Chương 30

Edit: Jay

Sở Thanh đi vào biệt thự nhỏ, quay đầu đánh giá khắp nơi. Biệt thự là do công ty an bài, bên trong bố trí đều rất gọn gàng, lầu một là phòng khách cùng phòng bếp, lầu hai lầu ba đều có ba cái phòng, còn có phòng tập thể thao linh tinh.

Sở Thanh tính toán, “Chúng ta mới có bốn người… Sẽ không có minh tinh khác lại đến đây chứ?”

Cố Thần cười chụp đầu cô, “Nằm mơ sao? Sao có thể chứ, tiểu nha đầu cho rằng tất cả minh tinh đều tính tình tốt như tôi sao? Còn ở cùng nhau, đợi lát nữa nửa đêm liền cho em mơ tới, ngày mai em liền tỉnh táo ra, chậc chậc chậc.”

Sở Thanh che đầu lại, bĩu môi, “Hứ, tự luyến.”

Lục Chu cùng Đàm ca đi trước bọn họ hai bước, Đàm ca nghiêng đầu nhìn nhìn bọn họ, không nói chuyện.

Lục Chu kéo rương hành lý, trực tiếp dắt Sở Thanh lên lầu hai, Đàm ca cũng đi theo đến lầu hai thì dừng lại. Cố Thần sửng sốt đứng ở trên bậc thang,

“Các người thật quá đáng đi!!!”

“Là minh tinh mà,cần rèn luyện cần rèn luyện.” Lục Chu trả lời hắn cho có lệ, Đàm ca cũng phối hợp gật gật đầu.

Cố Thần tức đến không thể tả, chỉ có thể tự mình khiêng cái vali lớn hự hự bò lên trên lầu ba. Sở Thanh cười đến đau bụng, bị Lục Chu kéo vào phòng, hắn ôm cô, xoa bụng cho cô.

Sở Thanh ngoan ngoãn dựa vào trong lòng ngực hắn, duỗi tay gãi gãi cằm hắn, “Ngày mai muốn tôi làm cái gì, đại tổng giám đốc Lục?”

Lục Chu bắt lấy tay nhỏ đang chạy loạn của cô, “Bảo bối liền đợi, đừng chạy lung tung.”

“Tôi tốt xấu cũng là thực tập sinh của anh mà, làm trợ thủ cũng được nha!” Sở Thanh bĩu môi, Lục Chu bất đắc dĩ mà cười, cúi đầu hôn hôn cô, “Sẽ rất bận nha.”

“Ai nha không sao, tôi đều bị nhàn rỗi đến mốc meo.” Sở Thanh không chút để ý, Lục Chu thở dài, cũng liền chiều theo cô.

Cơm chiều đều là tự mình giải quyết, Lục Chu cùng Đàm ca vốn định gọi cơm hộp, kết quả Cố Thần một hai đòi phải đi ra ngoài, nói là có quán ăn rất nổi tiếng hắn còn chưa có ăn qua.

Đàm ca sợ hắn chạy loạn bị fans nhận ra, khuyên can mãi mới đem hắn ở ngốc tại trong phòng, cùng Lục Chu hai người đi tới quán ăn đó mua đồ ăn về.

Sở Thanh nằm ở trên sô pha, giơ di động xem kịch, “Đại minh tinh đi chơi không?.”

Cố Thần ném cái gối ôm cho cô, “Đi đi đi! Cửa hàng kia thật sự ăn rất ngon! Tôi lúc trước gạt Đàm ca đi được một lần! Đồ mua về đều không ngon, muốn đi bên kia ăn hơn…”

Sở Thanh tiếp nhận gối ôm ôm vào, “Được đi thôi.”

Cố Thần: “????”

Sở Thanh ngồi dậy, “Tôi nói, anh không phải muốn đi sao, vậy đi thôi.”

Cố Thần: “Được!!!”

Hắn trong một giây, trực tiếp từ trên sô pha nhảy xuống dưới, chạy về phòng mân mê một hồi, trở ra chính mình bọc kín mít từ đầu tới chân, khẩu trang, kính râm một cái không thiếu, mặc quần áo cũng thay đổi phong cách, nếu không phải Sở Thanh nhìn hắn đi lên lại đi xuống, một chốc lát còn không nhận ra hắn.

Cố Thần hấp tấp liền đi ra cửa, chuẩn bị đi trước khi Đàm ca đi ăn một bữa trở về, kết quả đi tới cửa đột nhiên dừng lại, sau đó liền xoay người chạy về đem Sở Thanh kéo lên.

Sở Thanh: “??? Anh kéo tôi làm gì?”

“Hộ tống tôi đi đi! Yểm hộ giúp tôi!” Cố Thần lôi kéo cô đi ra ngoài, “Nhanh lên nhanh lên nhanh lên Đàm ca còn chưa có trở về!”

