Chương 31

Edit: Jay

Beta: Yuu

Vừa vào cửa liền có nhân viên cửa hàng chào đón, Cố Thần trực tiếp muốn ngồi vào bàn chính, nhân viên cửa hàng thấy hắn ánh mắt lập tức thay đổi, giống như đang nhìn một cây rụng tiền, cung kính dẫn bọn họ vào một gian bàn chính ngồi xuống, bày sẵn thực đơn.

Cố Thần quen cửa quen nẻo gọi đồ ăn, mới vừa chọn xong liền định đưa lại cho nhân viên cửa hàng, đột nhiên nhớ tới Sở Thanh còn ngồi ở đối diện hắn, chạy nhanh mở ra thực đơn đưa cho cô xem, “Đại tiểu thư nhìn xem muốn ăn cái gì nữa không?”

Sở Thanh vốn đang muốn tức giận, thấy hắn một chiêu như vậy phá nát tường thành, phụt một tiếng liền bật cười, tiếp nhận thực đơn thấy Cố Thần chọn đồ ăn cơ bản đều hợp khẩu vị của cô, cũng không xem lâu, chọn thêm vài món ăn sáng thanh đạm.

Nhân viên cửa hàng tiếp nhận thực đơn, rời khỏi. Cố Thần tháo kính râm xuống đặt lên bàn, một phen kéo khẩu trang, đưa tay nhét vào túi tiền, “Thật mệt chết tôi.”

Sở Thanh không phản ứng lại, cầm chiếc đũa trên bàn gấp đậu phộng ăn.

Cố Thần ngó ngó cô, “Tức giận sao? Đợi lát nữa ăn nhiều một chút, đảm bảo em no không đứng dậy nổi, nhà hàng này làm đồ ăn thật rất tuyệt tôi đời này không ăn qua nơi nào ngon như vậy…”

Sở Thanh giơ tay đánh gãy lời nói của hắn, “Đại minh tinh, anh không suy nghĩ tới đợi lát nữa trở về như thế nào giải thích?”

Cố Thần sửng sốt một giây, phất phất tay, “Mặc kệ họ! Ăn cơm trước rồi nói!”

Sở Thanh vô ngữ nhìn hắn, “Lúc này Lục Chu cùng Đàm ca không sai biệt lắm sắp về đến biệt thự rồi, tôi cảm thấy anh nếu là có ý tưởng đó, vẫn là trước đem điện thoại tắt âm đi.” Cô vươn chiếc đũa chỉ chỉ di động.

Cố Thần vỗ trán, chạy nhanh cầm lấy di động điều chỉnh giọng âm lượng xuống thấp, màn hình tối đen ở trên bàn.

Đàm ca cùng Lục Chu lúc này chắc chắn đã tới cổng lớn khu biệt thự, Lục Chu lái xe chậm rãi chạy vào trong, quay đầu nhìn Đàm ca nói: “Tôi như thế nào cảm thấy có chút không yên tâm?”

Đàm ca nhìn hắn một cái, gật gật đầu, “Tôi cũng cảm thấy.”

Lục Chu hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra, “Hai cái tiểu quỷ này mong lát nữa đừng đem phòng ở đều phá banh đi.”

Chờ bọn họ vào cửa, phát hiện phòng ở tuy rằng không bị phá hoại, nhưng so với việc phòng ở bị phá hoại còn muốn nghiêm trọng hơn trăm lần.

Đàm ca tức giận, thái dương gân xanh đều nổi lên, Lục Chu sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi, “Phòng đều đi tìm một lần, đều không có ai.”

Đàm ca cầm lấy di động liền gọi điện thoại cho Cố Thần, chờ đến điện thoại tự động ngắt máy cũng chưa có người bắt máy, Lục Chu cũng nhấn số gọi Sở Thanh, kết quả Sở Thanh càng tuyệt tình, trực tiếp từ chối.

“Hai tên nhãi ranh!” Lục Chu tức giận muốn đem điện thoại quăng ngã, hắn cùng Đàm ca liếc nhau, đều nhận định Cố Thần là chủ mưu, Sở Thanh là bị hắn lừa ra cửa.

