Chương 14

Chương 14

Trong phòng im lặng không tiếng động, im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Thái tử nhàn nhã uống trà, nét mặt vẫn đoan trang chính trực, rõ ràng không hề cảm thấy mình thiên vị trắng trợn như vậy có gì không ổn.

Thậm chí còn để lộ ra một chút kiêu ngạo.

Vẻ mặt Đông Lăng đúng là một lời khó nói hết:

Chuyện này sao có thể là quan tâm đơn giản như vậy.

Nói thiên vị cũng không quá.

Hắn đi theo bên cạnh điện hạ nhiều năm như vậy, đã quen với việc điện hạ đối với người khác không chút khách khí, nhưng có bao giờ thấy hắn dung túng người khác như vậy chưa?

Lòng tràn đầy vui vẻ tới gặp người quen cũ, cuối cùng người ta lại hoàn toàn quên mất.

Điện hạ không giận, ngược lại còn cảm thấy dung mạo của mình không đủ đẹp, cứ thế nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này.

Lần này ra ngoài vốn muốn làm chính sự lại bị tiểu quận chúa cản lại.

Điện hạ cũng không khó chịu, ngược lại luôn ân cần quan tâm khắp nơi, thậm chí quan tâm cũng phải lấy danh nghĩa bản thân làm bộ, để người ta không mang gánh nặng.

Ý tốt như vậy, có ai nhìn thấy mà không khen một câu " cảm động trời đất" cơ chứ?

Ngay cả Thánh Thượng cửu ngũ chí tôn cũng chưa bao giờ được Điện hạ đối xử ân cần như vậy.

Một người bạn cũ bèo nước gặp nhau từ khi còn nhỏ lại có thể chiếm được vị trí như vậy trong lòng điện hạ, ngay cả cha ruột điện hạ cũng phải e dè…

Khoan đã——

Cha ruột?

Đông Lăng đột nhiên ngẩng đầu, giọng nói có hơi gấp gáp: “Sau khi điện hạ đến Nam Cảnh có phải còn chưa viết thứ báo cho bệ hạ hay không?”

Thái Tử nghiêng đầu suy nghĩ một chút, gật đầu, chỉ nói một tiếng: "Ừ."

Điện hạ vẫn có thể nhàn nhã nói“ừ”?

Vẻ mặt Đông Lăng suy sụp, cuống chân cuống tay đi chuẩn bị bút mực.

Hôm nay đã là ngày thứ năm bọn họ đến Ninh Xuyên.

Suốt năm ngày, không gửi một tin nào về Thịnh Kinh.

Trước khi rời khỏi Thịnh Kinh, Thánh Thượng rõ ràng đã dặn dò Điện hạ đến Ninh Xuyên nhất định phải gửi thư báo bình an.

Kết quả bọn họ lại vứt chuyện này ra sau đầu, hoàn toàn không nhớ đến.

Nghĩ đến đây, Đông Lăng cảm thấy hít thở không thông, động tác trên tay cũng vô thức nhanh hơn.

Trong lúc mài mực, hắn ngẩng đầu nhanh chóng nhìn qua: Điện hạ đã đặt ly trà xuống, thong thả đến phòng bên cạnh rửa tay, nhìn qua không hề vội vàng.

Không vội thì không vội.

Dù sao viết thư cũng không mất nhiều thời gian, đã trễ năm ngày rồi, lúc này cũng không cần vội vàng. Dù sao vẫn còn buổi chiều, hắn nhanh chóng đưa thư đến trạm dịch, dặn dò bọn họ nhanh chóng thúc ngựa đưa thư về Thịnh Kinh là được.

Nghĩ như vậy, Đông Lăng nhẹ nhàng thở ra, thu hồi ánh mắt, chuyên tâm mài mực.

Nghiên mực Đoan Khê* tốt nhất, nhỏ thêm vài giọt nước trong, kiên nhẫn mài với lực vừa phải, không bao lâu đã thu được mực nước.

(*Nghiên Đoan Khê được làm từ đá Đoan Khê thuộc vùng Triệu Khánh (ngày xưa gọi là Đoan châu) tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc. Là một trong tứ đại danh nghiễn cùng với Thao Hà nghiễn (Cam Túc), Hấp nghiễn (An Huy), Trừng nê nghiễn (Sơn Tây). Đoan nghiên xuất hiện lần đầu tiên cách đây hơn 1300 năm, vào thời Vũ Đức triều Đường. Đoan nghiên có chất đá mịn, mực mài không bị ứ trệ, đặc biệt là mực để ba ngày vẫn không khô.)

Đông Lăng đặt nghiên mực xuống, nhìn thái tử: “Điện hạ, bút mực đã chuẩn bị xong.”

