Chương 19

Chương 19

Đông Lăng đã quen với tình cảnh trước mặt. Không khí kẻ xướng người họa như vậy, từ trước đến nay hắn không thể xen vào, chỉ có thể mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, bình thản chờ một bên.

Cho đến khi giọng nói của hai người lắng xuống, hắn thấy thời cơ thích hợp lập tức lên tiếng, chủ động chuyển chủ đề: “Điện hạ, ngài có nghĩ nên sắp xếp cho Dương Khởi ở đâu hay không?”

Dương Khởi nghe đến đây, lập tức vứt bỏ đắc ý vừa rồi, mong chờ nhìn Thái tử: “Điện hạ…”

Giọng nói xen lẫn tủi thân và mong đợi.

Hắn cùng Đông Lăng đã đi theo điện hạ nhiều năm, ăn ý đương nhiên không cần nói cũng biết.

Vừa được đối phương nhắc đến, lập tức nhớ lại tình huống vừa rồi:

Đầu tiên điện hạ hỏi hắn có muốn xử lý tấu chương hay không, lại chuyển chủ để hỏi đến chuyển gương đồng…

Những lĩnh vực khác hắn đều có khả năng chỉ ngoại trừ bút mực. Ngày gương đồng được đưa tới, hắn đã dựa theo phân phó của điện hạ sửa lại toàn bộ. Vốn muốn lập tức trình lên điện hạ, nhưng Đông Lăng nói hắn muốn đến đây cần có lý do danh chính ngôn thuận, mọi chuyện mới gác lại đến bây giờ.

Điện hạ biết rõ việc này, hiện tại muốn lấy lại gương đồng, rõ ràng không có ý định tiếp tục lấy gương đồng làm lý do.

Đông Lăng không thể tới, để hắn xem tấu chương không phải kế lâu dài..

Nghĩ đến đây, trên mặt Dương Khởi hiện lên vẻ vui mừng, xoa tay hầm hè nói: “Thuộc hạ đã chuẩn bị phân ưu với điện ha.”

Thái Tử nghiêng đầu nhìn hắn: “Thật sao?”

“Tuyệt đối không nói dối!” Dương Khởi kiên quyết gật đầu.

Thái Tử gật đầu: “Vậy thì tốt.” Sau đó hắn quay đầu lại, từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp gấm.

Dương Khởi khó hiểu nhận lấy: “Đây là thứ gì?”

Thái Tử nhấp một ngụm trà, ra hiệu cho hắn tự mình mở ra.

Dương Khởi do dự nhìn thái tử, do dự mở hộp gấm. Sau khi nhìn thấy đồ vật trong hộp, hắn càng lúc càng khó hiểu hỏi: “Điện hạ, ngài—“

“Làm giống gương đồng của cô, cải tạo xong lại giao cho cô.” Thái tử đoán được suy nghĩ của hắn, còn chưa nói xong đã lên tiếng trước, chậm rãi bổ sung:“Mỗi ngày Đông Lăng vẫn sẽ tới đây xử lý tấu chương trong kinh đưa tới.”

Dương Khởi: “……”

Dương Khởi giãy giụa hỏi: “…… Điện hạ, chẳng lẽ đây là việc ngài muốn thuộc hạ đi làm sao?”

“Thế nào?” Thái Tử nâng cao giọng, hỏi: “Không muốn?”

“……”

Dương Khởi đột nhiên có chút phiền muộn.

Hắn còn tưởng sẽ không bị giam một chỗ nữa, nhưng hiện tại chờ mong là uổng công, hắn ôm hộp gấm, im lặng không nói lời nào.

Từ trước đến nay tính hắn luôn thẳng thắn nghĩ sao nói vậy. Tình hình trước mắt hắn thật sự không có cách nào làm trái lương tâm nói hai chữ “nguyện ý”.

Đông Lăng tò mò, lặng lẽ tránh sang một bên, cúi người nhìn hộp gấm. Sau khi nhìn rõ bên trong, Đông Lăng hắng giọng một cái, vỗ vai Dương Khởi, cố nén cười, cảm khái nói: “Nhiệm vụ điện hạ lần này quả nhiên rất xuất sắc.”

Dương Khởi nhẫn nhịn một hồi, nhìn chằm chằm đồ vật trong hộp gấm hồi lâu, hắn thật sự nhịn không được, mặt không đổi sắc hỏi: "...Tốt chỗ nào?"

“Vật này nhỏ hơn gương đồng của điện hạ, sửa đổi cũng không tốn bao nhiêu công sức, dựa theo tài nghệ của ngươi, ước chừng một canh giờ là có thể làm xong, thời gian còn lại có thể giúp điện hạ xử lý tấu chương." Đông Lăng nói xong, cười bổ sung: “Như vậy tính ra, đương nhiên rất tốt.”