Sở Thanh không nói gì, chỉ có thể để hắn thúc giục mang giày vào, vừa mới đứng dậy đã bị hắn lôi chạy ra ngoài.

Sở Thanh chạy theo hắn vài bước liền thở dốc, cô sao có thể chịu được bên ngoài trời nóng bức còn ở chạy bộ, kêu Cố Thần, “Aizz, như thế nào nhanh vậy a? Thật vội lắm sao?”

Cố Thần quay đầu, hắn mang theo kính râm, Sở Thanh nhìn không thấy đôi mắt hắn, nhưng là ánh mắt khinh bỉ của hắn đã xuyên thấu qua kính râm truyền đạt đến Sở Thanh, “Em thật ngốc, kêu taxi đi!”

“Vậy… vậy chạy làm cái gì…”

“Dù sao cũng phải ra khỏi khu biệt thự trước đã!” Cố Thần không muốn lãng phí nhiều thời gian, quay đầu lại chạy tiếp, vừa chạy vừa thúc giục Sở Thanh, “Em chạy nhanh lên đi!”

Sở Thanh ôm eo, thở hổn hển, “Này, Cố Thần anh có thể hay không nghĩ cho em là con gái?”

“Em? Con gái?” Cố Thần khinh thường mà nói.

“…” Sở Thanh khí mắt trợn trắng, trở tay bắt lấy cánh tay hắn véo một chút, nhưng mà Cố Thần trên tay đều là thịt, cô véo nửa ngày cũng không có hề hấn gì, đành phải hậm hực buông ra.

Chạy mười phút, cuối cùng cũng tới cửa lớn. Cố Thần trên đường chạy sớm đã kêu xe tới, tới cửa trực tiếp kéo cửa xe đem Sở Thanh đẩy mạnh vào, tiếp theo chính mình cũng lên xe, cửa xe cũng chưa đóng liền thúc giục tài xế, “Bác tài mau mau mau!”

“Cậu nhóc gấp cái gì vậy, chuyện quan trọng sao?” Tài xế không nhanh không chậm buông tay lái, “Đem cửa xe đóng lại đi.”

“Này không phải do đói bụng sao.”

Cố Thần sờ sờ bụng, quay đầu thấy Sở Thanh mệt đến nằm liệt trên chỗ ngồi, với hắn nhìn tới mắt trợn trắng, “Đến kia mất bao lâu?”

“Các ngươi quá gấp gáp, đi một giờ liền đến!” Tài xế trả lời cô, Sở Thanh thở dài một hơi, “Tôi hối hận, Cố… Khụ, anh trước tiên đừng phiền tôi, tôi ngủ một lát.”

Cố Thần gật đầu, “Được được được ngủ đi!” Nói xong chính hắn cũng dựa vào chỗ ngồi, đem khẩu trang tháo xuống hít thở không khí.

Tài xế cũng khá lớn tuổi, không biết Cố Thần, hắn cũng không có nhiều lời, liền an tĩnh lái xe.

Cố Thần hít thở đều, lại đeo khẩu trang lên. Hắn cầm di động lướt lướt Weibo, toàn bộ trang đầu đều là hoạt động tuyên truyền ngày mai, Cố Thần cảm thấy không thú vị, dứt khoát đóng di động, dựa vào cửa sổ xe thất thần.

Hắn ngốc ngốc nhìn cảnh sắc bên ngoài, quay đầu thấy Sở Thanh đã ngủ say, dựa vào trên chỗ ngồi đầu nghiêng nghiêng hướng về hắn, theo xe xóc nảy lúc ẩn lúc hiện.

Cố Thần chớp chớp mắt, nhẹ nhàng dịch đến bên cạnh cô, cẩn thận đem đầu cô đặt lên bả vai chính mình. Sở Thanh lông mi run lên, đầu xoay hai cái, tiếp tục ngủ.

Đột nhiên xe xóc nảy kịch liệt, tài xế ngượng ngùng quay đầu lại, “Xin lỗi đoạn đường này đang tu sửa, vừa mới không cẩn thận chạy qua một cái hố.”

Cố Thần xua xua tay ý bảo không có việc gì, cúi đầu lại nhìn Sở Thanh, phát hiện tay nhỏ của cô bị xóc xuống dưới, vừa lúc đặt ở trên mu bàn tay hắn.

Hắn đầu “Ong” một chút, tim đột nhiên đập nhanh, phanh phanh phanh, làm hắn cả người đều ngây dại. Hắn bình tĩnh mà khắc chế hô hấp, tay chậm rãi xoay lại, làm tay nhỏ của Sở Thanh dừng ở trong lòng bàn tay hắn.

Tay cô có chút lạnh lạnh, đặt ở trong lòng bàn tay ấm áp của hắn, Cố Thần nhẹ nhàng cầm, tay con gái quả nhiên là mềm mại… Hắn trong lòng nghĩ như vậy, khẩu trang che mặt có chút nóng lên, chột dạ hướng bên cạnh liếc mắt một cái, bàn tay trực tiếp bao bọc lấy tay nhỏ của cô.