Thái Tử nửa người dựa vào ghế dài bên cửa sổ, một tay cầm quyển sách, thong thả lật một trang, “ừ” một tiếng cũng không ngước mắt lên.

Đợi một lát thấy Thái tử đang mải mê nhìn sách, không có ý đứng dậy.

Đông Lăng lại nhắc nhở: “Điện hạ, nên viết thư báo tin bình an cho Thánh Thượng.”

“Đã biết.” Thái Tử thản nhiên đáp, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Đông Lăng: “……”

Đông Lăng hít một hơi thật sâu, định đi đến bên cửa sổ "mời" Thái tử đến án thư.

Hắn vừa nhấc bước, Thái tử dường như cảm nhận được động tĩnh, cuối cùng cũng từ bỏ quyển sách trong tay ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn sang.

Bước chân Đông Lăng dừng lại, chờ mong nhìn Thái Tử: “Điện hạ ——”

Ánh mắt Thái tử dừng lại trên người Đông Lăng một lát, sau đó di chuyển đến án thư bên cạnh, chậm rãi nhíu mày: “Sao ngươi còn chưa viết xong?”

Đông Lăng: “?”

Đông Lăng không theo kịp suy nghĩ của hắn, khó hiểu hỏi: “…… Viết cái gì? Vừa rồi điện hạ không hề phân phó thuộc hạ ——”

Thái Tử nghi ngờ ngắt lời hắn: “Không phải nói viết thư hồi âm về kinh sao?”

Đông Lăng còn khó hiểu hơn hắn: “Đúng vậy, nhưng điện hạ tay chưa rời sách, cũng chưa từng động bút..”

Nói được một nửa, Đông Lăng bắt gặp ánh mắt của Thái tử, đột nhiên dừng lại. Im lặng một lát, dường như hắn ý thức được gì đó, thử hỏi: "Điện hạ, ý ngài là... muốn thuộc hạ viết bức thư này?"

“Nếu không thì sao?” Thái Tử hỏi ngược lại.

“Đây là thư nhà gửi cho Thánh Thượng!” Đông Lăng nhấn mạnh hai chữ “Thư nhà”, bất đắc dĩ nói: “Sao thuộc hạ có thể làm thay?”

Thái Tử ngoảnh mặt làm ngơ, không hề dao động đáp lại hắn: “Cô tới Nam Cảnh là phụng chỉ cảnh tỉnh lại bản thân, không phải du ngoạn sung sướиɠ, sao có thể nói là chuyện nhà?”

Đông Lăng: “……”

Nhìn mấy ngày hôm nay của điện hạ, có khác gì đang du ngoạn?

“Điện hạ……” Đông Lăng lại cố gắng thuyết phục, dù sao đây cũng là lần đầu tiên điện hạ rời khỏi kinh thành. Trước khi đi Thánh Thượng còn không yên lòng, không biết đã dặn dò bao nhiêu lần, tình hình như thế nào, về tình về lý bức thư nhà đầu tiên nên đều nên để Thái tử tự mình viết.

Nhưng Thái Tử lại làm như không biết, bỉnh thản thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng cắt ngang mấy lời hắn định nói: “Ngươi viết.”

Đông Lăng: “……”

Đông Lăng nhìn thái độ của Thái tử, bất đắc dĩ thở dài hồi lâu, trở lại bàn bắt đầu viết tấu chương.

Tấu chương viết được tám chín phần, Bình Hạ đến mời Thái Tử tới phòng ăn dùng bữa.

Thái Tử đặt sách xuống, chỉnh lại y phục đi tới phòng ăn.

Vẫn có hai người là hắn và Lạc Chi Hành dùng bữa.

Có lẽ cùng nhau đi dạo trên phố, hai người cũng quen thuộc hơn một chút, trong lúc ăn trưa có thể cảm nhận rõ ràng được Lạc Chi Hành không còn cảnh giác với hắn như trước, lúc hứng thú còn chủ động giới thiệu món ăn trên bàn cho hắn.

So với cảm giác xa cách cùng cảnh giác hôm qua, đã tiến bộ hơn rất nhiều.

Ăn xong, hai người trở về viện của mình.

Lạc Chi Hành đi đường mệt mỏi, trở về viện lập tức tháo trang sức, thay một bộ đồ ngủ thoải mái, vừa nằm xuống đã ngủ thϊếp đi.

Nàng có thói quen ngủ trưa, trước đây chỉ ngủ một khắc đã có thể tỉnh dậy. Có lẽ hôm nay quá mệt mỏi, chờ đến khi Bình Hạ tới gọi, nàng mới từ từ lấy lại ý thức.