Dương Khởi: “……” Hay cho cái gọi là vui sướиɠ khi người gặp họa.

Dương Khởi tức giận trừng mắt nhìn Đông Lăng, sau đó quay đầu nhìn Thái tử, không ngừng nhấn mạnh: “Điện hạ, thuộc hạ là võ tướng.”

“Cho nên điện hạ mới nhân từ, để ta tới chia sẻ một ít gánh nặng với ngươi.” Đông Lăng lên tiếng, tựa như tiếng quỷ gào xuyên qua lỗ tai.

Dương Khởi vừa đau lòng vừa phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, tay nắm chặt hộp gấm, như muốn coi hộp gấm là Đông Lăng, không kiêng nể gì mà trút giận.

Đông Lăng nheo mắt, vội vàng thu hồi ý nghĩ trêu chọc, vừa định ngăn cản, Thái tử như tiên tri đã cảnh cáo trước: “Nếu ngươi làm hỏng vòng tay cô đã dày công chọn lựa, một tháng tới đừng nghĩ rời khỏi nơi này.”

Dương Khởi lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn vòng tay trong hộp gấm, không đủ tự tin "hả" một tiếng: "Thuộc hạ hiểu rõ."

Hắn cung kính ôm hộp gấm, lộ ra vẻ chán nản.

Vừa rồi Đông Lăng cố ý khiến hắn hiểu sai ý trong lời nói của Thái tử, lúc này cảm thấy có chút chột dạ, ho khan hai tiếng, nghiêng đầu hạ giọng nói: “Còn không mau tiếp tục hỏi điện hạ!

Hỏi cái gì?

Dương Khởi mơ hồ ngẩng đầu lên.

Đông Lăng hận sắt không thành thép vuốt trán, chỉ vào hồn chỉ vào hộp gấm, môi hé mở, trong miệng thầm nói hai chữ “làm việc”.

Mặc dù điện hạ yêu cầu hắn tiếp tục tới đây xử lý tấu chương, nhưng lại chưa từng hạ lệnh rõ ràng để Dương Khởi tiếp tục ở lại đây, rõ ràng là có sắp xếp khác.

Đông Lăng cố gắng nhìn chằm chằm vào hắn, cố gắng truyền đạt ngụ ý thông qua ánh mắt.

Cũng may Dương Khởi không phụ lại ăn ý nhiều năm qua của hai người.

Hắn chớp mắt,chợt hiểu ra, vô cùng kinh ngạc hỏi: ‘Có phải điện hạ còn chuyện gì muốn phân phó hay không?”

Thái tử ung dung lên tiếng: “Cũng không quá ngốc.”

Dương Khởi gãi đầu xấu hổ.

Thái Tử nói: “Nếu ngươi không muốn xử lý tấu chương, vậy tìm cơ hội đến Lâm phủ xem thử đi.”

Khoảng thời gian này để Dương Khởi xem tấu chương cũng không phải là vô ích, nghe vậy nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng từ trong đầu móc ra một cái tên, thăm dò hỏi: "Điện hạ, ý của ngài là Lâm thứ sử?"

Thái Tử khẽ "ừm" một tiếng, đặt chung trà xuống, thấp giọng dặn dò hắn một hai câu.

Dương Khởi hiểu ra, vỗ ngực cam đoan: "Điện hạ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ xử lý chuyện này, không để lộ ra ngoài."

Đông Lăng không để ý đến đoạn nói chuyện giữa hai người, cau mày suy nghĩ một lát, hỏi: "Điện hạ, nếu thuộc hạ nhớ không nhầm, Bảng Nhãn đệ nhất giáp năm ngoái chính là công tử Lâm thứ sử ở Giang Châu?"

“Là hắn.” Thái Tử thản nhiên nói: “Thế nào?”

“Mấy ngày trước, thuộc hạ sắp xếp lại sổ con của Lại Bộ, đúng lúc nhìn thấy lệnh điều động của Lâm công tử đến Sở Châu làm quan.”

Thái Tử khẽ nhíu lại: “Quan văn ba năm lại tuyển một lần, không phải lúc này hắn nên làm việc ở Hàn Lâm Viện sao?”

Đông Lăng cẩn thận nhớ lại, nói: "Trong sổ con viết không rõ. Chỉ nói Lâm công tử tự xin ra ngoài, vì muốn về quê thành thân trước khi nhậm chức, đã đặc biệt xin Lại Bộ nghỉ phép ba tháng. Lại Bộ đồng ý cho hắn về hoàn tất chuyện thành thân mới đến Sở Châu nhậm chức.”

“Cô từng đọc văn chương hắn viết, đúng là tài hoa hơn người, rất có chủ kiến, so với Trạng Nguyên năm ngoái đúng là không hơn không kém. Nhưng từ ngữ hắn dùng có hơi thật thà, không được Hoàng đế yêu thích, cho nên mới kém một bậc. Dựa theo tài trí của hắn, ở lại Hàn Lâm Viện làm việc ba năm, chuyện lên chức không thành vấn đề.” Thái tử dừng lại một chút, khó hiểu hỏi: “Tại sao đang êm đẹp lại đột nhiên bỏ dở tiền đồ rực rỡ, muốn tới Sở Châu chịu khổ?”

Đông Lăng suy đoán nói: “Nhìn ý của quan viên Lại Bộ, có vẻ như Lâm công tử vì muốn thành thân mới cố ý xin đến Sở Châu.”

Nam Cảnh có hai châu, Giang Châu ở phía Bắc, Sở Châu ở phía nam.

Trước khi tới Sở Châu nhậm chức đương nhiên phải đi qua Giang Châu, tiện đường thành thân, cũng có thể xem là lý do.

Chỉ là lý do này quá vô lý. Đâu phải Lại Bộ không cho phép quan viên nghỉ phép về thăm người thân, nếu muốn thành thân chỉ cần xin nghỉ là được. Cần gì đến mức phải bỏ gốc lấy ngọn như vậy?

Đông Lăng không cần nghĩ ngợi đã lắc đầu, xua tan suy nghĩ vớ vẩn này.

Thái Tử đương nhiên cũng nghĩ như vậy, nhíu mày, trầm giọng nói: “Gửi thư về kinh, để bọn họ đi điều tra.”

Đông Lăng cúi đầu, đang định trả lời “Tuân lệnh", đột nhiên bị một giọng nói nhẹ nhàng cắt ngang.

“Điện hạ.” Dương Khởi thận trọng xen vào: “Cái kia……có lẽ thuộc hạ biết chuyện gì xảy ra.”

Vừa dứt lời, Thái Tử cùng Đông Lăng đồng thời nhìn về phía hắn.

Dương Khởi đột nhiên bị hai người bọn họ nhìn chằm chằm, có chút không thoải mái dưỡi thẳng lưng.

Thái Tử hỏi: “Là chuyện như thế nào?”

Dương Khởi nói: “Hình như Lâm công tử đắc tội người nào đó, mới bất đắc dĩ bị điều ra khỏi Thịnh Kinh.”

Vẻ mặt Thái tử cao thâm khó đoán.

Đông Lăng khó hiểu: “Năm ngoái Lâm công tử mới thi đậu chỉ mới làm quan được một năm, có thể đắc tội với ai?”

Dương Khởi liếc mắt nhìn Thái tử, ấp úng nói: “…… Tần quý phi.”

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của hai người, trong lòng Dương Khởi căng thẳng, tiết lộ tất cả những tin tức mình biết: “Năm ngoái Lâm công tử thi đậu, Tần quý phi có ý muốn để hắn đính hôn với Tam công chúa, bị Lâm công tử từ chối?”

Thái Tử: “?”

Đông Lăng: “?”

Thái Tử thật sự không nghĩ tới: “Sao chuyện này cô chưa từng nghe qua?”

Theo lý thuyết, Bảng Nhãn và công chúa chính là giai thoại, không thể nào đến mức không có một chút tiếng gió.

Dương Khởi yếu ớt giải thích: "Tần quý phi hỏi riêng Lâm công tử, bà ta vừa lộ ra manh mối Lâm công tử đã uyển chuyển từ chối. Tần quý phi lo lắng chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ tổn hại thanh danh của tam công chúa nên hạ lệnh canh gác nghiêm ngặt, không cho phép bất luận kẻ nào tiết lộ ra ngoài."

Đông Lăng thực sự khó hiểu: “Vậy sao ngươi biết?”

Dương Khởi ngửa đầu nhìn trời, ngập ngừng nói: “Đêm trừ tịch ta cùng mấy huynh đệ cùng nhau uống rượu, phó thống lĩnh uống rượu lỡ lời không cẩn thận nói ra.”

“……”

Đông Lăng càng thêm khó hiểu: “Vậy sao phó thống lĩnh kia lại biết?”

Dương Khởi nhỏ giọng nói: “Thân tín trong cung của Tần quý phi là người thân của phó thống lĩnh.”

Thái Tử: “……”

Đông Lăng: “……”

Dương Khởi chột dạ nói: “Thái tử điện hạ nhìn xa trông rộng, chưa từng để ý những lời đàm tiếu trong cung, không nghe qua cũng có thể hiểu được.”

