Chương 14: Xuống nước

Vu Đát trong lòng phấn chấn.

“Ta đây liền xuống nước, nếu có mạo phạm chỗ nào, mong rằng người thông cảm.”

Thừa dịp An Nhan không ở bên cạnh, cô lập tức đem áo khoác cùng giày cởi ra, lại đem đồ vật không thích hợp mang vào nước đặt trên mặt đất.

Thời gian cấp bách, An Nhan tuyệt đối sẽ không đồng ý để cô xuống nước.

Vu Đát ngồi lên miệng giếng, nhìn xuống nước giếng tối om, hít sâu một hơi, dứt khoát nhảy xuống.

Bùm một tiếng, cô thành công rơi xuống nước.

Vừa rơi vào nước, Vu Đát liền nhịn không được rùng mình.

Quá lạnh.

Nay là đầu hạ, nhưng nước trong giếng này, lại lạnh như băng, giống như hồ nước bị kết băng khi trời đông giá rét.

Vu Đát run run, cảm giác miệng vết thương trên vai lại bắt đầu đau đớn.

Kỳ thật cô quá lỗ mãng.

Chỉ là Vu Đát quên không được đôi mắt kia, sạch sẽ hơn khá nhiều người đang sống trên đời.

Cô run rẩy mở ra đèn pin không thấm nước, chiếu sáng mặt nước.

Một mảnh đen như mực, tầm nhìn không cao.

Cô hít sâu, một đường lặn xuống.

Vu Đát cảm giác giếng này rất sâu. Cũng có khả năng, là do hắc ám cùng khí lạnh làm cô có cảm giác thời gian đã trôi qua rất lâu.

Thẳng đến khi đèn pin bỗng nhiên chiếu thấy một đôi chân.

Một đôi chân hư thối đã thấy toàn bộ xương cốt.

Vu Đát ngẩn người, ý thức được cái gì, tiếp tục lặn xuống.

Kế tiếp là cẳng chân, đùi, thân thể…… Cùng với đầu.

Khối thi thể này đã thối rữa, nhưng cô vẫn có thể nhìn ra, lúc nàng ấy chết tuổi tác cũng không lớn, ước chừng khoảng mười sáu mười bảy tuổi.

Cổ của thi thể này bị rất nhiều vòng dây thừng siết lại, một đầu kia được ngâm sâu xuống dưới, không biết cột lấy cái gì.

Vu Đát nghĩ, chắc là một tảng đá lớn a.

Quấn vào tảng đá rồi ném xuống miệng giếng thì nó sẽ kéo theo cả thi thể chìm sâu trong nước.

Bộ tóc dài rối tung phủ trước mặt, bao trùm toàn bộ khuôn mặt.

Vu Đát cẩn thận đẩy những sợi tóc, lộ ra khuôn mặt hư thối.

Dù nhìn không rõ bề ngoài, nhưng cô vẫn thấy được, trong miệng thi thể này bị nhét đầy đất khiến toàn bộ khuôn mặt bị biến dạng.

Trong nháy mắt kia, Vu Đát rất phẫn nộ.

Người nào lại có thể tàn nhẫn như vậy, lại đối xử thô bạo như thế với một thiếu nữ mới mười mấy tuổi a!

Lấy đất cấm ngôn là muốn nàng ấy dù có chết đi thì cũng không được giải trình oan khuất của bản thân hay sao?

Đem đầu nàng nhấn xuống, đảo ngược lại đẩy vào miệng giếng, là để nàng không được đầu thai, bị nhốt vĩnh viễn trong địa ngục, không được thoát thân.

Vu Đát đột nhiên chóng mặt, thân thể nhịn không được run rẩy.

Là dưỡng khí không đủ, nước giếng quá âm lãnh, thân mình cô chịu không nổi.

Vu Đát bình tâm lại, rút ra con dao tùy thân mang theo, bắt đầu cắt dây thừng kia.

Cũng may dây thừng bị ngâm nước đã lâu, nhìn như rắn chắc, kỳ thật là vô dụng, Vu Đát dùng chút sức lực, nó liền bị cắt đứt.

Sau đó, Vu Đát liền mang theo thi thể bơi lên trên.

Ra tới mặt nước, trước mắt vẫn tối đen, thân mình run rẩy càng thêm lợi hại.

Cũng may khoảng cách với miệng giếng không xa.

Cô cùng sử dụng tay chân, một đường kéo theo thi thể bò lên miệng giếng.

Sau đó xoay người một cái, mang theo thi thể ngã xuống mặt đất.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt, cô thở dốc từng ngụm từng ngụm, hoạt động ngón tay, một chút sức lực cũng không có.

Mà thi thể kia, bị ánh mặt trời chiếu vào, nhanh chóng hư thối, từng khúc xương bắt đầu nứt vỡ.

Sau đó hóa thành tro tàn, gió thổi qua, hoàn toàn tiêu tán.

Vu Đát trợn mắt, bất lực ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.

Mà bên cạnh cô, bóng ma kia lần nữa hiện ra.

Tóc đen che phủ khuôn mặt, nàng ấy vẫn luôn nhìn về phía Vu Đát.

