Chương 32

Edit: Jay

Beta:Yuu

Sáng sớm hôm sau, Sở Thanh đã bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, cô cầm lấy di động nhìn nhìn, 5 giờ rưỡi sáng, cách thời gian cô dự định còn nữa giờ, cô nghĩ nghĩ vẫn là quyết định xốc chăn lên rời giường, thay quần áo vào buồng vệ sinh rửa mặt.

Cô động tác nhanh nhẹn, mười phút sau từ đầu đến chân cô toàn bộ chuẩn bị tốt, đứng ở trước gương ngắm nhìn chính mình, cô xoay người mở cửa phòng đi ra ngoài.

Lục Chu đang ở phòng khách chuẩn bị đồ vật, rải rác đầy đất, Cố Thần cùng Đàm ca ngồi xổm trong một góc ăn cơm sáng, thấy Sở Thanh xuống lầu phất tay chào hỏi với cô.

Sở Thanh nhảy nhót đi tới bên cạnh Lục Chu, Lục Chu ngẩng đầu thấy cô, đau lòng đứng lên sờ sờ mặt cô, “Như thế nào không ngủ nhiều một chút nữa?”

“Ngủ không được sao, tôi tới giúp em chuẩn bị đi!”

Lục Chu xoay người từ một bên cầm một túi bánh bao cùng một ly sữa đậu nành, chỉ chỉ Đàm ca bọn họ, “Đi bên kia trước đem bữa sáng ăn, đợi lát nữa đừng đói đến đầu choáng váng.”

Sở Thanh gật gật đầu, tiếp nhận bữa sáng lại nhảy đến bên cạnh Cố Thần ngồi xổm xuống gặm bánh bao.

Cố Thần vươn khuỷu tay chạm chạm cô, “Ai, tối hôm qua Lục Chu đem em làm gì rồi?”

Sở Thanh ngậm bánh bao quay đầu nhìn hắn, “Có thể thế nào sao,” cô cắn một ngụm, nhai nhai nuốt vào, “Bắt tôi đi ngủ sớm một chút thôi.”

Cố Thần “Thiết” một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng. Sở Thanh mắt trợn trắng, hai ba cái liền ăn xong bánh bao trong tay, thừa hai cái cô ăn không vô, trực tiếp ném cho Cố Thần, uống xong sữa đậu nành liền chạy đi tìm Lục Chu.

Cố Thần vừa định ăn xong bữa sáng liền có thể đi ngủ nhiều thêm một chút, kết quả Sở Thanh lại ném cho hắn hai cái bánh bao, hắn đưa cho Đàm ca, kết quả Đàm ca trực tiếp lạnh nhạt đứng lên tránh ra.

Cố Thần thở dài, đành phải yên lặng ngồi xổm trong góc đem hai cái bánh bao ăn xong. Đàm ca còn giận hắn, cũng không biết như thế nào lấy lòng… Cố Thần vừa ăn vừa nghĩ, một ngụm cắn phải ngón tay chính mình, đau đớn khiến hắn không ngừng phủi tay, buồn ngủ đều biến mất.

Sở Thanh ngồi xổm bên cạnh Lục Chu, giúp hắn thu thập đồ vật, tới 7 giờ mới đều chuẩn bị xong, Lục Chu xách theo một cái rương lớn, Sở Thanh giúp hắn xách theo một cái nhỏ, đi theo phía sau hắn ra cửa.

Tới phía sau hội trường, Sở Thanh đôi mắt đều nhìn thẳng, cô còn không có gặp qua nhiều minh tinh cùng lúc như vậy, đại minh tinh đương nhiên là có phòng hóa trang chuyên dụng của chính mình, nhưng là hoạt động ngày hôm nay mời không biết nhiều ít minh tinh, phòng hóa trang khẳng định là không đủ dùng, cho nên rất nhiều vị minh tinh có tên tuổi cũng xài phòng hóa trang công cộng.

Lục Chu không yên tâm để Sở Thanh một mình tại phòng hóa trang công cộng, trực tiếp mang theo cô đi đến phòng hóa trang tư nhân.

Sở Thanh đi theo hắn phía sau nhìn đông ngó tây, Lục Chu xoa xoa đỉnh đầu cô, “Bảo bối nhỏ đừng nhìn nữa, tới rồi.”

