Chương 18

Chương 18

Nhìn nhau ngắn ngủi trong chốc lát, nữ tử dưới lầu gật đầu chào nàng, sau đó chỉnh lại mũ che mặt, cùng thị nữ bên cạnh kẻ trước người sau đi vào quán trà.

Lạc Chi Hành không để chuyện nhỏ này trong lòng, vẫn lơ đãng nhấp ngụm trà, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài.

*

Bên kia.

Tiệm rèn nằm trong một con ngõ hơi vắng vẻ, đã có tiếng từ nhiều năm nay, tiếng búa đập sắt trong tiệm không ngớt.

Nhưng đi qua cửa nhỏ tới hậu viện, trong sân lại hoàn toàn yên tĩnh.

Gió thổi qua sảnh, xua tan nóng bức.

Dưới mái hiên có bày một chiếc bàn nhỏ, trên bàn đặt mấy đĩa điểm tâm màu sắc kiểu dáng khác nhau, cùng một bình tra.

Bên cạnh bàn có một chiếc ghế bành, Thái tử nhàn nhã ngồi dựa vào lưng ghế, hơi híp mắt lại, nghe người bên cạnh bẩm báo.

Nếu Lạc Chi Hành có ở đây, nhất định có thể nghe ra được giọng nói này là của người đối chọi gay gắt với Lạc Nam hôm đó.

Dương Khởi thao thao bất tuyệt một hồi, vẻ mặt suy sụp, thở dài: “Khi nào điện hạ mới có thể tự do ra vào phủ Nam Cảnh Vương mà không cần quận chúa đi theo. Chính sự trong kinh truyền xuống luôn xử lý như vậy, thật sự có hơi phiền phức.”

Thái Tử không để ý, cắn một miếng điểm tâm, không lên tiếng.

Khóe miệng Đông Lăng giật giật, thất thanh nói: "... Hình như mấy ngày nay phần lớn chuyện chính sự đều do ta xử lý đúng không?"

“Ngươi cũng nói là ‘ phần lớn ’!” Dương Khởi còn tự tin nhất mạnh, phản bác xong lại nhìn về phía Thái Tử, cay đắng nói: “Điện hạ, thuộc hạ là võ tướng, chẳng qua chỉ nhận biết được mấy chữ mà thôi, sao có thể gánh nổi trọng trách biên chỉnh công văn? Ngài cũng biết, những thứ như bút mực chính là thiên địch của võ tướng…”

Dương Khởi nghĩ mình quá đau khổ, nhân cơ hội này nói hết.

Dù sao Thái tử cũng là trữ quân một nước, sao có thể thoải mái không cần lo lắng chuyện gì cả ngày chỉ đi du ngoạn?

Mấy ngày tới Nam Cảnh, sổ con tử Thịnh Kinh gửi tới như bông tuyết bay đầy trời, trên đường Thái Tử còn có thể tự làm lấy, nhưng từ lúc chuyển vào phủ Nam Cảnh Vương, tất cả mấy thứ tấu chương đau đầu này đều chuyển cho hắn, hắn sẽ chọn những cái quan trọng, lại gửi cho điện hạ thông qua Đông Lăng.

Tuy Thái Tử anh minh thần võ, rất nhanh đã nghĩ ra cách sửa gương đồng, mượn cơ hội này để Đông Lăng tới đây giúp đỡ. Nhưng như vậy cũng chỉ giải quyết được khó khăn tạm thời, không phải cách làm lâu dài?

Bắt hắn cả ngày phải đối mặt với đống chữ viết dày đặc, chẳng thà một đao gϊếŧ hắn còn hơn.

Thái Tử nghe bọn hắn oán hận một hồi, cũng nuốt miếng điểm tâm cuối cùng xuống, bưng chung trà lên nhấp một ngụm, lạnh nhạt nói: “Ngươi không muốn xử lý tấu chương?”

“Đương nhiên không muốn!” Dương Khởi chắc chắn.

“Gương đồng của cô sửa như thế nào rồi?”

Mặc dù câu hỏi không liên quan, nhưng Dương Khởi vẫn rất có nhanh chóng bẩm lại: "Theo phân phó của ngài đã sửa xong, thuộc hạ đi lấy tới đây cho ngài.”

Nói xong, hắn trở lại chính sảnh, rất nhanh đã ôm hộp gấm đi tới.

Thái Tử lấy gương đồng ra xem xét một lát, vừa lòng gật đầu: “Sửa rất tốt.”

“Vậy……chuyện thuộc hạ vừa nói?” Dương Khởi mong chờ nhìn Thái Tử.

Thái Tử nói không nhanh không chậm: “Phủ Nam Cảnh Vương tạm thời không thể để ngươi tới được.”

