Chương 13

Chương 13

Theo từng chữ rõ ràng bình tĩnh hắn nói ra, Lạc Chi Hành chậm rãi mở to mắt, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi cùng mơ hồ.

Ngây người một hồi, nhanh chóng phản ứng lại, gần như lúc Thái tử vừa nói xong nàng cũng vội xua tay, phủ nhận: “A huynh lo lắng quá nhiều.”

“Thật sự do ta lo lắng quá nhiều sao?” Thái Tử hỏi lại.

Lạc Chi Hành không cần nghĩ ngợi đã lập tức gật đầu: “Đúng vậy!”

Nàng chỉ tò mò vì sao Thái tử lại muốn xưng hô với cha nàng như vậy, nhưng thật sự chưa từng nghĩ tới việc để Thái tử gọi nàng là “cô cô”.

Thứ nhất nàng nhỏ hơn Thái tử hai tuổi lại không ham bối phận cao. Thứ hai là nàng không muốn chưa già đã bị người ta gọi như vậy.

Dù sao nàng cũng đang còn nhỏ, thật sự không muốn bị người ta đứng sau gọi là “cô cô”.

Nhìn nét mặt chắc chắn của nàng, không giống giả vờ, Thái tử cong môi, dời mắt đi.

Sau đó, Lạc Chi Hành không nói thêm một lời, tiếp tục im lặng.

Nàng liếc mắt nhìn qua Thái tử, trong lòng có chút áy náy

Lần đầu tiên Thái tử gặp cha đã có thể dụ ông tự hạ bối phận của mình, còn nói chuyện vô cùng lưu loát, rõ ràng không hề cảm thấy chột dạ.

Nàng cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc đó, đoạn đối thoại tự nhiên như vậy, tất nhiên không phải do đột nhiên nghĩ ra.

Không phải đột nhiên nghĩ ra, vậy có nghĩa là Thái tử đã có âm mưu từ trước.

Nói cách khác, trước khi đến phủ Nam Cảnh Vương, hắn đã cân nhắc đến người “bạn cũ” là nàng.

Nàng và cha đều không hiểu tại sao Thái tử lại hành động như vậy.

Bây giờ đã biết rồi lại cảm thấy thà không biết còn hơn.

Ít nhất nàng không biết gì, khi đối mặt với Thái tử sẽ không cảm thấy áy náy.

Nghĩ lại, nếu nàng luôn nhớ đến người từng là bạn cũ còn muốn nối lại tình xưa, lại phát hiện đối phương đã hoàn toàn quên đi mình, trong lòng đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu.

Tuy Thái tỏ thái độ với nàng, nhưng đêm đó đã nghiêm túc xin lỗi, bây giờ còn bày ra vẻ mặt dịu dàng nói chuyện với nàng, còn cẩn thận chuẩn bị trước khăn che mặt cho nàng, đủ để thấy hắn tu dưỡng rất tốt.

Tóm lại là do nàng không làm được.

Lương tâm cắn rứt chỉ trong chốc lát, Lạc Chi Hành âm thầm khuyên bản thân:

Dù sao khi đó nàng chỉ là đứa trẻ mới sinh, không nhớ rõ người cũ cũng là chuyện bình thường.

Như vậy nghĩ, áy náy trong lòng cuối cùng cũng tiêu tan.

Bên kia.

Cuối cùng Vương chưởng quầy cũng đi ra, gọi Thái tử ra phía sau để đo y phục.

Trong cửa hàng có rất nhiều kiểu dáng đa dạng sinh động, Lạc Chi Hành vừa đợi người thỉnh thoảng cũng nhìn qua một chút.

Thời gian chậm rãi trôi đi.

Khách tới Duyệt Y Phường đã thay mấy lượt, cuối cùng Thái tử cũng làm xong, rời khỏi Duyệt Y phường.

Lạc Chi Hành theo sát phía sau, hỏi: “A huynh, bây giờ muốn tới Ngọc Thúy Trang sao?”

“Đúng vậy.” Thái Tử khẽ gật đầu, thuận miệng nói: “Ngươi dẫn đường.”

Lạc Chi Hành bước nhanh hai bước, cố gắng theo kịp tốc độ của hắn. Đợi hơi thở ổn định mới chỉ vào một hướng: “Đó là Ngọc Thúy Trang.”

