Chương 29: Ra ngoài

Edit&Beta: Jay, Yuu

Mấy ngày kế tiếp Sở Thanh đều đi theo Lục Chu, công việc của thực tập sinh cũng càng ngày càng nhiều.

Bất quá Lục Chu căn bản không cho cô làm, khiến cho cô chỉ có thể ngồi ở văn phòng. Sở Thanh kháng nghị rất nhiều lần, Lục Chu mới qua loa giao cho cô chạy chân đưa cái tư liệu gì đó.

Cố Thần gần đây cũng rất nhàn rỗi, cả ngày chỉ chạy tới văn phòng của Lục Chu, lôi kéo Sở Thanh tán gẫu nói chuyện không ngừng nghỉ, bị Lục Chu đuổi đi ra ngoài rất nhiều lần nhưng vẫn không biết liêm sĩ mà tìm tới. Nghe nói là qua mấy ngày có cái hoạt động lớn mời hắn đến tham gia, người đại diện trực tiếp đem thông báo này bác bỏ lại.

"Tiểu nha đầu tôi nói cho em nghe, đại học X có 6 khu dạy học phải không, tôi đi học nghe nói có lời đồn đãi nói tầng cao nhất thực rất kỳ lạ, chỉ cần em nửa đêm 12 giờ đi lên trên tầng cao nhất liền sẽ thấy..."

"A a a đừng nói nữa!!!" Sở Thanh co người ở trên ghế, duỗi tay đánh Cố Thần,

"Câm miệng nha!!!"

"Liền sẽ thấy... Bảo vệ đi tuần giơ đèn pin kêu em về ký túc xá! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Cố Thần ngồi ở ghế đối diện, giơ tay chống đỡ lại công kích của cô, nhìn biểu tình cô từ hoảng sợ từ từ biến thành ngốc lại biến thành tức giận, hắn cười đến đau cả bụng.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha... Đừng đánh đừng đánh tôi biết sai rồi..." Cố Thần ôm bụng, không rảnh lo Sở Thanh, bị cô chụp lấy cánh tay, bất quá sức lực cô không lớn, đánh vào hắn trên người căn bản không đau.

Sở Thanh thở phì phì, "Tên đại lừa đảo!"

"Ở xa liền đã nghe thấy giọng hai người, đang nói chuyện gì?" Lục Chu đẩy cửa tiến vào, "Cố Thần cậu lại khi dễ cô ấy? Ngứa da phải không?"

"Không không không... Đây chỉ là đùa một chút thôi a, tiểu nha đầu đúng không?" Cố Thần chạy nhanh chớp mắt lấy lòng Sở Thanh, toàn lực phát huy ưu thế.

Sở Thanh bị hắn lấy lòng, đầu óc đều không tốt lắm, cô khụ khụ, quay đầu chuyển hướng một bên, chóp mũi tràn ra "Hừ" một tiếng.

"Được rồi, qua hai ngày liền phải đi tham gia hoạt động, cậu nhanh đi tìm Đàm ca, đừng mỗi ngày đến ăn vạ tôi." Lục Chu trực tiếp ra lệnh đuổi khách.

Đàm ca chính là người đại diện của Cố Thần, bất quá đối với hắn đều là tự do tự tại không quản, Cố Thần bản thân chính là có chút nhiều chuyện, những cái khác đều tốt, xem như hoàn mỹ nghệ sĩ, không cần nhọc lòng.

Cố Thần "Thiết" một tiếng, đứng dậy, giơ tay búng nhẹ cái trán của Sở Thanh. Thấy Sở Thanh tức giận mà ngẩng đầu, đứng lên duỗi tay chuẩn bị đánh hắn, hắn chạy nhanh ra cửa, "Đi đây tiểu nha đầu đêm nay đừng gặp ác mộng nha a ha ha ha ha ha ~"

Lục Chu nhìn thân ảnh Cố Thần bay nhanh biến mất, bất đắc dĩ mà đi đến bên cạnh Sở Thanh, "Gia hỏa này lại dạy bảo bối nhỏ những cái kỳ kỳ quái quái?"

Sở Thanh nhấp nhấp miệng, "Đúng rồi."

Lục Chu cúi đầu cười cười, lôi kéo cô ngồi ở trên ghế, "Qua hai ngày nữa tôi phải đi ra ngoài một chuyến, bảo bối nhỏ liền ngoan ngoãn ở nhà, ân?"

