Chương 4: Hôn nhẹ

Sau khi dùng xong bữa cơm, Mạnh Diễm sai người đưa Tạ Đình về nhà, Tạ lão gia cùng phu nhân sớm đã đứng ở cổng chờ từ lâu.

Chạng vạng rồi mà chưa thấy tiểu nhi tử về, chất nhi lại sai người đến báo, nói nhi tử được đại công tử Mạnh gia đón đi, Tạ lão gia và phu nhân sợ hết hồn, không biết nhi tử làm sao lại lọt vào mắt xanh của Mạnh Diễm, trong lòng vừa lo vừa hoảng.

Bây giờ người ta trả nhi tử lại, Đại thị vệ theo hầu Mạnh Diễm còn khách khí nói tiểu hầu gia muốn nhận tiểu công tử làm thư đồng của hắn, đồ vật đều đã chuẩn bị xong xuôi, không phải mang theo bất cứ thứ gì, ngay ngày mai có thể chuyển luôn tới nhà riêng ngoài cung. Đột nhiên có miếng bánh lớn từ trên trời rơi xuống làm Tạ lão gia giật mình hoảng sợ.

Mạnh gia hiện nay tại Lạc thành không khác gì đồ quý nóng bỏng tay, bản thân ông không quen không biết Mạnh gia, nhi tử ông lại có thể làm thư đồng cho Mạnh Diễm, Tạ gia cùng Mạnh gia về sau tránh không khỏi có chút lui tới, cũng coi như một chuyện tốt.

Nhưng rốt cuộc tại sao Mạnh tiểu hầu gia lại để ý tới nhi tử nhà mình? Tạ lão gia nghĩ nửa ngày không ra, Tạ Đình cũng không nói rõ ràng, chỉ nói Mạnh Diễm muốn cậu, hơn nữa chính cậu cũng không nghĩ tiếp tục làm thư đồng cho biểu ca.

Trong lúc đó, người lo lắng nhất chính là Tạ phu nhân. Tiểu nhi tử của bà thân thể đặc thù, ở nhà vẫn luôn phải bận tâm lo lắng, sức lại yếu, đẻ ra đã cà lăm, Tạ phu nhân sợ cậu ít phúc, liền ba ngày không nghỉ lên miếu cầu phúc cho cậu. Lão hòa thượng nói cứ nuôi cậu như nam hài bình thường, vạn sự không thể để lộ, đến thời điểm thích hợp tự sẽ khỏi chứng cà lăm. Vì vậy trong nhà liền giấu kín sự việc, bên ngoài chỉ biết Tạ gia có ba người con trai, nhưng hoàn toàn không biết người con trai nhỏ nhất là song nhi.

Tạ lão gia và Tạ phu nhân rất che chở tiểu nhi tử, vốn nghĩ đưa Tạ Đình đến hoàng học, nếu học không được thì về nhà đã an bài đầy đủ.

Không nghĩ tới nhi tử học hành không thấy khởi sắc, vậy mà ma xui quỷ khiến lại thành thư đồng của đại công tử Mạnh gia.

Hành lí rất nhanh liền thu thập xong, hôm sau Tạ phu nhân lau nước mắt tiễn Tạ Đình lên xe ngựa, trước khi đi còn căn dặn nhi tử ngàn vạn lần không được cho người khác biết bí mật của mình.

Tạ Đình trịnh trọng gật gật đầu.

Cứ như vậy, Tạ Đình từ túi sách ôn bài của Thịnh Nhượng thành túi sách ôn bài của Mạnh Diễm, từ tiểu thư đồng mài mực cho Thịnh Nhượng thành tiểu thư đồng mài mực cho Mạnh Diễm.

Mạnh Diễm cầm theo túi nhỏ chứa vài cuốn sách, Tạ Đình thấy vậy liền nhiệt tình đoạt từ tay hắn khoác lên vai, cùng Mạnh Diễm bước vào lớp học. Cậu hí ha hí hửng chạy tới chỗ ngồi của mình, thu dọn đồ đạc còn thuận tiện chào hỏi với biểu ca.

Thịnh Nhượng đối với hành vi lừa gạt đứa nhỏ của Mạnh Diễm rất bất mãn, khuyên Tạ Đình nên trở về làm thư đồng cho y, Thịnh gia cũng có thể sắp xếp cho Tạ Đình một gian phòng, chỉ là mấy ngày đầu Thịnh Nhượng sợ Tạ Đình nhớ nhà khó thích ứng nên mới để cậu hồi Tạ phủ.

