Chương 16

Chương 16

Đông Lăng vốn còn đang kinh ngạc.

Điện hạ yêu thích dung mạo của mình là thật, nhưng theo kinh nghiệm lúc trước của hắn, cùng lắm điện hạ chỉ ngồi trước gương đồng rất lâu mới lên tiếng cảm thán, đột nhiên nói mấy lời ca ngợi dung mạo của mình, cũng chưa từng vô cớ như hôm nay.

Hắn còn chưa kịp định thần lại, lại nghe Thái tử nói thêm một câu, Đông Lăng lập tức hiểu ra.

Từ lúc điện hạ ra cửa đến giờ chỉ đi một chuyến đến phòng ăn, “nàng” đang nói đến là ai không cần nói cũng biết.

Cẩn thận nghĩ lại, Đông Lăng vẫn thử thăm dò hỏi: “Điện hạ đang nói…… Tiểu quận chúa?”

Trong đầu Thái Tử vẫn còn quanh quẩn những chuyện xảy ra ở phòng ăn, lơ đãng “ừ” một tiếng.

Đông Lăng thầm nghĩ: Quả nhiên.

Suy đoán trong lòng đã được xác nhận, Đông Lăng ngẩng đầu nhìn tư thế của điện hạ, trong lòng thầm than.

Tâm tư điện hạ sâu như biển, mười mấy năm nay, đều giữ kín chuyện riêng tư.

Nhưng từ khi đến Nam Cảnh, đặc biệt là sống ở trong phủ Nam Cảnh Vương, quy tắc cũ của điện hạ hoàn toàn bị phá vỡ, chẳng những để hắn hỏi, thậm chí lúc hứng lên còn chủ động kể cho hắn nghe.

Đặt trên quan hệ chủ tớ, không thể nghi ngờ chính là thể hiện cho sự tín nhiệm của chủ tử, thụ hạ bên dưới nghe được nhất định đều rất tự hào.

Nhưng điện hạ ở đây, không có tin tức nào không phải trả giá. Không biết thì thôi, nhưng một khi đã biết nhất định sẽ phải nghĩ cách giải quyết. Cho dù không phải bây giờ cũng là một ngày đó trong tương lai, nói tóm lại hắn vẫn không thoát được.

Nếu là chính sự trong triều, hắn có chức trách phải phân ưu với điện hạ, đương nhiên không có gì phải suy nghĩ.

Nhưng lại là chuyện tình cảm bản thân hắn cũng không quen thuộc.

Hắn không biết chi tiết quá khứ giữa điện hạ và tiểu quận chúa, càng không rõ thái độ của điện hạ đối với quận chúa. Hai mắt đều bị che kín, đúng là không dễ làm.

Đúng lúc Dương Khởi vì chuyện lỗ mãng hôm đó bị điện hạ đuổi đến biệt viện. Bây giờ bên cạnh điện hạ chỉ có một mình hắn hầu hạ, hắn cũng chỉ có thể căng da đầu lên giải quyết những chuyện này.

Lúc này, Đông Lăng đột nhiên hâm mộ Dương Khởi đang ở biệt viện hoàn toàn không biết gì.

Đông Lăng ổn định lại tâm trạng hỗn loạn, nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của Thái Tử, cung kính hỏi: “Tiểu quận chúa dễ tin người nào? Có thể để thủ hạ đi tra lai lịch của hắn.”

“Dễ tin vị công tử tình cờ gặp được ở miếu hoang ngày hai mươi tháng ba.” Thái Tử khẽ thở dài, trong mắt lộ ra vẻ u sầu.

Ngày hai mươi tháng ba.

Đông Lăng giật mình, vậy chẳng phải là ——

Thái Tử chỉ vào người mình, gật đầu nói: “Là cô.”

Đông Lăng: “……”

Đông Lăng không nói nên lời: Khó trách điện hạ vừa bước vào cửa đã bắt đầu cảm thán mị lực của mình.