Vừa nói vừa chuyển ánh mắt cầu cứu nhìn Đông Lăng.

Uống rượu hỏng việc, từ trước đến nay điện hạ luôn quản nghiêm không cho hắn uống rượu.

Ngoại trừ đêm trừ tịch nhất thời buông thả, không chịu được được mấy huynh đệ liên tục mời rượu, vì vậy mới phá giới một lát. Vốn còn tưởng có thể che giấu được, không nghĩ tới nhanh như vậy đã tự mình khai ra.

Dương Khởi hối hận vô cùng hối hận.

Đông Lăng á khẩu không nói nên lời, nhưng nhìn Dương Khởi thực sự hoảng sợ, không đành lòng trêu chọc hắn, cuối cùng vẫn mềm lòng, nói giúp hắn với Thái tử: “Điện hạ, Lâm công tử đã từng gặp ngài ở Thịnh Kinh, bây giờ hắn trở lại Ninh Xuyên, hành tung của ngài chỉ sợ không giấu được.”

“Không sao.” Thái tử hơi híp mắt lại, thản nhiên nói: “Cô phụng chỉ tới Nam Cảnh cảnh tỉnh lại bản thân, che giấu thân phận chỉ vì không muốn kinh động đến quan viên địa phương. Lâm Sơ Hàn là người thông minh, hẳn nên biết phải làm thế nào.”

Đông Lăng do dự: “Vậy chuyện Dương Khởi đến phủ Lâm thứ sử có cần dừng lại hay không?”

Thái Tử suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: "Không cần, có lẽ hắn chưa từng gặp Dương Khởi, hơn nữa mấy ngày nữa Lâm gia sẽ tổ chức yến tiệc, đến lúc đó rồng cá lẫn lộn, càng không chú ý đến hạ nhân, ngươi.. . . "

Nói tới đây, Thái Tử dừng lại, ngước mắt nhìn Dương Khởi.

Dương Khởi ngầm hiểu gật đầu: “Điện hạ yên tâm, thuộc hạ sẽ cải trang lén vào trước, không để lộ ra sơ hở.”

Thái Tử hài lòng gật đầu, thu xếp xong xuôi liền mang theo Đông Lăng rời khỏi tiệm rèn.

Trên đường đi, Đông Lăng vẫn còn lo lắng, thấp giọng nói: "Điện hạ, Lâm công tử ở lại Ninh Xuyên ba tháng là tai họa ngầm. Nếu như—"

Thái Tử xua tay, cắt ngang lời hắn, bình tĩnh nói: “Không sao, cô sẽ tìm cơ hội gặp hắn.”

*

Quán trà.

Ba ly trà đã xuống bụng, Lạc Chi Hành cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng khoan thai đến muộn của Thái tử.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, nhìn Thái tử đến gần quán trà, mới dẫn theo Bán Tuyết và Lạc Nam xuống lầu gặp hắn.

Trước cửa trà lâu người qua lại vội vàng, ung dung thong thả như Thái tử rất dễ bị chú ý.

Lạc Chi Hành xách váy bước qua bậc cửa, đi thẳng về phía Thái tử. Nàng nhìn thẳng phía trước, vừa đi khỏi cửa, không ngờ lại bị người đi đường đột nhiên xuất hiện đâm trúng. Lạc Chi Hành không đứng vững, đột nhiên nghiêng người sang một bên, được Bán Tuyết nhanh tay đỡ lấy, khó khăn đứng thẳng lại.

Bán Tuyết trừng mắt nhìn người đi được: “Ngươi đi kiểu gì vậy?”

Người đi đường tự biết mình gây chuyện, cúi đầu liên tục nói xin lỗi.

Thái tử thấy nàng gặp chuyện, vội vàng đi tới trước mặt Lạc Chi Hành, nhìn nàng từ trên xuống dưới, quan tâm hỏi: “Có bị thương không?”

Lạc Chi Hành đứng vững, khẽ lắc đầu với Thái tử: “A huynh yên tâm, ta không sao.”

Vừa nói, nàng vừa giơ tay ấn vào tay Bán Tuyết, ra hiệu cho nàng ấy đừng quấy rầy quán trà yên tĩnh.

Bán Tuyết không lên tiếng nữa, nhưng vẫn giận dữ trừng mắt nhìn người tới.

Thái Tử thấy Lạc Chi Hành không bị thương, cuối cùng cũng liếc sang người đứng bên cạnh, ánh mắt vừa dừng trên người đối phương, đã thấy đối phương ngẩng đầu, nhìn Lạc Chi Hành chằm chằm, sau đó, liền kinh ngạc kêu lên: “A Hành muội muội!”

Thái Tử: “?”