Thái Tử nhìn theo hướng nàng chỉ, dõi mắt về nơi xa, cuối cùng cũng nhìn thấy tấm bảng “Ngọc Thúy Trang” giữa đám đông.

Đang ở cuối phố.

Duyệt Y phường ở cuối phố bên này, từ nơi này đi đến Ngọc Thúy Trang phải đi bộ cả một con phố.

Khoảng cách không ngắn.

Thỉnh thoảng, tiếng thở dốc nhè nhẹ của nữ tử bên cạnh truyền vào tay áo.

Thái Tử cụp mắt nhìn xuống, những nơi trên mặt Lạc Chi Hành không có khăn che mặt đều đỏ lên, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, hơi thở có hơi dồn dập, mắt thường cũng có thể nhìn ra nàng đã mệt, nhưng vẫn cố gắng theo kịp bước chân hắn.

Bọn họ ra khỏi phủ muộn, đi dạo ở Cẩm Tú Các và Duyệt Y Phường đã tốn không ít thời gian.

Lúc này đã gần giữa trưa, mặt trời lên cao chăm chỉ tỏa ra hơi nóng. Người bên cạnh đã đi thành nhóm người hẹn nhau đến tửu lầu dùng bữa.

Lạc Chi Hành cầm khăn lụa lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng thở ra.

Đã lâu rồi nàng không đi một quãng đường dài như vậy.

Quanh năm đóng cửa trong vương phủ không ra ngoài, mỗi năm đến chùa Vân Gian cầu phúc cho mẫu thân đều có thị vệ đi theo. Sau khi đến chùa Vân Gian cũng chỉ quanh quẩn ở sương phòng, thân thể này được nhàn rỗi quá lâu, trước đây không nhận ra, bây giờ mới biết yếu ớt đến mức nào.

Lạc Chi Hành âm thầm thở dài.

Thái Tử dừng lại, đột nhiên lên tiếng nói: “Ta mệt rồi.”

Lạc Chi Hành dừng lại theo, thử thăm dò hỏi: “…… A huynh muốn đến tửu lầu nghỉ chân một chút hay về phủ?”

“Về phủ.” Thái Tử lười biếng ngáp một cái, chủ động đi về phía xe ngựa.

Lạc Chi Hành nghe đến đây, trong lòng không ngừng nhảy nhót vui sướиɠ, bước chân cũng nhẹ hơn một chút. Tạm dừng một chút, do dự hỏi hắn: “Vậy Ngọc Thúy Trang…?”

Thái Tử uể oải nói: “Ngày mai lại đến.”

Một tia lo lắng cuối cùng trong lòng Lạc Chi Hành tiêu tan, cười chân thành: “Vậy làm theo lời a huynh.”

Lạc Nam đi trước, đánh xe ngựa tới gần.

Đường về cũng im lặng như lúc tới đây.

Thái Tử vừa ngồi vào xe đã nhắm hai mắt lại.

Lạc Chi Hành thể lực kém, phải mất một lúc lâu mới thở đều lại

Nàng ngước mắt nhìn Thái tử ngồi đối diện, hai mắt nhắm chặt, hô hấp đều đều, sắc mặt như thường, không có một tia mệt mỏi.

Không hiểu sao, nàng sinh ra nghi ngờ:

—— Tại sao người kêu mệt đầu tiên lại có vẻ thoải mái hơn nàng rất nhiều?

Chút nghi ngờ này nhanh chóng bị cơn mệt mỏi ập tới thay thế.

Xe ngựa bắt đầu chuyển động, Lạc Chi Hành mệt mỏi, vô thức gục đầu xuống, dựa vào vai Bình Hạ từ từ chìm vào giấc ngủ.

Nàng ngủ rất sâu.

Chờ đến khi xe ngựa dừng trước phủ Nam Cảnh Vương, Lạc Chi Hành mới được Bình Hạ nhẹ nhàng gọi dậy.

Bình Hạ: “Quận chúa, về phủ rồi.”

Trong mắt Lạc Chi Hành vẫn phủ kín sương mù, bời vì vừa tỉnh lại, nhìn qua có hơi mơ hồ.