Vừa nghĩ đến đây, hắn thật sự không hiểu tại sao điện hạ lại vì chuyện này mà u sầu.

Đông Lăng nói: “Tiểu quận chúa đồng ý tin tưởng điện hạ, không phải chuyện tốt sao?”

Thái Tử nặng nề: “Nàng không biết người đó là cô.”

Nói xong lại dừng một chút, thuật lại ngắn gọn chuyện vừa xảy ra lúc ăn tối cho hắn nghe.

Đông Lăng hiểu ra: Tiểu quận chúa không biết người đó là điện hạ, nhưng lại có thể cực kỳ tín nhiệm vị công tử thần bí chưa từng gặp mặt, trong lòng điện hạ, chuyện này chẳng khác gì tiểu quận chúa dễ dàng tin tưởng một người xa lạ.

Nhưng ——

Cần gì đến mức này!

Đông Lăng vô cùng khó hiểu.

Người khác không biết thì mặc kệ, nhưng điện hạ biết rõ nam tử thần bí tiểu quận chúa nhớ mãi không quên chính là mình, vậy sao còn phải lo lắng chuyện này?

Đông Lăng không đoán được suy nghĩ của Thái tử, cũng không rối rắm quá lâu, chỉ cùng hắn xác nhận một chuyện khác: “Điện hạ không muốn tiểu quận chúa người ở miếu hoang hôm đó chính là ngài sao?”

Thái Tử “ừ” một tiếng.

Đông Lăng nhớ tới chuyện này, thừa dịp nói: "Thật ra để tiểu quận chúa biết cũng không sao."

Thái Tử ngước mắt nhìn qua, ra hiệu cho hắn nói tiếp.

Đông Lăng nói thẳng ra suy nghĩ của mình, giải thích cặn kẽ: Thứ nhất lúc đó ngài che giấu thân phận là vì chưa rõ tình cảnh ở phủ Nam Cảnh Vương. Bây giờ họa lớn đã qua, tiểu quận chúa lại là người lễ độ, cho dù biết Điện hạ tới sớm cũng sẽ không cản trở đại cục. Hai là—"

Dừng một chút, Đông Lăng nghiêm túc nói tiếp: "Thứ hai, điện hạ cũng đã đến tuổi chọn Thái tử phi. Mấy năm nay ngài cũng vì chuyện này mà giằng co với Thánh Thượng không biết bao nhiêu lần, lần này về kinh, bất kể ngài có muốn hay không, chuyện chọn Thái tử phi nhất định cũng có người trình lên. Giữa ngài và tiểu quận chúa có tình cảm thanh mai trúc mã từ nhỏ, tiểu quận chúa cũng không phải không có tình cảm với ngài. Bất kể là trên phương diện tình cảm hay là gia thế, đều là trời ban lương duyên. Ngài có thể nhân cơ hội này ở bên cạnh bồi dưỡng tình cảm với tiểu quận chúa, sau đó tấu lên Thánh Thượng xin tứ hôn. Như vậy, sau khi hồi kinh cũng không cần vì chuyện thành thân mà đau đầu.”

Vẫn có một số lời Đông Lăng không thể nói thành lời.

Nhưng trong lòng hai người đều biết rõ mà không nói ra.

Tuy Thái Tử là trữ quân, nhưng Hoàng đế đương triều không phải chỉ có một hoàng tử là hắn.

Vị trí Thái tử luôn có người thèm muốn như hổ rình mồi, cho nên muốn chọn Thái tử phi phải vô cùng cẩn thận. Vốn chuyện này đã được trình lên từ lâu, nhưng điện hạ không có hứng thú nên vẫn luôn kéo dài đến tận bây giờ.

Qúy nữ Thịnh Kinh không thể lọt vào mắt điện hạ, khó lắm mới tìm được một người mình không bài xích, đương nhiên muốn hắn nhanh chóng bắt lấy.

Điện hạ đặc biệt yêu quý tiểu quận chúa, lúc trước không rõ tâm ý của quận chúa, hắn không dám đề cập đến. Bây giờ tiểu quận chúa đã có ý, trời cho cơ hội tốt như vậy sao có thể dễ dàng bỏ lỡ?

Nam Cảnh Vương có công bình Nam Việt, mấy năm nay tuy không nắm binh quyền nhưng uy vọng trong lòng bá tánh Nam Cảnh vẫn không hề giảm sút.

Tiểu quận chúa là nữ nhi duy nhất cả Nam Cảnh Vương, cưới nàng đồng nghĩa với việc sẽ nắm toàn bộ Nam Cảnh trong túi.

Những lợi ích này đương nhiên không nhỏ.

Vừa có thể lấy được lợi ích còn có thể giải quyết chuyện chung thân đại sự, chuyện tốt một mũi tên trúng hai con nhạn như vậy sao có thể dễ dàng bỏ qua?

Thái Tử im lặng.

Bầu không khí nhẹ nhàng ban đầu trong phòng đột nhiên thay đổi, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tiếng tim đập trong ngực cũng vô cùng rõ ràng.

Đông Lăng bình tĩnh chờ đợi.

Nhắc đến chuyện chung thân đại sự, điện hạ cần có thời gian suy nghĩ nghiêm túc, chuyện này cũng không có gì lạ.

Huống hồ, dựa vào trí thông minh của điện hạ đương nhiên có thể nhìn ra lợi ích vô hạn sau khi thành thân với với quận chúa, cho dù hắn có nghĩ bao lâu đi nữa, nhất định cũng không bỏ qua chuyện hôn sự có lợi như vậy.

Đông Lăng vô cùng chắc chắn.

Gió đêm thổi qua, chạm vào cửa sổ phát ra tiếng kẽo kẹt.

Trong phòng, ngọn nến đang cháy âm thầm nhảy lên.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Thái tử chậm rãi nói: "Nàng xứng đáng tìm được nhà chồng tốt nhất.”

Xong rồi.

Trong lòng Đông Lăng vui vẻ, trên đời này còn nhà chồng nào có thể cao quý hơn hoàng thất?

Nụ cười còn chưa kịp lan rộng.

Đã nghe Thái tử chậm rãi nói tiếp: “Đông Cung không phải một nơi tốt.”

“?”

Nét mặt Đông Lăng cứng đờ, nói: “Điện hạ?!”

Thái Tử hơi cụp mắt xuống, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng đêm, mờ mịt khó có thể phân biệt.

Hắn nâng tay lên cản Đông Lăng định an ủi.

Thật lâu sau, mới từ từ nói: “Thúc thúc bảo vệ nàng nhiều năm như vậy mới để nàng được vô tư trưởng thành đến bây giờ. Cô không thể vì bản thân mà cuốn nàng vào thị phi. Thịnh Kinh người lừa ta gạt không thích hợp với nàng.”

Đông Lăng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của thái tử, do dự nói: “…Nếu như vậy, sau này điện hạ sớm chiều ở chung với Thái tử phi, cũng không thể hợp ý ngài như tiểu quận chúa.”

“Cuộc đời này có được, tất nhất cũng có cái gọi là vứt bở.”

Thái Tử nhấn mạnh từng chữ: “Đạo lý này cô đã sớm hiểu rõ.”

Đông Lăng á khẩu không trả lời được.

*

Bên kia.

Chủ tớ ba người Lạc Chi Hành đang thảo luận chuyện tương tự.

Nàng tắm gội thay quần áo xong, Bình Hạ và Bán Tuyết từng người đang cầm khăn lụa lau tóc ướt cho nàng.

Tóc Lạc Chi Hành rất dày, bị nước ngấm vào, ướt sũng rủ xuống lưng.

Tóc dài lau khô cũng tốn chút thời gian, ba người đều bận rộn, Lạc Chi Hành thuận miệng mới nhắc đến chuyện xảy ra lúc ăn tối.

Trong lòng Bình Hạ vẫn nghĩ đến dáng vẻ u sầu của công chúa ©ôи ŧɧịt̠ chiều, nét buồn bã trên mặt vẫn còn đó.

Lúc đó Bán Tuyết không hầu hạ bên cạnh Lạc Chi Hành, không biết rõ tình hình cụ thể.

Nghe thấy có chuyện mới, tò mò hỏi: “Vậy quận chúa đã tìm được kết quả hay chưa? Thôi công tử có phải vị công tử thần bí ở miếu hoang hay không?”

Lạc Chi Hành lắc đầu: “Không phải hắn.”

Bán Tuyết hở phào nhẹ nhõm, cảm thấy vô cùng may mắn.

Ba người đều ở trước gương đồng, ánh mắt Lạc Chi Hành nhìn thẳng, từ trong gương dễ dàng bắt gặp vẻ mặt nhẹ nhõm của Bán Tuyết, buồn cười nói: “Thôi công tử không phải hắn, tại sao ngươi lại vui vẻ như vậy?”

Bán Tuyết cho là đương nhiên nói: “Thôi công tử là khách quý của Vương gia, nếu hắn là người ngài ái mộ, dựa vào tính cách của ngài nhất định sẽ càng khoan dung với hắn. Cho dù tính cách Thôi công tử có tốt nhưng cũng rất khó đối phó. Nếu ngài nhất thời vô ý, bị giọng nói của hắn mê hoặc, mất cảnh giác, rất dễ gặp họa. Vương gia chính là bài học.”

Bán Tuyết vừa nói, vẻ mặt càng thêm cảnh giác, sợ Lạc Chi Hành xiêu lòng trước Thái tử.

“Nào có khoa trương như vậy.” Lạc Chi Hành thản nhiên mỉm cười, suy nghĩ một lát, vẫn quyết định nói tót vài câu với Thái tử: “Thôi công tử…cũng là người dễ nói chuyện. Ta nhờ hắn giúp tìm vị công tử kia, hắn còn rất sẵn lòng đồng ý.

Bán Tuyết lời lẽ chính đáng nói: “Sẵn lòng đồng ý thì có ích gì, chỉ là nói chuyện mà thôi cũng chưa thật sự để người tìm cho ngài.”

Lạc Chi Hành: “……”

Nói cũng đúng.

Bình Hạ không lạc quan được như Bán Tuyết, lo lắng sốt ruột hỏi: “Quận chúa thật sự có ý với vị công tử kia?”

“Nửa thật nửa giả.” Lạc Chi Hành không hề để ý: “Thích giọng nói của hắn là thật, còn người như thế nào, cũng không nhất thiết muốn gặp.”

Bình Hạ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà quận chúa không thật lòng thích vị công tử kia.

Bằng không chỉ dựa vào ký ức mơ hồ của quận chúa đi tìm người, vậy không khác gì mò kim đáy biển. Nếu không tìm thấy, quận chúa nhất định sẽ thất vọng.

Như bây giờ là tốt nhất.

Bán Tuyết không nghĩ sâu xa như vậy, nghe thấy Lạc Chi Hành nói, tò mò hỏi: “Nếu quận chúa không thật sự muốn gặp vị công tử kia, vì sao phải muốn nhờ Thôi công tử tìm người?”

“Ta chỉ muốn phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị cho mọi chuyện có thể xảy ra mà thôi.” Lạc Chi Hành cao thâm khó đoán.

Bán Tuyết càng thêm hoang mang: “Nô tỳ không hiểu.”

Bình Hạ ở cười giải thích: “Nghe nói Thôi công tử còn chưa đón dâu.”

Bán Tuyết chớp mắt, dường như nắm bắt được chút manh mối.

Lạc Chi Hành mỉm cười, kiên nhẫn giải thích nói: “Thôi công tử tạm thời sẽ không rời khỏi vương phủ. Ta đã đồng ý với cha sẽ tiếp khách thật tốt, đương nhiên không thể nói mà không giữ lời. Nhưng sớm chiều ở chung khó tránh khỏi có tai họa ngầm. Ta ám chỉ trước với hắn đã có người mình thích, có thể tránh được rất nhiều rắc rối không cần thiết.

Từ trước đến nay Lạc Chi Hành luôn là người hiểu rõ bản thân muốn gì.

Cha mẹ nàng đều có dung mạo xuất chúng nên nàng may mắn có được tướng mạo tốt. Tuy không khoa trương như bá tánh Nam Cảnh truyền miệng, nhưng so với bạn cùng lứa cũng chưa bao giờ thua kém.

Hai ngày nay ở chung với Thái tử, tuy nàng không cách nào nắm bắt được tâm tư của hắn, nhưng vẫn mơ hồ có thể cảm nhận được, Thái tử không phải là người nhẫn nhục chịu đựng.

Theo như những lời cha nói lúc trước “Trưởng bối trong nhà Thái tử đã tìm được thê tử cho hắn” vẫn còn nhiều nghi vấn.

Nếu nàng đoán không sai, dựa theo tính tình của Thái tử, nếu người trong nhà chọn Thái tử phi không hợp ý hắn, hắn nhất định sẽ nghĩ mọi cách trốn tránh..

Còn nàng không có hôn ước, sớm chiều ở bên cạnh Thái tử, đương nhiên không thể thoải mái kê cao gối ngủ như cha mình.

Nàng hoàn toàn không có hứng thú với hoàng thất.

Cần phải bảo đảm quyền tự chủ của mình trong chuyện chung thân đại sự.

May mà Thái Tử vẫn xem là khách khí.

Ám chỉ với hắn mình đã có người trong lòng, tuy không thể chắc chắn hoàn toàn nhưng cũng chiếm được phần lớn.

Thái Tử nhìn rõ mọi việc, không dễ lừa gạt. Đây là cách duy nhất nàng có thể nghĩ được trong lúc này.

Dù sao nàng thật sự yêu thích giọng nói của vị công tử kia, cũng không tính là nói dối, cũng không sợ Thái Tử phát hiện ra có gì không đún từ một chuyện không đáng kể.

Bán Tuyết hiểu ra, không còn quá lo lắng.

Nàng không để bụng nói: “Thôi công tử chẳng qua chỉ là tiểu bối của vương gia, cũng không phải hoàng tử long tốn, nếu quận chúa không muốn gả, chỉ cần vương gia nói một tiếng, cần gì phải lo lắng như vậy.”

“……”

Lạc Chi Hành cười khẽ một tiếng, không nói nữa.

*

Một đêm yên giấc.

Hôm sau Lạc Chi Hành dậy sớm, ăn sáng xong lại cùng Thái Tử ra ngoài.

Vết xe đổ hôm qua còn hiện rõ trước mắt, Lạc Chi Hành quyết đoán vứt mũ lụa, chỉ dùng khăn che mặt.

Binh lính hòa vào dòng người có nửa ngày mài giũa, bọn họ cũng đã quen thuộc, đi theo sau bảo vệ nàng, vừa được lệnh đã trà trộn vào trong đám người, trang phục trên người vô cùng bình thường, không hề nhìn ra có dấu vết ngụy trang.

Đoàn người lập tức đi thẳng tới Ngọc Thúy trang.

Ngọc Thúy trang chuyên làm đồ trang sức, trưng bày lớn bé tỉ mỉ.

Các loại trang sức rực rỡ muôn màu, vàng bạc giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, khiến người ta hoa cả mắt, không kịp nhìn.