Hơn nữa, Thịnh gia mới có thêm mấy con chim sáo từ Tây Vực tới, lanh lợi đáng yêu, còn có thể học người nói chuyện, mỗi ngày lúc nào cũng có thể nhìn thấy nó.

Hai người một hơi nói rất nhiều chuyện, Tạ Đình hiển nhiên rất hứng thú với chim sáo, lôi kéo tay Thịnh Nhượng muốn hắn có dịp nhớ mang nó theo cho cậu xem, Thịnh Nhượng vui vẻ đáp ứng, mãi đến khi Mạnh Diễm ho khan vài tiếng, Tạ Đình mới lưu luyến không rời mà trở về ngồi cạnh hắn.

Mạnh Diễm quay đầu lại, nhìn chằm chằm bé ngốc vô tâm vô phế này, hạ thấp giọng hỏi: “Ngươi thích chim sáo?”

Tạ Đình nói rất thích ạ, ở nhà cậu còn nuôi vài con chim hoàng anh, tiếng kêu rất dễ nghe.

Mạnh Diễm hỏi lại có đúng không, vậy có thời gian rảnh ngươi cũng phải mang ta tới nhà ngươi xem một chút.

Tạ Đình là hài tử lễ phép hiểu chuyện, bây giờ Mạnh Diễm cũng coi như bề trên của cậu, ra lệnh dặn dò cậu đương nhiên phải nghe, hắn muốn đi xem, vậy cậu nhất định sẽ uy chim nhỏ ăn thật béo tốt.

Mạnh Diễm xoa xoa đầu Tạ Đình, cảm thấy khá hài lòng với tiểu thư đồng lừa được, Tạ Đình bé ngoan không nhúc nhích, mặc hắn vò rối tung đầu mình.

Mạnh Diễm thấy thái độ ấy của Tạ Đình, lúc này mới thỏa mãn gật gật đầu, không tiếp tục làm khó cậu.

Buổi hôm nay giảng về pháp lệnh, Mạnh Diễm lười nghe lão nhân trên kia nói cái gì, chọn tư thế thoải mái liền gục xuống bàn ngủ.

Thấy Mạnh Diễm úp mặt xuống ngủ say, âm thanh nghị luận bốn phía dần to lên. Sáng nay hai người cùng nhau tiến vào lớp đã thu hút sự chú ý của các vị thiếu gia. Kết quả Tạ Đình sau khi thu dọn sách vở của Mạnh Diễm sang một bên, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh, lỗ tai vừa dựng lên nghe ngóng liền kinh sợ đến rơi sách.

Tiểu công tử Tạ gia này cũng có chút tài năng, dỗ được Mạnh Diễm đem mình thành thư đồng theo cạnh.

Mấy người khác chỉ để ý nghị luận, Tạ Đình vậy nhưng rất sợ tiên sinh, cậu đem sách đặt lên mặt bàn, nghiêm túc ngồi nghe. Nhưng Mạnh Diễm bên cạnh ngủ cũng quá kiêu ngạo, làm Tạ Đình luôn có cảm giác một giây sau tiên sinh sẽ lại đây phạt người.

Nhóc nói lắp sợ đến run cầm cập, lo tiên sinh nhìn thấy Mạnh Diễm gục xuống ngủ.

Cậu nhẹ nhàng đẩy Mạnh Diễm một cái, hắn không phản ứng. Tạ Đình không thể làm gì khác hơn là nằm nhoài xuống bên tai hắn gọi người.

“Mạnh…Mạnh…Mạnh…”

Mạnh Diễm nhăn mày, nhóc nói lắp này nói lời nào cũng đều thở một hơi vào mặt hắn, quấy nhiễu hắn ngủ không yên. Hắn phiền muộn mở mắt ra, vừa quay đầu, đôi môi mỏng mềm của Tạ Đình liền chạm vào mặt hắn.

Thân thủ nhanh nhẹn phản ứng hơn người thường ngày của Mạnh Diễm lúc này lại không có động tĩnh, loại xúc cảm ướŧ áŧ mềm mịn này làm hắn không thể động đậy, thời gian phảng phất như ngưng trệ. Mạnh Diễm mở to hai mắt, vội vàng đẩy Tạ Đình ra.

Hắn chỉ còn nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình.