Chương 2: Mạnh Diễm ca ca

Tạ Đình ở trong cung học mấy ngày mà mệt lả người. Trước kia trong nhà có mời tiên sinh đến dạy cậu, kỳ thực cũng không dạy gì nhiều, tiên sinh biết cậu là con út của Tạ gia, mặc kệ cậu viết văn làm thơ như nào cũng đều khen cậu giỏi.

Cho nên lúc trước ngồi học, Tạ Đình cứ tưởng cậu học rất tốt.

Kết quả tiến vào cung mới thấy kiến thức trong sách mình học không đủ, ngoại trừ toán học nghe còn có thể hiểu, mấy môn còn lại nghe không khác gì ru ngủ.

Cậu ở nhà thường giúp phòng thu chi tính toán sổ sách, bàn tính đánh rất tốt.

Nhưng mà cũng chỉ là những phép toán đơn giản mà thôi.

Hơn nữa, Mạnh tiểu hầu gia kia cứ nhìn cậu chằm chằm, làm cho cậu lúc nào cũng nơm nớp lo sợ tưởng mình không cẩn thận chọc người ta khó chịu.

Trải qua mấy ngày liên tiếp, hôm nay đi học, mặc dù cậu đã cố gắng tận lực áp chế cơn buồn ngủ, nhưng nghe các vị thiếu gia cùng tiên sinh sôi nổi thảo luận đánh cờ, đầu Tạ Đình càng ngày càng gục xuống, chỉ muốn vào giấc ngay.

Mỗi ngày cậu đều phải rời giường rửa mặt lúc giờ Dần*, sau đó tới quý phủ của đại ca, lại vội vã chạy vào cung, đồ ăn sáng cũng không kịp ăn, chỉ có thể tạm lót dạ trên đường, thật sự cũng quá khổ đi.

( giờ Dần: 3-5h sáng )

Tiên sinh đứng trước mặt còn đang nói, Thịnh Nhượng quay đầu liền thấy đứa nhỏ bên cạnh đầu đã sắp gục xuống bàn, sợ đầu cậu đập đau, liền đưa tay qua cho cậu dựa. Tạ Đình mê mang không để ý gì, còn rất thành thật ôm cánh tay Thịnh Nhượng mà gục xuống ngủ, không chỉ vậy còn cà cà mặt lên tay y.

Mạnh Diễm bên này ngồi nghe giảng, liếc mắt liền thấy tình cảnh bên kia của Tạ Đình, lòng liền không khỏi hoài nghi hai người này có phải quá thân mật rồi không?

Hắn nhàn nhạt rời tầm mắt sang chỗ khác, quay đầu hỏi Tiểu Ngụy: “Người kia là nhà ai?”

Tiểu Ngụy nhìn theo hướng tiểu hầu gia hất cằm chỉ, thấp giọng đáp: “Là đại công tử của Thịnh gia ạ.”

Tiểu hầu gia hừ nhẹ một tiếng, như đang chê y dốt nát: “Ta đang hỏi người ngồi bên cạnh kia.”

Tiểu Ngụy nhìn về phía người đang ngủ say bên cạnh đại công tử Thịnh gia kia, thầm nghĩ gia ta là đang để ý tới ai đây. Y thoáng nghĩ trong đầu, châm chước đáp: “Đại khái không phải hài tử thế gia nào ạ.” Các thư đồng nhà thế gia y đều nhớ, để tránh tiểu hầu gia không quen biết, nhân gia lại truyền ra người nhà họ Mạnh không để ai vào trong mắt.

Mạnh Diễm không lên tiếng, trong lòng không biết đang tính toán gì.

Mấy ngày trước hắn đi ra ngoài hóng gió, nhìn thấy Thái tử cùng trưởng tử Thịnh gia kia đứng ở hành lang trò chuyện, vừa vặn hắn lại đang rảnh rỗi nhàm chán, liền đứng nghe chuyện giải khuây, không nghĩ tới gặp được Tạ Đình đi thay nghiên mực trở về, tiểu hài này thấy hắn liền muốn chạy trốn, kết quả lại bị biểu ca gọi về.

Lúc đó Tạ Đình sợ đến đầu cũng không dám ngẩng lên, hành lễ với Thái tử xong liền không lên tiếng, Thịnh Nhượng cười cười thỉnh tội nói đệ đệ trong nhà tuổi nhỏ không hiểu chuyện. Nhưng Mạnh Diễm lại không muốn bỏ qua chuyện này như vậy, một hai bắt Tạ Đình ngẩng đầu lên.

Cuối cùng Tạ Đình nước mắt rưng rung bị cưỡng bức dụ dỗ kêu một tiếng Mạnh Diễm ca ca, hắn mới tha cho.

Tiếng ca kia kêu còn lắp ba lắp bắp, sau đó cũng không kêu thêm tiếng nào nữa.