Nhưng mà chủ mưu chân chính là Sở Thanh lúc này đang cùng Cố Thần ngồi ở ghế điên cuồng khen ngợi mỗi một món ăn, cầu vồng bay đầy trời.

Nhân viên cửa hàng đứng ở một bên đều bị khen tới ngượng ngùng, cười đem đồ ăn đều mang lên bàn ăn, đem bàn đều chật kín, rời khỏi ghế, nhân viên liền nói: “Vừa mới tiến vào ghế kia có hai vị, thật là quá thú vị, hơn nữa nam sinh tuy rằng mang theo kính râm, nhưng cũng nhìn ra được là đại soái ca nha, càng nói tới cô gái, lớn lên vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, nói chuyện cũng thật dễ nghe, khen đến chúng ta đều phải ngượng ngùng.”

Sở Thanh cảm thấy mỹ mãn sờ sờ bụng, hiếm khi khen được Cố Thần một câu: “Tuy rằng anh là người rất ngốc, nhưng còn rất biết chọn chỗ ăn.”

Cố Thần vừa định cười đáp cô, đột nhiên phản ứng được nửa câu đầu vẫn là chửi hắn, tay chống đầu bị trượt, thiếu chút nữa không chống đỡ được, “Được rồi được rồi chỉ nói hai câu cũng có thể mắng tôi ngốc?”

Sở Thanh trợn to mắt, “Tôi đang khen ngài nha đại minh tinh!”

Cố Thần xua tay, “Vâng vâng vâng cảm ơn đại tiểu thư ban thưởng khích lệ, đi thôi cần phải trở về.”

“Ô, ngài còn nghĩ được phải trở về à.”

“Kia thật không muốn nghĩ.” Cố Thần cầm lấy di động ngẩn người, 34 cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, tất cả đều là Đàm ca gọi tới, hắn khụ hai tiếng, lựa chọn xem nhẹ sự việc nhắc nhở, click mở phần mềm gọi xe kêu xe taxi.

Sở Thanh quay đầu lại nhìn hắn, “Anh ăn xong giọng nói bị sao vậy?”

Cố Thần vội vàng giải thích: “Không không không… Cổ họng có chút ngứa.”

Sở Thanh bĩu môi, “Anh đem kính râm những cái đó đều mang vào đi, tôi đi qua bên cạnh mua chút đồ vật.”

“Đi đi đi, nữ nhân chính là phiền toái.”

Sở Thanh vô ngữ, vẫn là đi trước ra ngoài, vào một cửa hàng cách vách.

Cố Thần đứng tại quầy thu ngân tính tiền, lại đi đi ra ngoài đã không nhìn thấy bóng dáng cô đâu, liền gọi điện thoại cho cô, kết quả cô không phản hồi.

Cố Thần đành phải ngồi xổm trước cửa tiệm chờ cô, nhân viên tiếp khách biết hắn vừa mới từ trong tiệm đi ra, chiếu cố hỏi hắn: “Khách nhân muốn đi vào ngồi một chút không?”

Cố Thần ngẩng đầu, “Không có việc gì không có việc gì tôi liền ngồi xổm một chút, làm phiền rồi, lập tức liền rời đi.”

Sở Thanh xách theo cái túi nhỏ đi đến bên cạnh hắn, trực tiếp đem túi ném vào trong lòng ngực hắn. Cố Thần bị cô làm hoảng sợ, duỗi tay đem túi ôm vào trong ngực, đứng dậy, “Này cái gì vậy?”

“Cho anh uống đỡ khát, tránh cho ngày mai giọng đều không được tốt.”

Cố Thần đem đồ trong túi lấy ra, là một chai sơn trà, hắn nhìn Sở Thanh hắc hắc cười ngây ngô, Sở Thanh giơ tay gõ gõ trán hắn,

“Như thế nào cười như vậy, lại không phải bảo bối gì.”

Cũng không phải là bảo bối thì sao, Cố Thần nghĩ, thấy xe đặt đã ngừng ở ven đường, liền lôi kéo Sở Thanh lên xe về biệt thự.

Chờ bọn họ trở lại biệt thự đã là 11 giờ tối, hai người thấy đèn đều tắt, vốn định lén trộm về phòng, kết quả mới vừa đi đến giữa phòng khách, đèn “Bang” một tiếng mở sáng.

Sở Thanh cùng Cố Thần hai người sững sờ tại chỗ, mồ hôi lạnh đều toát đầy người. Lục Chu đứng bên cạnh công tắc đèn đi tới, ngồi ở trên sô pha, Đàm ca ngồi ở bên kia, chân dài bắt chéo, “Còn biết trở về?”

Cố Thần trong đầu đang bay bay tìm đường giải thích, liền nghe thấy Lục Chu mở miệng: “Bảo bối nhỏ lại đây, đã quên lúc trước tôi cùng em nói gì à?”

Cố Thần suy nghĩ lập tức liền rối loạn, lời nói? Nói cái gì? Lục Chu gia hỏa này thật quá đáng như thế nào sau lưng lại đem tiểu nha đầu nói bậy nói không tốt gì về ta…

Sở Thanh cúi đầu ngoan ngoãn đi qua, bị Lục Chu một phen kéo xuống ngồi bên cạnh hắn. Lục Chu ôm lấy bả vai cô, ở trên sô pha dựa lấy,

“Cố Thần cậu còn có cái lý do gì tốt? Cậu ngày mai tự tạo hình cho chính mình.”

Cố Thần lập tức quỳ rạp trên mặt đất kêu rên: “Đừng đừng đừng Lục Chu, Lục ca, đại tổng giám đốc Lục tôi sai rồi tôi không nên mang cô ấy đi ra ngoài ăn ăn uống uống đừng mặc kệ tôi mà đừng mà đừng mà…”

Lục Chu cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Đàm ca.

Cố Thần lập tức hiểu ý, kêu cha gọi mẹ bò qua đi ôm lấy đùi Đàm ca: “Ca tôi sai rồi thật sai rồi tha cho tôi đi tôi liền không bao giờ tái phạm vào tôi nhất định sẽ làm thần tượng hoàn mỹ đừng vứt bỏ tôi ô ô ô…” Hắn gào gào còn làm mặt quỷ rơi vài giọt nước mắt, thoạt nhìn thật quái thảm.

Sở Thanh bị hành động của hắn kinh trợn mắt há hốc mồm, nhưng mà tầm mắt đột nhiên bị Lục Chu chặn.

Lục Chu nhéo cằm cô nâng đầu cô lên, “Bảo bối nhỏ thật đã quên lúc ấy tôi cùng em đã nói gì?”

Sở Thanh chớp chớp mắt, lắp bắp mở miệng: “Không… Không có…”

“Vậy như thế nào còn đi theo tên tiểu tử này ra ngoài lêu lổng?” Lục Chu nheo mắt lại, vô cùng khó chịu, hắn hiện tại có cảm giác cải trắng nhà mình bị heo trộm đi mất.

“Tôi… Tôi…” Sở Thanh chột dạ cúi đầu, cô làm thế nào giải thích việc này kỳ thật là cô khuyến khích Cố Thần trước…

“Ân?” Lục Chu còn muốn nói tiếp cái gì nữa, nhưng mà bên kia Cố Thần còn ôm Đàm ca vừa khóc vừa gào, ồn đến hắn đau đầu, “Tiểu tử thúi ngậm miệng lại! Lại ồn ào đem cậu ném đến bên Ngô Thiến đi!”

Sở Thanh lỗ tai rung lên, cô giống như nghe được tin tức gì không nên biết đến? Ngô Thiến chính là tân sinh viên tiểu hoa khôi mẫu mực, EQ cao tính cách tốt kỹ thuật diễn tốt, như thế nào nghe tới không giống có chuyện như vậy?

Cố Thần vội vàng ngậm lại miệng, hiện tại đắc tội ai đều được nhưng không thể đắc tội ba ba tạo hình sự, ngó thấy Sở Thanh quay tròn chuyển đôi mắt, hắn đoán được tiểu nha đầu khẳng định đang suy nghĩ về Ngô Thiến, cười hắc hắc muốn mở miệng, lại bị Lục Chu trừng mắt một cái, lại ngậm miệng không dám hé răng.