Chưởng quầy hiểu tâm ý khách hàng, cố ý chia trang sức thành từng khu.

Xung quanh nơi trưng bày đồ của nam tử cũng trưng bày đa dạng phát quan, trâm cài.

Yêu thích thoa hoàn son phấn là thiên tính của nữ nhân, Lạc Chi Hành cũng không ngoại lệ.

Lúc đầu, nàng vẫn có thể tập trung đi dạo xung quanh với Thái tử, nhưng chưa được bao lâu, đã bị trâm hoa thu hút, bước chân vô thức đi về món trang sức được chế tác tinh xảo.

Chờ đến khi Thái Tử nhận ra người bên cạnh im lặng hồi lâu, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, Lạc Chi Hành đã dừng lại trước quầy trang sức cho nữ tử từ lúc nào.

Thái Tử: “……”

Thái Tử nhìn chằm chằm một lát:

Trong tay Lê Ngưng đang cầm hai bộ diêu so sánh cẩn thận, người hầu trong cửa hàng đứng bên cạnh nhiệt tình đề cử.

Người hầu ở Ngọc Thúy Trang đều là người miệng lưỡi lạnh lợi, lại thông thạo đặc điểm điểm của đồ trang sức, lời nói ngọt ngào dễ nghe khiến người khác rất thích.

Lạc Chi Hành nghe đối phương giải thích lại càng do dự, suy nghĩ một chút, mới ra hiệu người hầu mang gương đồng tới, Bình Hạ giúp nàng chỉnh lại búi tóc.

Nàng quá tập trung thử đồ, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt đã dán lên người mình từ lâu.

Dường như lúc này nàng mới có thể bộc lộ ra một chút u sầu của nữ nhi, sinh động hoạt bát hơn dáng vẻ lạnh nhạt bình thường rất nhiều.

Thái Tử bất giác cong môi, quay đầu lại, tiếp tục xem xét phát quan trước mặt.

Một lúc sau, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, vẫy tay, ra hiệu cho Đông Lăng đi tới.

Đông Lăng vẫn luôn quan sát hướng đi của hắn, thấy hắn giơ tay, lập tức bước lên, tới gần nói: “Công tử có gì phân phó?”

Thái Tử suy nghĩ một chút, nghiêng đầu, lấy tay che môi, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm vài câu, sau đó quay đầu tùy ý hỏi: "Hiểu chưa?"

Đông Lăng ngầm hiểu gật đầu: “Thuộc hạ lập tức đi làm.”

Nói xong, vội vàng rời đi.

*

Lạc Chi Hành do dự nhìn hai bộ diêu không ngừng lắc lư trước mặt, mỗi tay cầm một cái, liên tục so sánh.

Một là hình con bướm đậu trên hoa mẫu đơn, một cái khác là hoa hải đường có sợi tơ rũ xuống.

Ngọc Thúy Trang có thể nổi danh được nhiều người ở Nam Cảnh như vậy, đồ trang sức làm ra đương nhiên không cần nhắc đến. Không chỉ có kiểu dáng mới lạ, ngay cả nhụy hoa rất nhỏ cũng được mài dũa sinh động như thật, đủ để thấy tay nghề thủ công vô cùng tỉ mỉ.

Trong lúc còn đang do dự, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói của Thái tử: “Chỉ là hai bộ diêu mà thôi, nếu thích cứ mua hết là được, sao phải do dự như vậy.”

Lạc Chi Hành liếc hắn một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, buồn rầu so sánh hai bộ diêu, thở dài nói: "Huynh không hiểu."

“?”

Thái Tử khẽ hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường, muốn mở miệng phản bác.

Một người hầu bên cạnh che miệng cười nói: “Vị công tử này có điều không biết, cô nương suy nghĩ lâu như vậy, là vì không chọn được bộ nào phù hợp với bộ váy đang mặc hôm nay.”

Thái Tử: “……”