Sở Thanh ngẩng đầu, thấy trên cửa có ghi mấy chữ “Phòng chuyên dụng lão sư Lâm Mạn Nhu”, cô mở to hai mắt, “Là… Là ảnh hậu Lâm Mạn Nhu sao?”

“Kia còn có Lâm Mạn Nhu lão sư nào khác đâu?” Một giọng nói từ phía sau cô truyền đến, Lục Chu cùng Sở Thanh quay đầu lại, thấy một nữ trợ lý đứng ở phía sau bọn họ, “Thì ra là thầy Lục ngài đã tới, chị Mạn Nhu đang ở bên trong chờ ngài đấy, đây là tiểu nha đầu từ đâu ra, như thế nào cũng ở đây?”

“Đây là thực tập sinh của tôi.”

Cái nữ trợ lý kia vừa nghe, chạy nhanh trước bọn họ một bước mở cửa, “Thật là ngại quá, tôi còn tưởng cái tiểu fans nào tiến vào đây, tình huống này ngài cũng biết, liền sợ xảy ra nhiễu loạn.” Nói xong quay đầu phòng nghỉ hô lên: “Chị Mạn Nhu, tổng giám đốc Lục tới.”

“Mau tiến vào đi.” Giọng nữ tử ôn nhu trong phòng vang lên, Lục Chu với nữ trợ lý kia gật gật đầu, mang theo Sở Thanh đi vào.

Lâm Mạn Nhu ngồi ở sau kính hoá trang, thấy Lục Chu còn mang theo cái tiểu cô nương tiến vào, cười cùng hắn chào hỏi: “Lục tổng, như thế nào còn mang theo cái tiểu gia hỏa?”

Lục Chu đem cái vali kéo dài tới một bên mở ra, lấy công cụ ra, “Là thực tập sinh vừa nhận, cùng chị Mạn Nhu chào hỏi một cái.” Hắn quay đầu ý bảo Sở Thanh.

Sở Thanh lấy lại tinh thần, nhanh chạy tiến lên, có chút khẩn trương cùng Lâm Mạn Nhu chào hỏi: “Lâm… Lâm lão sư, tôi rất thích xem ngài diễn, ngài so với trên TV nhìn còn phải đẹp hơn…”

Lâm Mạn Nhu cười tủm tỉm sờ sờ mặt cô, “Thật là cái cô nương dẻo miệng, đi giúp Lục tổng một chút đi.”

Sở Thanh gật gật đầu, tiến đến bên cạnh Lục Chu, trong lòng nghĩ, thoạt nhìn đại minh tinh cũng không có quá cao ngạo, ít nhất Lâm lão sư liền không phải, bất quá nữ trợ lý kia cùng cô ấy thật có điểm khó tính…

Lục Chu xem biểu tình của cô liền biết cô suy nghĩ cái gì, cầm cọ hoá trang nhẹ nhàng gõ gõ đỉnh đầu cô, “Hoàn hồn lại, phải bắt đầu làm việc.”

Sở Thanh sờ sờ đầu, giúp Lục Chu chuẩn bị tốt. Lâm Mạn Nhu rất phối hợp, cùng Lục Chu cũng không phải hợp tác một hai lần, rất nhanh liền làm xong tạo hình.

Lục Chu dọn dẹp xong, liền vội vàng đi xuống đến một cái phòng hóa trang. Sở Thanh thấy hắn đi liền bay nhanh, chạy nhanh xách cái vali, cùng Lâm Mạn Nhu cùng lúc chạy chậm phía sau đuổi theo hắn.

Lục Chu mang theo cô đi qua mấy cái phòng hóa trang, ở một cái phòng hóa trang cửa đột nhiên ngừng lại. Sở Thanh nhìn nhìn, trên cửa ghi là “Ngô Thiến chuyên dụng”, cô lúc này mới phản ứng lại, Ngô Thiến còn không phải là nữ minh tinh ngày hôm qua Lục Chu cùng Cố Thần sao?

Sở Thanh ngẩng đầu thấy Lục Chu híp híp mắt, lại hít sâu một hơi, biết tâm tình hắn khẳng định không tốt lắm, tay nhỏ vội vàng ở trên lưng hắn vỗ hai cái. Lục Chu sờ sờ mặt cô, gõ cửa.