"Không cần!" Sở Thanh bắt lấy tay hắn, "Tôi cũng muốn đi!"

Lục Chu sờ sờ đầu cô, nhẹ nhàng cầm hai tay nhỏ của cô, "Đến lúc đó người rất nhiều, nếu không cẩn thận đem bảo bối nhỏ đánh mất thì làm sao bây giờ?"

"Tôi cũng không phải tiểu đứa nhỏ..." Sở Thanh dựa vào trong lòng ngực hắn làm nũng, "Mang tôi đi đi ~ tôi sẽ ngoan ngoãn không chạy loạn, được không?"

Lục Chu không lay chuyển được cô, đành phải mềm lòng mà đáp ứng xuống , "Hảo hảo hảo, tôi đi nói một tiếng."

Sở Thanh cười đến đôi mắt híp lại, ôm Lục Chu ở trên mặt hắn "Bẹp" hôn một cái, lại bị Lục Chu chế trụ cái ót, hắn quay đầu hôn lấy cái miệng nhỏ của cô, bàn tay luồng vào quần áo cầm một bên vυ", chậm rãi vuốt ve.

Sở Thanh bị hắn hôn đến choáng váng hoa mắt, Lục Chu mới buông tha cô, cô ánh mắt mê ly, thân mình mềm mại ngã xuống ở trong lòng ngực hắn cái miệng nhỏ thở dốc.

"Thật không có biện pháp với em." Lục Chu quát quát cái mũi cô, đứng dậy đem cô đặt ở trên ghế, "Tôi đi một chuyến, đợi lát nữa liền về. Tan làm cùng đi ăn lẩu?"

Sở Thanh gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới ngày đó, trên mặt chậm rãi biến đỏ.

Lục Chu cười đi ra ngoài, mắt Sở Thanh nho nhỏ trợn trắng, lấy ra di động lướt Weibo.

Đột nhiên có điện thoại gọi vào, Sở Thanh nhanh tiếp điện thoại, "Uy? Anh hai?"

Giọng Sở Sanh truyền tới, "Đang làm cái gì?"

"A, đang... Làm việc..." Sở Thanh có chút chột dạ.

"Làm việc?"

"Ân... Ở công ty giải trí làm thực tập sinh..." Sở Thanh càng nói càng nhỏ giọng, đến cuối cùng biến thành giọng muỗi hừ hừ.

"Như thế nào không vào công ty nhà mình?"

"Cái kia... Không muốn lợi dụng quan hệ đi cửa sau... Cái này là tữ em tìm..."

Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, "... Cũng tốt, đừng quá mệt mỏi."

"Hảo... Không có việc gì chứ... Anh hai có chuyện gì sao?" Sở Thanh thật cẩn thận hỏi hắn, sợ nói sai lời .

Sở Sanh xoa xoa thái dương, "Nhớ rõ lúc trước có nói cùng em chuyện dự yến hội không?"

"Ân ân, nhớ rõ."

"Thứ bảy tuần sau tổ chức ở núi sâu Vân, sáng thứ bảy anh sẽ đi qua đón em, nhớ rõ ghi lại thời gian."

"Biết rồi." Sở Thanh ngoan ngoãn đồng ý, Sở Sanh đáp một câu liền ngắt điện thoại.

Sở Thanh thở dài, mỗi lần cùng anh hai gọi điện thoại cô đều thực khẩn trương, nhưng kỳ thật Sở Sanh cũng không có hung dữ với cô.

Chỉ là trong lòng cô không quá mức thân thiết.

Cô cúi đầu tiếp tục lướt Weibo, nhưng mà tâm tư sớm đã bay ra ngoài xa vạn dặm.

Lục Chu vào cửa liền thấy cô ngây ngây ngốc ngốc bộ, chạy nhanh đi đến bên cạnh cô,

"Bảo bối nhỏ làm sao vậy?"

Sở Thanh lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn hắn, "Cái kia... Tôi thứ bảy tuần sau có việc..."

Lục Chu nhìn thoáng qua lịch ngày, gật gật đầu, "Được rồi, bất quá cuối tuần liền cùng tôi xin nghỉ đi?"

Sở Thanh lúc này mới phản ứng lại, đỏ mặt trừng hắn. Lục Chu cười xoa đầu cô, "Đi thôi, đi ăn lẩu."