Thấy nàng mở mắt ra, Bình Hạ cười nói: “Quận chúa đã đến giờ dậy rồi, ngủ nhiều ban đêm lại không buồn ngủ.”

“Ừm.”

Lạc Chi Hành ôm chăn gấm ngồi yên lặng một lúc, ngáp một cái, chậm rãi hỏi: "Ta ngủ bao lâu rồi?"

“Không đến nửa canh giờ.”

Một giấc này ngủ thật dài.

Lạc Chi Hành xoa trán, xốc chăn đứng dậy.

Bình Hạ tay chân nhanh nhẹn hầu hạ nàng tắm rửa thay quần áo, hỏi nàng buổi chiều muốn sắp xếp thế nào.

Lạc Chi Hành vuốt thẳng tóc, nghĩ cảnh tượng dạo phố chật vật sáng nay, nói: “ Tới hoa viên đi dạo một chút.”

Bình Hạ cười đáp: “Vâng.”

Hoa viên phủ Nam Cảnh Vương được những người làm vườn tốt nhất sắp xếp tỉ mỉ, cực kỳ xinh đẹp.

Đang là tháng cuối xuân, sắp vào hạ, hoa cỏ trong vườn sum xuê, từng loại đua nhau nở rộ, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Lạc Chi Hành dạo quanh hoa viên một vòng, lại đi theo thợ trồng hoa học cách cắt tỉa cành hoa.

Gần nửa ngày, thật sự không nhẹ nhàng như đi dạo phố.

Bình Hạ đưa khăn gấm đã thấm cho nàng nước, cười nói: “Đã muộn rồi, quận chúa nghỉ ngơi một chút.”

Lạc Chi Hành đang có ý này, nói “ừ”, vừa lau mồ hôi mỏng trên trán vừa đi tới đình hóng mát gần đó nghỉ chân.

Gió đêm mát lạnh, từ từ thổi qua, nhanh chóng xua đi cái nóng.

Hoa cỏ khẽ đung đưa theo gió, chạm vào nhau phát ra tiếng “xào xạc” vui tai.

Lạc Chi Hành một tay chống cằm, chuyên tâm ngắm hoa. Một lúc sau, đột nhiên hỏi: “Ngươi còn nhớ đoàn người tình cờ gặp được ở miếu hoang hay không?”

“Đương nhiên nhớ rõ.” Thời gian cách không xa, Bình Hạ vẫn còn nhớ rõ.

“Có nhìn rõ tướng mạo vị công tử thần bí kia không?” Lạc Chi Hành lại hỏi.

Bình Hạ nhớ lại, lắc đầu nói: “Vị công tử kia giấu kỹ, nô tỳ cũng không nhìn ra được."

“Như vậy ……”

Lạc Chi Hành cụp mắt xuống, giọng nói không giấu được sự thất vọng.

Bình Hạ đứng một bên, không nhìn rõ vẻ mặt nàng, chỉ thấy nàng hơi cúi đầu, mơ hồ lộ ra vẻ ủ rũ, quan tâm hỏi: “Sao quận chúa lại đột nhiên hỏi đến vị công tử kia?”

“Không có gì.” Lạc Chi Hành hơi mím môi dưới, theo bản năng buông xuống suy nghĩ, im lặng một lát, chậm rãi nói: “Chỉ là đột nhiên cảm thấy…… Trong phủ hình như có người giống hắn.”

Lời này gần như khẳng định.

Bình Hạ thử thăm dò hỏi: “Quận chúa đang nói Thôi công tử?”

“Ừ.” Lạc Chi Hành khẽ gật đầu.

Trong mắt Bình Hạ lộ ra vẻ khó hiểu: “Nhưng nếu là Thôi công tử, vậy có lẽ cũng gần lúc chúng ta về phủ, sao lại trễ tận ba ngày?”

nên cùng chúng ta đến phủ canh giờ không sai biệt mấy, lại như thế nào tới trễ ba ngày?” Dừng một chút, càng thêm nghi ngờ: “Ngày đó nô tỳ đã nhìn rõ tùy tùng của bị công tử kia. Hôm qua cùng cùng gian sắp xếp chỗ ở cho tùy tùng của Thôi công tử cũng không nhìn thấy người hầu quen mắt kia.”

Lạc Chi Hành im lặng, không lên tiếng.

Thời gian đến muộn hơn, có lẽ trì hoãn.vì chuyện khác

Người hầu bên cạnh biến mất, cũng có thể bị sắp xếp đi làm chuyện khác.

Chỉ riêng tướng mạo không thể làm giả được.

Đáng tiếc, nàng lại không phân biệt được.

Lạc Chi Hành đè nén gợn sóng trong lòng, nhớ lại những suy nghĩ vô tình bị cắt ngang trong xe ngựa, lại nhớ tới cảnh tượng ngày hai mươi tháng ba, nàng chỉ xoay người nhìn được bóng người lại nhớ rõ bóng dáng đối phương.