Bên trong cánh cửa vang lên một trận cãi nhau, một lát sau một nữ trợ lý mới vẻ mặt không kiên nhẫn mở cửa, thấy là Lục Chu, thái độ cũng không thay đổi tốt hơn là mấy, “A, Lục đại tổng giám tới, Ngô tiểu thư ở bên trong chờ ngài chính là rất vất vả đó, mau tiến vào đi.”

Lục Chu không nói chuyện, mang theo Sở Thanh đi vào trong, nhưng mà nữ trợ lý duỗi tay ngăn cản cô, “Đứng lại, cô là từ đâu ra?”

Lục Chu quay đầu lại giữ chặt Sở Thanh, “Đây là thực tập sinh của tôi, phiền cô buông tay.” Nữ trợ lý lúc này mới không tình nguyện buông tay cho Sở Thanh đi vào.

Ngô Thiến ngồi ở trên ghế xem TV, trên mặt biểu tình hoàn toàn không thấy được chút kiên nhẫn nào, cô ta liếc mắt một cái nhìn Lục Chu, thấy hắn lôi kéo Sở Thanh, trào phúng há mồm mà nói: “A, đại tổng giám đốc Lục thật là có hứng thú, tìm được cái thực tập sinh xinh đẹp như vậy, không biết còn tưởng là bạn gái nhỏ của anh đó, vừa nãy không phải là cố tán tỉnh nhau mới trì hoãn lâu như vậy sao?”

Sở Thanh có chút sinh khí, tay nhỏ nắm góc áo.

“Ngô tiểu thư liền không cần nhiều lời càng nói càng làm chậm trễ thời gian, chúng ta nhanh bắt đầu đi.” Lục Chu nhíu nhíu mày, vẫn là lộ ra một gương mặt tươi cười, nhưng thiệt tình vẫn là giả vờ chỉ có chính hắn mới biết.

Ngô Thiến lại nhìn trên dưới đánh giá Sở Thanh mấy lần, lúc này mới ngồi trên ghế, Lục Chu lấy ra công cụ hoá trang cho cô, nhưng mà Ngô Thiến một hồi nói cái này phấn nền dễ trôi, một hồi nói cái kia quá sắc làm đôi mắt sưng, lại đối với màu sắc son môi không ngừng lựa chọn.

Không riêng gì Lục Chu bận, Sở Thanh cũng bận rộn ra mặt, cô chạy tới chạy lui không ngừng lấy đồ vật, cẳng chân bụng đều nhũn ra. Cô thấy Lục Chu vẫn là cười với Ngô Thiến, trong lòng đột nhiên có chút không thoải mái.

Lúc này ngoài cửa đột nhiên có người kêu cô, Sở Thanh quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, phát hiện Cố Thần cùng Đàm ca đang đứng ở cửa, Cố Thần còn phất tay với cô một cái.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua Lục Chu, Lục Chu cùng Ngô thiến cũng chú ý tới, đôi mắt Ngô thiến lập tức sáng lên, trực tiếp đứng lên tới Cố Thần chào hỏi, “Cố tiền bối, thật tình cờ nha, anh cũng tới rồi?”

Cố Thần tay dừng một chút, vẫn là nói trở về nói: “Ách… Đúng rồi.”

“Cố tiền bối là tới tìm Lục tổng sao?”

Ngô Thiến biểu tình tựa như thiếu nữ thẹn thùng, nào còn có cái bộ dáng phi dương ương ngạnh.

“…Không có, Lục Chu không phải đang bận làm cho em sao, anh cũng cần tạo hình, để thực tập sinh của anh ấy đi theo là tốt rồi.”

Sở Thanh nhìn nhìn Cố Thần, lại nhìn nhìn Lục Chu, Lục Chu cũng vừa lúc chạm tầm mắt cô, với cô gật gật đầu, ý bảo cô đi ra ngoài cùng Cố Thần.

Sở Thanh như trút được gánh nặng, đem đồ vật trong tay đều cất lại, vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, Ngô Thiến đột nhiên gọi lại cô.

“Này, tiểu thực tập sinh.” Ngô Thiến đè thấp thanh âm không cho Cố Thần nghe thấy, mang theo một tia nghiến răng nghiến lợi, “Cô cùng Cố tiền bối rất quen thuộc sao?”

“Tôi… Tôi chỉ là đi theo Lục tổng giúp anh ấy tạo hình vài lần…” Sở Thanh yếu giọng trả lời.

Ngô Thiến hung tợn trừng mắt nhìn cô vài lần, Sở Thanh lặng lẽ thè lưỡi, giơ chân muốn chuồn ra ngoài.

