Chương 3: Tác dụng của thư đồng

Tạ Đình đến cửa sau của thành Tương Lâu, do do dự dự nửa ngày, cậu còn chưa nghĩ xong, tiểu nhị đã từ trong tiệm bước ra thân thiện hướng cậu nói: "Tạ công tử mời đi bên này."

So với lầu một ồn áo náo nhiệt của tiệc rượu, lầu hai yên tĩnh quạnh quẽ hơn nhiều. Mạnh Diễm đứng bên lan can, không biết đang nói gì với nam tử bên cạnh, trong tay cầm một chiếc đao vui vẻ thưởng thức. Thân đao được nạm ngọc cùng giấy thếp vàng, dưới ánh sáng lấp lánh vô cùng đẹp.

Nhìn thấy nhóc ngốc đến, hắn vẫy tay cho thị vệ bên cạnh lui xuống, tự nhiên ngồi xuống bàn bắt chuyện với cậu.

"Sững sờ cái gì, ngồi đi."

Tạ Đình lúc này mới ngồi xuống đối diện hắn, đôi mắt trong trẻo chăm chú nhìn Mạnh Diễm, chậm rì rì nói: "Tạ ơn...Tạ ơn ca ca."

Mạnh Diễm nở nụ cười, định đưa tay xoa đầu cậu, nhưng nghĩ một chút lại sợ làm nhóc ngốc sợ, đứa nhỏ này nhìn thấy hắn lúc nào cũng rụt rụt rè rè, vì vậy cánh tay vươn ra lại rút về, ngữ khí đông cứng bảo cậu ăn.

Tuy chỉ có hai người, Mạnh Diễm lại gọi tới mười mấy món, tựa hồ để ý đến khẩu vị của tiểu hài tử, lại gọi thêm năm, sáu đĩa trái cây nữa.

Kỳ thực Mạnh Diễm ca ca lớn lên rất đẹp, còn đẹp hơn cả biểu ca. Tạ Đình trong miệng nhét đầy điểm tâm cao hứng nghĩ.

Nhưng trong trường hợp này cậu vẫn phải giữ vững cảnh giác, nương đã dặn cậu là phải luôn giữ khoảng cách với các vị công tử thế gia như này.

Mạnh Diễm ngồi đối diện yên lặng đánh giá thiếu niên mi thanh mục tú này, khuôn mặt đầy đặn, đôi môi non nớt mềm mềm màu đỏ hồng, đôi mắt trong trẻo gợn sóng, tổng thể hợp lại toát lên vẻ yếu đuối vô hại, rất khiến người khác yêu thích.

Mạnh gia và Tạ gia không có tới lui gì với nhau, nghe nói là nhờ Hải gia, Tạ gia mới có thể leo lên thành hoàng thương, cũng có mấy phần nhân phẩm. Dáng dấp nhìn cũng rất tốt, người tuy rằng không lanh lợi, nhưng cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa, nghe đối phương gọi hắn là ca ca có cảm giác rất vi diệu, bởi vậy mới làm cho hắn quyết định chủ ý.

Quốc tử giám có quá nhiều tai mắt, Tiểu Ngụy cũng không tiện mang theo bên người.

Mạnh Diễm co các đốt ngón tay, gõ gõ mặt bàn hỏi: "Ngươi ở nhà đã học mấy năm, đọc qua những sách gì rồi?"

"Học...học được ba năm, đọc qua sách Mạnh tử."

Chỉ nhớ đã đọc qua Mạnh tử, xem ra tiên sinh này chỉ dạy những kiến thức vỡ lòng, chưa từng dạy cậu kiến thức sâu hơn.

Mạnh Diễm lại hỏi: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

Tạ Đình nuốt điểm tâm trong miệng xuống đáp:"Mười...mười lăm."

Mạnh Diễm có chút ngoài ý muốn, híp mắt đánh giá lại từ trên xuống dưới một phen, giọng điệu có chút không tin: "Ngươi mười lăm?"