Lục Chu lôi kéo Sở Thanh đứng dậy chạy lên lầu, Đàm ca kêu hắn: “Khụ, Lục Chu, ngày mai…”

Lục Chu dừng một chút, ghét bỏ nhìn Cố Thần một cái, quay đầu nhìn Đàm ca nói: “ Cậu giám sát hắn đêm nay đi ngủ sớm một chút đi, trên mặt cũng không biết nổi nhiều ít mụn.”

Cố Thần nghe thấy lập tức từ trên xuống dưới sờ soạng mặt mấy lần, xác nhận làn da vẫn là trước sau như một bóng loáng, hắn vừa định mở miệng phản bác, Đàm ca trực tiếp xách cổ áo hắn đem hắn xách chạy lên trên lầu.

Sở Thanh bị Lục Chu kéo vào phòng, Lục Chu “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, trở tay đem cô đè ở trên cửa nhìn cô.

Sở Thanh run bần bật, cô cảm giác được Lục Chu là thật sự tức giận. Cô còn nỗ lực nghĩ nên giải thích như thế nào, Lục Chu đã dúi đầu vào hõm vai cô, đôi tay ôm chặt lấy cô.

“Bảo bối nhỏ… Trễ như vậy mới trở về, điện thoại cũng không nghe, có biết hay không tôi thực lo lắng cho em, ân?” Lục Chu ở hõm vai cô cọ, Sở Thanh thân mình dần dần mềm xuống dưới, cô ôm Lục Chu,

“… Thực xin lỗi nha.”

Lục Chu khẽ thở dài, có cảm giác tức giận không chỗ phát tiết, hắn giơ tay dùng sức nhéo nhéo gương mặt cô, thấy Sở Thanh ngoan ngoãn chịu đựng, tức giận một chút liền tan biến.

“Bảo bối nhỏ ngày mai muốn rời giường sớm một chút, đừng chạy loạn, biết không? Đến lúc đó rất bận, người lại nhiều, nếu là không cẩn thận va chạm đến người xấu, nháo lên không xong tốt việc được.” Lục Chu đau lòng sờ sờ trên mặt cô vừa mới bị hắn nặn in hằn dấu vết ra tới, cúi đầu hôn hôn.

Sở Thanh ngoan ngoãn gật đầu, “Hảo.”

Lại ôm hắn ở ngực hắn cọ cọ, “Đừng nóng giận được không?”

Lục Chu vuốt mái tóc mềm mại của cô, “Ân.”

Lại cúi đầu dặn dò cô: “Không được lại bị Cố Thần tiểu tử thúi kia lừa đi ra ngoài, biết không?”

Sở Thanh xấu hổ nhấp nhấp miệng, vẫn là đem chân tướng nói ra, “Ân… Kỳ thật là tôi rủ rê trước…”

“Hả??” Lục Chu nâng nâng lông mày, “Bảo bối nhỏ học hư?”

Sở Thanh sờ sờ cái mũi, “Tôi liền… Nói một câu… Muốn ăn liền đi ăn thôi… Hắn liền lôi kéo tôi đi ra ngoài…”

Lục Chu bất đắc dĩ đỡ cái trán cười cười, không nói thêm cái gì, đem cô bế lên giường, nhưng mà Sở Thanh lại xoay người ngồi dậy. Hắn nhìn cô,

“Còn có chuyện gì?”

“Không… Còn chưa tắm rửa…” Sở Thanh gãi gãi đầu, Lục Chu thở dài, hắn cảm thấy đêm nay đem hết tức giận trong đời xả ra xong rồi, “Mau đi, tắm rửa xong sớm một chút rồi nghỉ ngơi.”

Sở Thanh liên tục đáp ứng, Lục Chu ra khỏi phòng, đóng cửa. Cô tắm rửa xong, nằm ở trên giường bấm di động, liền dần dần ngủ quên.