Cô mới vừa đi đến bên cạnh Cố Thần, Ngô thiến lại nói tới: “Cố tiền bối, một cái tiểu thực tập sinh có thể làm cái gì chứ, nếu không ngài cứ đi vào, cùng Lục tổng trực tiếp cùng nhau tạo hình cho ngài?”

“Khụ, không có việc gì không có việc gì, không nhọc phiền Ngô tiểu thư, tôi đi trước.” Cố Thần xua xua tay, mang theo Sở Thanh trực tiếp đào tẩu.

Ngô Thiến một tay đập mạnh ở trên bàn, một khuôn mặt sớm đã trở nên dữ tợn lên. Lục Chu mặc kệ cô, trong lòng nghĩ Sở Thanh vừa mới có biểu tình giống như có chút không bình thường.

Sở Thanh bị Cố Thần mang tới phòng hóa trang của hắn, Cố Thần trực tiếp nằm liệt trên ghế, “Tiểu nha đầu em cuối cùng hiểu được Ngô thiến phải không, tôi thật là sợ cô ta.” Nói xong lại đứng dậy nhìn nhìn cửa xem có ai qua lại không, lúc này mới thở ra một hơi, tiếp tục nằm liệt.

Sở Thanh trong lòng vẫn là không ngừng nghĩ lại, cô không thích thấy bộ dáng Lục Chu vừa nói cười với người khác… Nghĩ nghĩ, hốc mắt liền đỏ lên.

Cố Thần cuối cùng chú ý tới cô có chút khác thường, chạy nhanh thò người qua, thấy đôi mắt cô đều đỏ, chạy nhanh sờ sờ đầu cô, “Như thế có phải bị Ngô thiến khi dễ không? Ánh đây đi đòi lại công bằng cho em!”

Sở Thanh lắc đầu, đem nước mắt đều nghẹn trở về, “Tôi mới không có!”

Cố Thần bất đắc dĩ nằm liệt trở về, hắn kỳ thật đoán được Sở Thanh không phải bị Ngô thiến khi dễ liền ủy khuất đến muốn khóc, cô đoán chừng chính là…Ghen tị.

Nghĩ đến đây, hắn cũng có chút bực bội, giơ tay gãi gãi đầu, từ trong bao móc ra một lon Coca lạnh uống. Sở Thanh thấy hắn uống Coca, chạy nhanh một phen cướp đi.

Cố Thần không uống được mấy đã bị cô cầm đi, hắn không thể hiểu được nhìn cô, “Làm gì thế? Coca cũng cướp?”

Sở Thanh ôm Coca không cho hắn, “Nếu là bị Đàm ca thấy, khẳng định càng không nghĩ sẽ giúp cho anh!”

Cố Thần vừa nghe liền suy sụp, đành phải đem lon Coca nhịn đau đưa cho Sở Thanh, từ trong túi lấy ra quần áo đi thay.

Lục Chu qua mau một giờ mới tới rồi bên này, vào cửa liền thấy Sở Thanh ôm một lon Coca ngồi ở một bên xem di động, Cố Thần nhàm chán xoay ghế dựa, “Lục tổng ngài rốt cuộc cũng tới rồi.”

Lục Chu đi qua trực tiếp lấy ghế dựa bắt hắn tựa lưng, “Ngồi đi, thời gian không còn nhiều lắm.”

Cố Thần chạy nhanh ngồi thẳng, Lục Chu giúp hắn mân mê. Sở Thanh thường thường giúp hắn xịt keo tóc gì đó.

Chờ đến lúc hoạt động kết thúc đã là đêm khuya, Sở Thanh ở hậu đài ngủ dậy, trở lại biệt thự kỳ thật không thế nào vui hơn, cô nằm ở trên giường lăn qua lộn lại đến nửa giờ, đứng dậy lặng lẽ đi ra cửa phòng.

Bụng cô có chút đói, nghĩ phòng bếp tủ lạnh hình như còn có hai cái sandwich, tính toán lấy một cái ra hâm nóng ăn.

Cô tay chân nhẹ nhàng đi đến phòng bếp, liền bên ngoài ánh trăng chiếu đến tủ lạnh, mở lấy ra sandwich bên trong. Vừa định xoay người cầm đi đến lò vi ba đun nóng, lại đâm vào một cái ôm ấp.