"Mười lăm tuổi mà thấp bé như này?"

Vừa dứt lời, Tạ Đình liền thở phì phò ngẩng đầu lên, nghi vấn của Mạnh Diễm làm cậu quên mất chừng mực: "Mười lăm...mười lăm thì làm sao! Ta đã lớn rồi!"

Mạnh Diễm nhíu mày, mấy năm ở biên giới luyện binh làm hắn nuôi thành thói quen, nghe Tạ Đình nói năng không lưu loát làm hắn theo bản năng dạy dỗ: "Nói chuyện cho cẩn thận, đừng có lắp ba lắp bắp như vậy."

Hắn thật tình không biết, Tạ Đình vẫn luôn vì chứng nói lắp của mình mà tự ti, nghe người ta nói cậu như vậy liền ngậm cục tức, chậm rãi cúi đầu, cơm cũng không ăn, co người lại một chỗ rơi nước mắt.

Cậu chính là nói lắp, nói cái gì, làm cái gì cũng đều không lưu loát, tất cả mọi người đều cười cậu.

Mạnh Diễm không thấy cậu lên tiếng, còn muốn nói tới chuyện thư đồng, không ngờ lại làm đứa nhỏ khóc, hắn xuýt xoa hai tiếng, tay chân luống cuống đứng lên, ngồi xổm trước mặt lau nước mắt cho cậu.

"Ngươi khóc cái gì, sợ ta như vậy sao?"

Mạnh Diễm vừa lau nước mắt vừa dụ dỗ cậu, tâm trạng hơi buồn bực. Tạ Đình bình thường sợ hắn, sợ tới mức nói lắp, bây giờ cư nhiên trực tiếp bị hắn nói tới phát khóc.

Hắn là người thô lỗ, ở Bắc Cương bất kể là sĩ tốt hay tướng quân, trên dưới, già trẻ đều là kẻ quê mùa, bình thường hành quân đánh trận ở đâu cũng có thể chấp nhận mà sống, cả người chằng chịt vết sẹo vết thương, bây giờ lại gặp một nhóc ngốc non mềm yếu ớt, đến tớ giấy cũng có thể cắt chảy máu, nói nặng lời một câu liền khóc.

Thiếu niên bị Mạnh Diễm ôm vào trong lòng vỗ lưng dỗ dành, bàn tay mang theo lớp chai mỏng vuốt ve gò má lau nước mắt cho cậu. Tạ Đình hiển nhiên cũng cảm thấy tư thế này có chút không thích hợp, vì vậy đẩy hắn ra, đỏ mắt giải thích.

"Trời, trời sinh ta...từ nhỏ, đã, đã nói lắp, rồi."

Mạnh Diễm không nghĩ tới cư nhiên lại là vậy, liền ừ một tiếng, tựa như không để ý tới việc cậu nói lắp: "Nói lắp cũng rất tốt."

Tạ Đình thút thít một tiếng, lau lau nước mũi, hướng đôi mắt ướt nhẹp nhìn hắn.

Mạnh Diễm gãi đầu, nửa ngày nghẹn ra một câu:" Nói lắp rất tốt mà, nói lắp thể hiện...sự trầm ổn."

Tạ Đình đôi mắt vốn tràn ngập mong đợi lập tức liền rưng rưng nước mắt.

Mạnh Diễm thật sự không có biện pháp, hắn sống mười sáu năm trời chưa gặp trường hợp này bao giờ, rõ ràng là một nam hài, sao lại dễ khóc như vậy. Vì vậy liền đổi chủ đề hỏi.

"Là ai cho người vào làm thư đồng của Thịnh Nhượng?"

Tạ Đình đỏ mắt suy nghĩ một chút, nói là cha cậu.

Mạnh Diễm lại hỏi, vậy ngươi làm thư đồng cho biểu ca, bình thường làm những gì?