Nàng lẳng lặng nhìn, đứng không nhúc nhích.

……

……

……

Vu Đát mơ thấy một ít hồi ức không thuộc về mình.

Cô thấy một tiểu cô nương cuộn tròn trong một góc kho hàng.

Trên người cô bé tràn đầy vết thương, mới có cũ có đan chéo nhau.

Cô bé có bộ dạng thanh tú, thần sắc lại sợ hãi.

Vu Đát còn thấy được, có vài chỗ vết thương vẫn đang thấm máu, có hai ngón tay bị cong ngược khác lạ.

Là bị vặn, đứt gãy.

Vu Đát nghĩ, tiểu cô nương kia chắc là Trịnh Tuyết, cũng chính là lệ quỷ sau này.

Kết hợp với chuyện xưa cô nghe được, vợ chồng nhà này thật đúng là súc sinh đáng chết.

Có lẽ là tâm lý vặn vẹo, khi đối mặt với Trịnh Tuyết_ một cô bé không nơi nương tựa, tới đây cậy nhờ bọn họ_ thì bọn họ lại thi bạo, phát tiết tấm lí vặn vẹo của bản thân.

Cửa lớn vang lên tiếng mở cửa, Vu Đát quay đầu, thấy một bé gái tuổi tác còn nhỏ hơn đang bước đến.

“Tỷ tỷ?”

“Phương Nhi.”

Đây chắc là con gái nhỏ của đôi vợ chồng kia, Trịnh Phương Nhi.

“Bọn họ sao lại đánh ngươi như vậy a” Trịnh Phương Nhi ngồi vào bên người Trịnh Tuyết, an ủi nói, “Tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?”

“Phương Nhi, ngươi chạy về nhanh đi, lỡ như để bọn họ thấy, lại mắng ngươi a.” Trịnh Tuyết nói.

Trịnh Phương Nhi an ủi nàng trong chốc lát, lại chịu không nổi mùi máu tươi trong kho hàng nên lựa chọn rời đi.

Vu Đát nhìn bóng dáng nàng rời đi, cảm giác có chút không thoải mái.

Đây là vì cái gì a?

Cô nghĩ, có lẽ là bởi vì Trịnh Phương Nhi lựa chọn rời đi dứt khoát như vậy, không mang theo Trịnh Tuyết.

Cũng có lẽ là đối phương giả mù sa mưa, sau khi cha mẹ mình thi ngược xong lại đến đây an ủi vài câu, thậm chí còn không mang theo một ít thuốc trị thương.

Nhưng mà, đối với Trịnh Tuyết, nàng ấy lại có chút cảm động.

Sau đó, tầm nhìn của các cô đều dừng lại trên một trâm cài đang nằm trên mặt đất.

Hiển nhiên cái này không phải của Trịnh Tuyết, chắc là của Trịnh Phương Nhi không cẩn thận rơi xuống.

Vu Đát thấy Trịnh Tuyết duỗi tay định cầm lên, nhưng thấy vết máu dơ bẩn trên tay, lại rụt trở về, ở trên quần áo xoa xoa tay rồi mới cầm lấy.

Sau đó, nàng ấy cố gắng dựa theo vách tường đứng lên, khập khiễng rời khỏi kho hàng.

Nàng ấy muốn đem trâm cài trả về.

Vu Đát đi theo một đường.

Vu Đát nhìn nàng ấy đi tới trước phòng, nghe được cuộc nói chuyện vốn không nên nghe ——

“Cha, nương, Trịnh Tuyết kia rất không biết tốt xấu a, nàng trộm trâm cài hoa của con, con mới tìm thấy tại kho hàng a!” Là thanh âm Trịnh Phương Nhi oán giận.

“Tiện nha đầu này, tay chân không sạch sẽ, lại dám trộm đồ vật của Phương Nhi!” giọng nữ sắc nhọn vang lên.

“Ngày mai, ta liền đem tay chân của nàng chém đứt!” giọng nam âm trầm vang lên.

Ngay sau đó, Trịnh Phương Nhi làm nũng nói: “Đúng rồi, cha, nương, các người nhất định phải trút giận giúp ta a, hảo hảo giáo huấn nàng!”

Trịnh Tuyết ở ngoài phòng nghe được, chậm rãi buông tay xuống, trâm hoa rơi trên mặt đất.

Vu Đát nhìn sắc mặt nàng ấy từ bi ai biến thành tuyệt vọng, sau đó lại tự giễu mà cười một tiếng.

Một nhà ba người này, quả nhiên đều có tâm địa ác độc như nhau.

Trịnh Tuyết không rên một tiếng, ở ngoài cửa đứng hồi lâu.

Thẳng đến khi Trịnh Phương Nhi đẩy cửa bước ra.

Nàng ta vừa ra liền thấy Trịnh Tuyết đứng bên ngoài, lại thấy trâm hoa rơi trên mặt đất.

Trịnh Phương Nhu hiểu rõ nhưng trên mặt lại không có chút áy náy hay chột dạ nào.

Nàng ta ngược lại lộ ra chút đắc ý, khinh miệt tươi cười: “Ngươi đều nghe được?”