Cố Thần cũng vẫn luôn không ngủ được, hắn luôn là nghĩ đến bộ dáng Sở Thanh gục xuống hốc mắt hồng hồng, trong lòng bực bội muốn xuống giường, kết quả chính là khát nước xuống dưới tìm nước uống, không nghĩ tới vừa lúc đυ.ng phải Sở Thanh đang kiếm đồ ăn.

Sở Thanh đâm vào trong lòng ngực hắn, sợ tới mức sandwich đều rớt, cô ngốc một lúc lâu nhìn chăm chú mới thấy rõ ràng, duỗi tay đánh hắn một cái, “Cố Thần anh hơn nửa đêm không ngủ muốn làm gì thế!”

“Em không phải cũng vậy sao?” Cố Thần cúi đầu nhìn cô, thân thể vẫn là che ở trước mặt cô, đôi tay đột nhiên ôm lấy cô.

Sở Thanh bị hắn ôm lấy, tay cũng không biết để chỗ nào, đành phải đẩy đẩy ngực hắn, “Cố Thần anh… Anh làm sao vậy?”

Cố Thần không đáp lời, đầu gác ở trên vai cô, đột nhiên cắn cổ cô một ngụm, Sở Thanh hô nhỏ một tiếng, lại đánh hắn hai cái, nhưng là Cố Thần vẫn là không buông tay, ngược lại đem cô đè ở trên cửa tủ lạnh.

“Cố Thần…?” Sở Thanh bị hắn làm cho có chút sợ hãi, cảm giác hắn giống như thay đổi hoàn toàn.

“Có lúc nào trong mắt hay trong lòng em từng có anh không?”

“A?” Sở Thanh sửng sốt, cô trong chốc lát không phản ứng lại những lời này.

Cố Thần ngẩng đầu, cái trán chống trên cái trán cô, hai người sát đến cực gần, hắn nhìn Sở Thanh ở dưới ánh trăng đôi mắt lấp lánh tỏa sáng, cúi đầu hôn lên cô.

Sở Thanh trong đầu giống như nổ mạnh, không thể phản kháng, chỉ có thể bị động mà tiếp thu nụ hôn của hắn. Nói là hôn, kỳ thật càng giống như là gặm cắn hơn, Cố Thần hàm răng không ngừng cắn cánh môi mềm mại của cô, đầu lưỡi ngang ngược cậy khớp hàm mở ra đi vào, đem đầu lưỡi cô bắt ra tới.

Sở Thanh bị hắn gắt gao đè ở trên cửa tủ lạnh, cái ót bị tay hắn kìm lại, đôi mắt cô dần dần bịt kín một tầng hơi nước, đầu lại không nhúc nhích được, chỉ có thể phát ra ô ô nuốt nuốt âm thanh.

Cố Thần nghe thấy thanh âm của cô, nhanh chóng buông cô ra, ngón tay xoa đôi môi sưng đỏ của cô, có chút đau lòng sờ sờ, “… Thực xin lỗi.”

Sở Thanh ủy khuất cực kỳ, cô cảm thấy cả ngày hôm nay cũng chưa cái gì được hài lòng, từ Lục Chu kia khiến mình uống dấm vẫn luôn đè nặng ở ngực, mới đây lại bị Cố Thần vừa gặm vừa cắn, lập tức nức nở duỗi tay đánh hắn, “Các anh đều khi dễ tôi…”

Cố Thần chịu đựng cho cô đánh, ôm cô nhẹ giọng an ủi: “Đừng khóc… Tiểu nha đầu đừng khóc… Chúng tôi đều là người xấu chúng tôi đều khi dễ em, em đánh tôi đi đánh tôi đi… Đừng khóc, khóc đôi mắt đều sẽ sưng lên…”

Sở Thanh nghe thấy lời này, khóc càng thương tâm, dựa vào ngực hắn khóc một hồi lâu mới dần dần ngừng lại. Cố Thần chớp chớp mắt, thấy cô có chút ngừng lại, cúi đầu dựa vào bên tai cô hỏi cô: “Trước cùng anh đi nghỉ ngơi được không?”

Sở Thanh ngốc ngốc gật gật đầu, Cố Thần trực tiếp bế ngang cô lên lầu ba, đem cô đặt ở trên giường mình.