Sở Thanh cuối cùng ăn tới tâm hoàn toàn nằm trong nồi lẩu, bất quá cô không thể ăn quá cay, chỉ ăn chút canh dưới đáy nồi, Lục Chu tận chức tận trách mà nhúng thịt cho cô, ăn đến bụng căng tròn.

Cố Thần ngày hôm sau biết việc này, không chút khách khí mà mắng cô, "Tiểu nha đầu còn ăn cái lẩu gì đâu, không ăn lẩu cay được thínao gou là lẩu a? Muốn tôi nói nồi nước liền không nên tồn tại! Ăn lẩu không cay là không có ý nghĩa! Em mau rèn luyện rèn luyện, mới ăn như vậy liền than cay. Đi! Đêm nay ca ca mang em đi ăn lẩu cay đặc biệt! Trước nhúng hai mươi phần thịt dê bò!"

Sở Thanh tức giận đuổi theo hắn đánh, Cố Thần trực tiếp kéo Lục Cha qua làm lá chắn, "Mau mau mau quản quản bảo bối nhỏ của anh!"

Lục Chu bị hai người bọn họ quậy đến đau cả đầu, ôm chặt Sở Thanh trấn an cô, quay đầu đem Cố Thần đuổi ra ngoài.

"Anh còn giúp hắn!" Sở Thanh dậm chân, trải qua nhiều tiếp xúc như vậy, cô đối với Cố Thần tình cảm ngưỡng mộ sớm đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, trừ bỏ có đôi khi Cố Thần cố ý dụ hoặc cô, trong tình huống bình thường cô đều cảm thấy Cố Thần chính là con nít, giống cái tiểu hài tử không chịu lớn lên, trừ việc hắn so với cô lớn hơn hai tuổi.

"Được rồi được rồi, bảo bối nhỏ coi như hắn nói hươu nói vượn." Lục Chu ngăn nàng, nỗ lực nói sang chuyện khác, "Ngày mai liền phải đi đến thành phố H, đêm nay nhớ rõ chuẩn bị tốt."

"Biết!" Sở Thanh quả nhiên bị dời đi lực chú ý, một giây cắt cảm xúc, "Tôi sẽ chuẩn bị tốt!"

Lục Chu sờ sờ đầu cô, "Không cần mang quá nhiều đồ vật, bảo bối nhỏ đi theo tôi sẽ có chỗ ở tốt, đồ dùng hằng ngày đều chuẩn bị tốt, mang mấy bộ quần áo là được rồi."

"Ân ân!" Sở Thanh hưng phấn gật đầu, trực tiếp móc di động ra bắt đầu ghi nhớ ghi nhớ đồ vật muốn mang. Lục Chu bất đắc dĩ cười cười.

Sáng sớm hôm sau, Lục Chu liền dắt Sở Thanh lên phi cơ, khi bọn họ tới thành phố H, đã là ba giờ sau.

Đàm ca trực tiếp mang theo bọn họ lên một chiếc xe bảo mẫu, tài xế lái xe, Lục Chu cùng Đàm ca giao lưu thật vui, Sở Thanh cùng Cố Thần đấu võ mồm, mỗi lần đều thiếu chút nữa muốn đánh nhau, Lục Chu cùng Đàm ca liền một người kéo một người ra.

Qua một giờ, tài xế mới chậm rãi dừng lại xe, Cố Thần mở cửa xe, trực tiếp nhảy xuống xe, duỗi tay đỡ lấy Sở Thanh, "Tiểu nha đầu đừng nhảy nhót, tay chân không cẩn thận liền bị thương, nếu tôi là Lục Chu khẳng định sẽ không cho em tới."

Sở Thanh dẫm một chân hắn, "Hừ, nhưng anh không phải!"

Nhưng cô giây tiếp theo liền khϊếp sợ đến há to miệng, trước mặt là một đống biệt thự, tổng cộng có ba tầng, cô hưng phấn mà chạy đến bên người Lục Chu, "Đây là nơi chúng ta ở?"

Lục Chu gật gật đầu, "Công ty an bài, rốt cuộc tiểu tử Cố Thần là minh tinh cao nhân."

Sở Thanh khẽ hừ nhẹ một tiếng, biết được mình ở địa phương tốt như vậy là được hưởng từ Cố Thần, cũng không nêm gây sự với hắn, theo Lục Chu đi vào.