ bao lâu?” Vu Đát giọng nói khàn khàn.

An Nhan lại đây đút chút nước cho cô: “Một ngày.”

Bác sĩ chính mở ra băng vải trên người cô, đến giờ thay thuốc.

Vu Đát ở trên giường bệnh ăn cơm, một lát sau, Ngu lão cũng tới.

16.3 hết

Ông gửi mỗi người mười vạn như đã nói trước đó, lại cộng thêm một phong bao lì xì rất dày.

Hơn nữa, ông lại nói thêm, tiền thuốc men tại bệnh viện cùng tiền ăn mặc hay đi lại, ông đẽ sẽ giải quyết, mong mọi người an tâm nghỉ ngơi, đừng làm như người xa lạ.

Vu Đát cảm thấy người này còn khá tốt.

Bất quá, Vu Đát rất nhanh đã khỏe lại, Ngu lão lưu luyến không rời mà đưa các cô rời đi, luôn mãi dặn dò lần sau tới thành phố, nhất định phải nhớ gọi điện thoại cho ông, để ông làm hết lễ nghĩa chủ nhà.

Vu Đát cùng An Nhan quay về sơn thôn.

Mà cô rất nhanh đã phát hiện, mang theo Trịnh Tuyết vãn có chỗ tốt a.

——

Núi lớn không có điều hòa, nhưng nay đang mùa hạ, có Trịnh Tuyết bên cạnh, thì rất mát mẻ.

Hơn nữa, Trịnh Tuyết bám vào vòng tay, Vu Đát còn có thể mang theo đi thái thuốc trên núi.

Quả thực là điều hòa tùy thân a.

Bất quá, khi trở lại nơi này. chuyện đầy tiên, Vu Đát làm là đem phân thân của Tiểu Vụ chôn trở lại.

Tiểu Vụ chậm rì rì mà hoạt động một cành cây tới đón cô, còn cuốn theo một nhánh hoa thược dược màu hồng đưa tới.

“Oa! Ngươi rất lãng mạn nha Tiểu Vụ!” Vu Đát vẫn là lần đầu tiên được tặng hoa, tuy rằng đối phương là yêu, thì cô cũng rất vui vẻ tiếp nhận.

Đối phương chậm rãi cọ cọ mặt cô, sau đó quấn lấy vòng bạc trên tay.

Vu Đát sửng sốt, đang muốn giải thích một chút, liền thấy Tiểu Vụ chậm rãi phủ lên một tầng băng sương.