Sở Thanh nằm ở trên giường hắn, tóc rối tung mở ra, Cố Thần cầm ly nước, đỡ cô ngồi dậy, Sở Thanh đôi tay cầm ly nước, uống hai hớp liền đặt một bên, lại nằm xuống.

Cô chậm rãi phục hồi tinh thần lại, nhìn hắn chớp chớp mắt, vừa định mở miệng nói chuyện, Cố Thần liền nằm ở trên người cô.

Sở Thanh lại ngốc, Cố Thần dựa vào lỗ tai cô, phun hơi thở kí©h thí©ɧ khiến lỗ tai cô lập tức liền đỏ.

Cố Thần nói: “Tiểu nha đầu có thể thích tôi được không?”

Nói tiếp: “Em muốn nghe tôi gọi em là gì? Tiểu nha đầu? Tiểu cô nương? Tiểu thanh muội muội? Hãy là bảo bối nhỏ? Bảo bối nhỏ không tốt, Lục Chu gọi em như vậy, tôi không muốn cùng hắn gọi giống nhau.”

Hắn cắn cắn vành tai cô, nghe thấy cô ưm một tiếng, lông mi không khỏi run rẩy, hắn ngồi dậy, nhìn Sở Thanh mặt đỏ bừng, thở dài, “Tiểu nha đầu, em nói cho tôi, em cùng Lục Chu… Có phải là nam nữ bằng hữu không?”

Sở Thanh đôi tay nắm chặt nút thắt áo ngủ, cô mặc áo chữ kiểu, áo trên là ngắn tay, phía trước một loạt nút thắt cài chỉnh tề. Cô nuốt một ngụm nước miếng, “… Không phải.”

Cố Thần ánh mắt giống như lập loè một chút, “Thật sự không phải?”

“Không phải… Chính là…quan hệ hàng xóm, tương đối tốt loại này.” Sở Thanh trong lòng còn tức giận, cô nghĩ nói như vậy cũng không có phải vấn đề gì quá lớn.

Cố Thần cười cười, “Quan hệ hàng xóm tương đối tốt… Là có thể gọi em là bảo bối nhỏ?”

Sở Thanh cắn môi dưới, có chút bất an nhìn hắn. Cô…Không biết như thế nào cùng người khác giải thích quan hệ của cô cùng Lục Chu.

Cố Thần lại thở dài, “Chính là tiểu nha đầu em thích hắn phải không?”

Sở Thanh trợn to mắt, Cố Thần sờ sờ gương mặt cô, “Tôi lại không phải người mù, sao có thể nhìn không ra? Ánh mắt em nhìn hắn, cách em nói chuyện với hắn… Còn có bộ dạng ghen tuông hôm nay của em.”

Hắn không nói, chỉ chuyên chú nhìn cô. Sở Thanh không biết thời điểm này nên nói cái gì, hai người cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ.

Cố Thần đột nhiên đứng dậy nhấc chân, ngồi trên đùi cô, cúi đầu khom lưng cởi nút thắt áo ngủ trên cùng.

Sở Thanh bắt lấy tay hắn, thân mình có chút phát run, “Cố Thần… Anh…”

Hắn dừng một chút, nắm lên tay cô đưa lên miệng hôn, lại cúi người mở cổ áo cô ra, tinh tế hôn xuống xương quai xanh. Trên tay động tác không ngừng, đem nút thắt trên áo cô đều mở ra hết.

Cố Thần không có cởi ra, chỉ lộ ra một mảnh nhỏ da thịt, Sở Thanh run rẩy thân mình, không biết làm sao nhìn hắn.

Cố Thần hôn hôn khóe miệng cô, “Tiểu nha đầu… Tôi không muốn cưỡng bách em, nhưng là tôi cũng thích em… Em có thể hay không, cho tôi một vị trí ở trong mắt cùng trong lòng em?”

Sở Thanh sợ run, nghe thấy thần tượng nói lời hèn mọn với cô, cô cảm thấy chính mình giống như có chút… động tâm.

Cố Thần vẫn luôn nhìn cô, như là đang chờ đợi phán quyết, khuôn mặt đẹp bị ẩn trong bóng tối, nhìn không thấy ánh mắt hắn.

Sở Thanh quyết tâm, mặc kệ hành vi chính mình có phải hay không là một tra nữ*, chỉ muốn hiện tại phải đối đáp lại Cố Thần, cô hai tay nhỏ nâng lên, đặt ở mặt hắn.

“Được.”

*tra nữ : phụ nữ xấu xa