Tan học là bắn cung, tất cả mọi người đều đến võ trường để luyện tập, Tạ Diễm mơ mơ màng màng bị đánh thức, vội vàng mang theo bao đựng tên và nước ấm cùng biểu ca đi. Sư phó dẫn bọn họ đến võ trường phía sau, đầu tiên là nhấn mạnh điểm cốt lõi của việc bắn tên: “Bên trong tập trung, bên ngoài trụ vững” ,còn cường điệu lại kỷ luật một phen mới cho bắn cung: “Quan là phải có đức hạnh.”. Sư phó bắn tên trước mấy lần sau mới đến lượt bọn họ.

Thịnh Nhượng đã học tại Quốc tử giám hai năm, trình độ bắn cung của y tuy không nói là tinh xảo nhưng cũng không hề tầm thường, ba lần bắn mũi tên đều ghim trúng mục tiêu sát hồng tâm, Tạ Đình đứng bên cạnh xem mà vỗ tay liên tục.

“Biểu ca thật lợi hại!”

Đây là buổi học ngoài trời đầu tiên của Tạ Đình, không tránh khỏi có chút hưng phấn.

Thịnh Nhượng hơi cười, vốn là người nhà của y đồng ý cho Tạ Đình làm thư đồng theo y vào cung, y chỉ là lịch sự lễ phép phối hợp tuân theo, nhưng Tạ Đình vừa đáng yêu lại biết điều hiểu chuyện như vậy, làm cho y cũng có chút cao hứng.

Mạnh Diễm cũng đang đứng bắn cung, Tạ Đình hoan hô quát to đến lỗ tai hắn cảm thấy đặc biệt khó chịu, tâm tình cũng theo đó mà không vui.

Hắn liếc nhìn bia tên của Thịnh Nhượng, so với hắn kém gần hai mươi bước, không khỏi cười khẩy một tiếng.

Vậy mà cũng gọi là bắn cung.

Hắn giương cung, ngón trỏ cùng ngón cái kéo căng dây cung, nhìn qua một cái liền vững vàng bắn mũi tên đi.

Tiểu Ngụy ôm bia không biết lui về sau bao nhiêu bước hắn vẫn có thể dễ dàng bắn trúng hồng tâm, bia tên di chuyển hắn cũng có thể. Tuy bọn họ ở Bắc Cương thường hay chơi cái này, nhưng đây cũng chỉ là bài giảng mà thôi, có cần phải nghiêm túc liều mạng vậy không, Tiểu Ngụy ôm bia ngắm chạy mệt phờ râu.

Mạnh Diễm có thể nói là gia thế hiển hách, tiếng tăm lừng lẫy, rất được Thái tử coi trọng, tiểu hầu gia mới từ Bắc Cương trở về thể hiện tài nghệ bắn cung tinh xảo, điêu luyện làm mọi người ai nấy đều thi nhau tìm cơ hội tiếp cận hắn, không ít đồng môn tiến lại đây xin hắn thỉnh giáo kỹ xảo bắn tên, Thái tử cũng rất thưởng thức mà vỗ vỗ vai hắn.

Mạnh Diễm lười ứng phó, xin thỉnh giáo là giả, lôi kéo làm thân mới là ý đồ thật của bọn họ.

Hắn ứng phó qua loa rồi liếc mắt nhìn phương hướng của tiểu thư đồng kia, cậu còn đang ngước đầu lên không biết cùng biểu ca nói cái gì, hai người trên mặt đều mang theo ý cười. Mạnh Diễm nhấc mi mắt, thấy tình cảnh này rất chói mắt mà không giải thích được lí do vì sao.

Hắn không phản ứng lại lời nói thao thao bất tuyệt của đồng môn, trực tiếp vượt qua đám người rời đi.

Mạnh Diễm tính khí luôn luôn không tốt, mấy tiểu tướng quân nhìn hắn đi cũng rời theo, còn lại đám người hai mặt nhìn nhau không biết nói gì, Tạ Đình cũng để ý Mạnh Diễm rời sân, nỗi sợ trong lòng liền tan biến, liền thở phào nhẹ nhõm.

Lên lớp cậu cố ý không nhìn bên kia, chỉ sợ bản thân tự tìm phiền phức.

Không nghĩ tới thư đồng của Mạnh Diễm – Ngụy Thăng lại tiến tới chỗ cậu, hướng cậu cúi đầu, cung kính nói: “Tiểu hầu gia mời Tạ công tử tới Thành Tương Lâu một chút, không biết tiểu công tử có rảnh hay không?”

Tạ Đình kéo kéo ống tay áo của biểu ca, ngốc lăng nói: “Biểu…biểu ca, tiểu hầu gia thỉnh anh…dùng cơm.”

Thịnh Nhượng cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt có chút phức tạp.

Tạ Đình cũng không để ý ánh mắt ấy có ý gì, cậu ngẩng đầu lên liếc nhìn Ngụy Thăng, phát hiện y đang cung kính nhìn như đang chờ cậu trả lời.

Giống như người y gọi chính là cậu?

Tạ Đình sợ đến giật mình một cái, cả người liền thấy không ổn.