Hắn thích ứng một hồi, thật vất vả quay đầu nhìn về phía Sở Thanh, nhưng mà Sở Thanh hình như là ngủ rất thoải mái, vặn vẹo thân mình lại hướng về phía hắn sát vào một ít, lộ ra bên ngoài một cánh tay dán lên cánh tay hắn.

Cố Thần cúi đầu dùng một cái tay khác che lại mặt, khuỷu tay chống ở đầu gối, há mồm nhỏ giọng nói một chữ.

“Thao.”

Kính râm dày cộm làm hắn có chút khó chịu, hắn trực tiếp gỡ xuống bỏ vào túi của áo khoác ngắn tay, quay đầu từ khe hở ngón tay nhìn lén cô.

Sở Thanh chép chép miệng, mày nhíu một chút, Cố Thần cho rằng cô muốn tỉnh, nhanh chóng lấy tay buông ra, đột nhiên nghe thấy cô nói ra tiếng: “Cố Thần...”

Cố Thần trong lòng âm thầm nổ pháo hoa, hắn cảm thấy chính mình hẳn là người hạnh phúc nhất trên thế giới không sai, ít nhất giờ khắc này là vậy.

Sở Thanh kêu xong tên của hắn, đầu lại cọ cọ bờ vai của hắn, “...Tên ngốc.”

Cố Thần thân thể run lên một chút, chậm rãi từ trong đả kích lấy lại tinh thần. Như vậy cũng coi như được nửa cái đi! Tốt xấu gì cô cũng kêu tên của mình!

Cố Thần thở dài, vẫn là tận chức tận trách mà nắm tay cô, giống như làm ấm tay.

Muốn nói từ bao giờ thích Sở Thanh, Cố Thần cũng không rõ, lúc ấy từ chỗ Lục Chu biết cô là fans nhỏ của hắn, ở trong điện thoại Lục Chu nghe thấy giọng nói của cô, lại gặp được cô ngồi ở trên ghế Lục Chu, ngốc ngốc nhìn hắn.

Hắn giống như trong lòng còn nghĩ Lục Chu như thế nào dẫn cô đến công ty… Bất quá lớn lên khá xinh đẹp, giọng nói cũng khá tốt chính là nhân tài đáng bồi dưỡng, ý tưởng lung tung rối loạn như vậy.

Lục Chu nói cô là thực tập sinh, Cố Thần cũng không biết vì cái gì trong lòng có chút vui vẻ, còn tung ta tung tăng chạy tới xin WeChat của cô, một đại minh tinh cũng có lúc chủ động đi thêm WeChat của fans nha…

Sau đó cùng cô tiếp xúc càng ngày càng nhiều, cuối cùng nhìn thấu mặt ngoài ngoan ngoãn che dấu bộ dáng thật của cô, hắn liền càng muốn trêu đùa cô, muốn nhìn biểu tình sinh động của cô, cười cũng được giận cũng được. Kết quả chính là luôn bị Lục Chu đuổi ra khỏi văn phòng, lúc trước vài lần còn tốt, lúc sau trong lòng hắn liền có chút buồn phiền.

Cố Thần thở dài, cằm ở trên đỉnh đầu cô nhẹ nhàng cọ cọ. Này có thể làm gì bây giờ, thích một người chính là không có nói đạo lý như vậy, liền dù cô cùng Lục Chu là nam nữ bằng hữu… Khoan từ từ, nam nữ bằng hữu?

Cố Thần đột nhiên nhớ tới, giống như hai người bọn họ vẫn luôn không nói rõ mối quan hệ, tuy rằng như vậy cũng không phải kỳ quái, nhưng là ngày thường hai người bọn họ ở chung vẫn là có chút… Không thể nói có cảm giác? Nếu bọn họ… Không phải nam nữ bằng hữu?

Hắn nghĩ nghĩ, vẫn là đem cái suy nghĩ này bỏ đi. Tìm cơ hội một mình nói rõ ràng với tiểu nha đầu… Lục Chu kia là tên cáo già hắn vẫn là không dám trêu chọc.

Xe rốt cuộc cũng tới địa điểm, Cố Thần ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, xác nhận địa điểm một chút liền trả tiền xe. Hắn nhẹ nhàng buông tay Sở Thanh ra, do dự một chút, duỗi tay búng trán cô.

Sở Thanh bị dọa đến giật mình, giơ tay che lại cái trán, trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, “Anh thật không kiên nhẫn?”

Cố Thần trực tiếp lôi cô vào cửa tiệm, "Đừng cố, chỉ là tôi bất giác buông ra thôi, haha." Hắn trào phúng vươn một ngón tay đến trước mặt cô lắc lắc.

Sở Thanh phất tay, "Thật không biết xấu hổ."

Cố Thần cười hắc hắc, đẩy cửa tiệm ra đi vào.