Tạ Đình nói cậu ở trên lớp mài mực, ngoài lớp thì đi lấy sách cho ca ca học thuộc.

Mạnh Diễm nở nụ cười, nói như vậy là không được, thư đồng cũng là người giám sát đối phương học thuộc lòng sách, hai người còn sẽ đối dịch trao đổi với nhau, chỉ khi thư đồng làm tốt nhiệm vụ của mình, làm gương cho người kia, thì người kia mới có thể học tập tốt được.

Tạ Đình hiểu mà như không hiểu, bài vở của cậu chắc chắn không sánh bằng biểu ca, biểu ca làm thơ tiên sinh lần nào cũng đều tán thưởng khen hay.

Vì vậy Mạnh Diễm thừa nước đυ.c thả câu, cúi đầu ân cần dụ dỗ: "Ngươi làm thư đồng của biểu ca ngươi đại khái là do phụ thân ngươi bày mưu tính kế, ngươi không giúp được gì cho y, còn gây phiền phức làm y phải chăm sóc cho ngươi. Ngươi nói có đúng không?"

Tạ Đình có chút không phục, lầm bầm nói: "Ta...ta mới không gây phiền phức!"

Mạnh Diễm nhếch miệng: "Lẽ nào ngươi làm bài tập còn tốt hơn biểu ca ngươi sao?"

Tạ Đình cúi đầu im lặng.

Mạnh Diễm nhìn cậu bắt đầu do dự, vì vậy ghé sát tai cậu, dụ dỗ nói: "Nếu ca ngươi không cần tới ngươi, vậy ngươi đến làm thư đồng cho ta đi, ngươi có tác dụng rất lớn đối với ta đấy."

Tạ Đình nghe nói mình có tác dụng lớn, cảm thấy hắn đang trêu đùa mình: "Thật, thật không?"

"Tất nhiên." Mạnh Diễm đứng lên, vốn định cầm bình rượu đưa lên uống, nhưng nghĩ tới trước mắt Tạ Đình mà uống rượu thì không hay lắm, đôi tay hướng tay bình rượu được nửa đường thì đánh cái ngoặt. Hắn tằng hắng một tiếng, tiêu sái đứng dậy mở cửa sổ lầu hai ra, hít thở không khí.

"Ta không hay lên lớp nghe tiên sinh giảng, ngươi không cần lo lắng chuyện bài vở, Mạnh gia ở ngoài cung nhà riêng có rất nhiều, ngươi theo ta làm thư đồng, không cần phải thức dậy lúc sáng sớm canh năm, buổi tối vừa vặn nghỉ ở chỗ ta."

"Hơn nữa..." Mạnh Diễm kéo dài âm thanh, tựa hồ có chút khổ não.

Tạ Đình thăm dò nghiêng đầu nhìn hắn, dường như có chút động lòng đối với đề nghị này.

"Hơn nữa về việc cơm nước, đầu bếp nhà ta mỗi lần đều làm rất nhiều, Tiểu Ngụy ăn không quen mùi vị Trung Nguyên. Ngươi đến vừa vặn giải quyết vấn đề cơm thừa." Mạnh Diễm bộ mặt thản nhiên nói.

Mặc dù ăn cơm thừa chỉ là mượn cớ vô cùng vô lý nhưng Tạ Đình vẫn tin là thật, cậu cao hứng bưng chén lên bới bới mấy cái, không cần dậy sớm cũng không cần bị ca ca nhìn chằm chằm mê hoặc làm cậu khuất phục, cuối cùng cậu đồng ý với đề nghị của Mạnh Diễm.

"Cái kia, vậy, vậy ta đáp ứng ngươi!"

Tuy rằng nương bảo cậu phải giữ khoảng cách với người lạ, nhưng Mạnh Diễm mời cậu ăn cơm, cũng có quen biết với biểu ca, vậy cũng coi như người quen của cậu rồi.

Mạnh Diễm ý tứ sâu xa nở nụ cười.