“Vì sao?” Dương Khởi buồn rầu không thôi: “Lần trước tình cờ gặp đoàn người của tiểu quận chúa ở miếu hoang, đã là chuyện từ một tuần trước. Thị vệ phủ Nam Cảnh Vương đã sớm quên mất tướng mạo của thuộc hạ, chỉ cần xen lẫn trong đám người hầu âm thầm đi theo bảo vệ ngài là được. Như vậy cũng không được sao?”

Thái Tử lắc đầu: “Không được.”

Dương Khởi còn muốn lần tranh thủ lần nữa, Đông Lăng hiểu lòng người giải thích: “Tiểu quận chúa đã nhờ điện hạ tìm giúp vị công tử tình cờ gặp được ở miếu hoang tránh mưa hôm đó, bây giờ ngươi đến phủ Nam Cảnh Vương, chẳng phải là chui đầu vào lưới hay sao?”

“Hả?” Dương Khởi lập tức vứt bỏ suy nghĩ vừa rồi sang một bên, tò mò nhìn Đông Lăng: "Tại sao tiểu quận chúa phải tìm điện hạ?"

Đông Lăng nhìn Thái tử đang thổi ly trà, thấy hắn không có ý ngăn lại, liền hào phóng nói với Dương Khởi: “Tiểu quận chúa yêu thích giọng nói của vị công tử kia, cho nên muốn đi tìm.”

“Tiểu quận chúa thích điện hạ?” Dương Khởi nghe xong, hai mắt sáng lên, vỗ tay vui vẻ nói: “Vậy không phải rất tốt sao? Tiểu quận chúa thích điện hạ, chỉ cần điện hạ nói rõ, tất nhiên tiểu quận chúa sẽ không tiết lộ hành tung của điện hạ. Như vậy điện hạ vừa không cần phải che giấu tung tích, thuộc hạ cũng có thể thẳng thắn bảo vệ điện hạ, đây chẳng phải là đẹp cả đôi đường sao?”

Thái Tử: “……”

“Không phải.” Dương Khởi lại nghiêm túc bổ sung: “Là ‘ tam toàn tề mỹ ’. Điện hạ và quận chúa có duyên như vậy, nói không chừng còn có thể nhân cơ hội này cưới được Thái tử phi.”

“……” Đông Lăng nghẹn lại, nhớ tới phản ứng đêm đó của Thái Tử, vội vàng ngăn hắn lại: “Đừng nói bậy ——”

Dương Khởi bối rối: “Sao lại là nói bậy, chẳng phải những gì ta nói đều là thật sao”

Đông Lăng uyển chuyển giải thích.

Dương Khởi vỗ đầu một cái, hiểu ra: “Thuộc hạ đã hiểu.”

Thái Tử nhướng mày: “Ngươi hiểu cái gì?”

“Thuộc hạ biết rõ, điện hạ và quận chúa có ý kết Tần - Tấn chi hảo*. Nhưng dung mạo điện hạ quá xuất chúng, sợ tiểu công chúa sớm chiều ở chung bị dung mạo của ngài mê hoặc. Cho nên không muốn dùng "mỹ nhân kế" dụ quận công chúa vào vũng lầy.”

(TẤN-TẦN 晉秦 là tên của 2 nước thời Xuân Thu Chiến Quốc. Theo Tả Truyện- Hi Công năm thứ 23 của Tả Khâu Minh 左丘明《左傳·僖公二十三年》: Nước Tấn vì muốn thiết lập quan hệ hữu hảo với nước Tần, mới gả con gái cho Tần Mục Công, sử gọi là Tần Mục Phu Nhân. Sau khi Tấn Hiến Công chết, công tử Di ngô nối ngôi là Tấn Huệ Công. Huệ Công 2 lần phụ ước với Tần. Tần đem binh đánh bắt được Huệ Công. Huệ Công phải đem công tử Ngữ qua Tần làm con tin. Tần Mục công lại gả con gái cho công tử Ngữ, Tấn Huệ Công chết, công tử Ngữ lên thay, xưng là Tấn Hoài Công, tánh tình khắc bạc làm cho triều chính đão điên. Trong lúc công tử Trùng Nhĩ đang lưu vong bên ngoài, được Tần Mục Công giúp đỡ, gã cho ái nữ Hoài Doanh. Năm 636 trước Công Nguyên lại cho quân đội hộ tống về nước, lên thay Tấn Hoài Công, tức là Tấn Văn Công nổi tiếng trong lịch sử. Sau đó Tấn Văn Công lại cho con trai cưới tôn nữ trong tông thất của nhà Tần làm vợ... Năm đời liên tiếp đều liên hôn với nhau. Đó chính là xuất xứ của thành ngữ "TẦN TẤN CHI HẢO 秦晉之好"..)

Dương Khởi kính nể tổng kết: “Điện hạ đúng là vừa có sắc vừa có lòng!”

Thái Tử nghiêm túc gật đầu: “Ngươi nói đúng.”

Dương Khởi cười đắc ý.

Đông Lăng: “……”