Một lúc lâu sau, nàng mới nhẹ giọng nói: "Mặc dù ta không nhìn thấy khuôn mặt của vị công tử kia, nhưng ta từng nhìn thấy dáng người của hắn, hình như không có gì khác biệt với Thôi công tử."

Bình Hạ nhớ lại tình huống ngày hôm đó, hỏi: "Không phải quận chúa đã nhớ kỹ giọng nói của công tử kia rồi sao? Có điểm nào giống với Thôi công tử hay không?"

Lạc Chi Hành lộ ra vẻ tiếc nuối, nhẹ nhàng lắc đầu.

Lúc ở miếu hoang, nàng chỉ nghe vị công tử kia nói một chữ ừ đơn giản, cho dù có ấn tượng sâu sắc với giọng nói đó, nhưng chỉ bằng một chữ không có bao nhiêu cảm xúc có thể phân biệt được.

Hai ngày nay Thái tử đến phủ, tuy ở chung với nàng không ít, nhưng phần lớn giọng điệu của hắn đều ẩn chứa cảm xúc khác nhau. Cảm xúc ảnh hưởng, giọng điệu sắc thái đã khác, càng không cần so sánh với vị công tử thần bí chỉ nói một tiếng kia?

Một chữ tiêu sái phong lưu, tựa như thờ ơ với mọi thứ, thuận theo tự nhiên.

Một giọng khác lại tràn đầy cảm xúc, tuy có thể gọi là dễ nghe, nhưng không tránh khỏi có hơi âm trầm, cộng thêm nhiều năm cao cao tại thượng, trong lòng nghe được chỉ cảm thấy kinh hãi, không dám nghĩ nhiều.

Lạc Chi Hành chìm vào suy nghĩ.

Bình Hạ nhìn nàng, trong lòng thầm than cũng không lên tiếng.

Lời an ủi yếu ớt vô lực.

Nàng ấy không có cách nào tìm được vị công tử có giọng nói kỳ diệu đó, cũng không có cách giúp quận chúa chữa căn bệnh mãn tính nhiều năm.

Chỉ có thể im lặng, không quấy rầy suy nghĩ của nàng.

Lạc Chi Hành là cao thủ điều tiết cảm xúc. Đợi đến buổi tối dùng bữa đã khôi phục lại vẻ bình thường, vừa nói vừa cười dùng bữa với Thái tử.

Thái tử thong thả múc một chén canh, lơ đãng nhìn qua nàng.

Vẻ mặt Lạc Chi Hành vẫn như trước, khóe môi khẽ cong lên, cười nhạt, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt.

U sần trong mắt nàng đang cố che dấu vô cùng chướng mắt.

Thái Tử đặt thìa xuống, hỏi thẳng vào vấn đề: “Ngươi có tâm sự gì sao?”

“Không có.” Lạc Chi Hành theo bản năng phủ nhận.

Thái Tử nhìn nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, mở miệng nói: “Sớm nay cô đã nhắc ngươi……”

Lời nói được một nửa, đột nhiên dừng lại.

Lạc Chi Hành hoang mang hỏi: “Điện hạ nhắc nhở ta cái gì?”

Thái Tử thu hồi tầm mắt, không mặn không nhạt nói: “Không có gì.”

Hắn tránh nặng tìm nhẹ bỏ qua chủ đề này.

Lạc Chi Hành nhìn hắn, đột nhiệt nhớ tới lúc hắn ở Duyệt Y phường tứng nói “Ta không dễ lừa.”

Hắn nói hắn không dễ lừa, tinh mắt có thể nhìn ra nàng có tâm sự, cũng biết nàng đang mơ hồ.

Nhưng vẫn thu bớt lại, không vạch trần nàng.

Còn kìm nén không hỏi ra.

Muốn quan tâm nàng.

Lại không muốn dựa vào ý mình bắt nàng phải thổ lộ suy nghĩ trong lòng.

Hoàn toàn tôn trọng.

Khoảnh khắc nhận ra chuyện này, trong lòng Lạc Chi Hành đột nhiên dâng lên cảm giác ấm áp, theo kinh mạch lan tỏa khắp người.

Nàng nhìn Thái tử ngồi đối diện cầm chén sứ từ từ uống canh, ma xui quỷ khiến lên tiếng: “Điện hạ.”

Thái Tử mắt không ngước mắt lên: “Thế nào?”

“Ngài có thể…” Lạc Chi Hành chớp mắt, chậm rãi nói tiếp “……‘ ừ ’ một tiếng được không?”

Thái Tử dừng lại: “Ừm?”