Một lúc lâu sau, suy nghĩ mới chậm chạp quay lại.

Lạc Chi Hành nhìn quanh một vòng: “A huynh đâu?”

“Thôi công tử đã vào phủ.” Bình Hạ trả lời.

Lạc Chi Hành hơi mím môi dưới, được Bán Tuyết đỡ xuống ghế.

Đứng vững, ngước mắt.

Chỉ thấy Thái tử đứng ở cửa phủ nói chuyện với quản gia, mặc dù không nhìn về phía nàng, nhưng lúc nàng tới gần, lại thản nhiên nói: "Quản gia nói phòng bếp còn phải đợi một lát nữa mới chuẩn bị xong cơm trưa.”

“…… Được.” Lạc Chi Hành đáp lại, giỏi đoán ý người: “Vậy a huynh về nghỉ ngơi trước đi. Chờ đồ ăn chuẩn bị xong, ta sẽ để người mời huynh.”

Lông mày Thái Tử giãn ra, bình thản nói “ừ”.

Hai người sánh vai đi vào vương phủ, đi được một đoạn ngắn, đến ngã rẽ mới nói lời tạm biệt.

Thái Tử dẫn Đông Lăng quay về.

Có lẽ được quản gia phân phó, trong phòng đã đặt sẵn nước trà. Ly trà vẫn còn hơi ấm, uống vào miệng không nóng cũng không lạnh.

Tuy thể lực hắn tốt, nhưng đi bộ gần nửa ngày dưới trời nắng gắt vẫn cảm thấy hơi khát. Không đợi Đông Lăng ra tay, hắn đã tự rót nước bắt đầu uống.

Đông Lăng đi sau một bước, xoay người đóng cửa lại, nhìn Thái tử thở dài một hơi.

Thái Tử không hề ngước mắt lên, lạnh nhạt hỏi: “Muốn nói cái gì.”

Đông Lăng cẩn thận nhìn vẻ mặt của hắn, xác định tâm trạng của hắn rất tốt, sau đó mạnh dạn thở dài: “Thuộc hạ cảm thấy, khả năng dỗ người của điện hạ thật sự có thiếu sót.”

Thái Tử chỉ lo uống trà, không trả lời.

Đông Lăng không nản lòng, bẻ ngón tay đếm kỹ: “Ngài cố ý chuẩn bị trước khăn che mặt cho quận chúa, rõ ràng đây là một việc tốt, nhưng lúc quận chúa đang cảm kích ngài nhất, ngài lại cố tình nói nàng tay chân vụng về, một câu hủy hoại tất cả hành động quan tâm của tiểu quận chúa lúc trước của ngài.”

Dừng một chút, hắn nghiêm mặt nói: “—— Đương nhiên, lúc ngài nói lời này cũng không biết quận chúa đứng sau lưng ngài……”

Thái Tử cắt ngang mấy lời thao thao bất tuyệt của hắn, không mặn không nhạt nói: “Cô có nói sai sao?”

Đông Lăng: “……”

Đương nhiên không sai, nhưng ——

“Dỗ tiểu cô nương làm gì có đúng hay sai?” Đông Lăng cảm thán.

Thái Tử khẽ hừ một tiếng, làm như hết sức khinh thường.

Đông Lăng khéo léo chuyển đề tài, sau đó tiếp tục cố gắng nói: "Còn chuyện trên đường về phủ, từ nhỏ điện hạ đã tập võ, thân thể cường tráng. Chỉ đi dạo một con phố, sao có thể mệt được? Rõ ràng là nhìn thấy tiểu quận chúa mệt mỏi, ngài mới thay đổi ý định. Hành động am hiểu lòng người như vậy, sao ngài không trực tiếp nói rõ với quận chúa, ngược lại còn kéo lên người mình?”

Đông Lăng thật sự rất khó hiểu, mong chờ nhìn Thái tử, đợi hắn giải thích khó hiểu trong lòng mình.

Không ngờ Thái Tử chỉ nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Cô thích.”

“……” Đông Lăng có hơi bất ngờ, một lát sau mới chậm rãi nói“……Xưa nay ngài không phải là người làm chuyện tốt không cần lưu danh như vậy.”

“Mỗi người mỗi khác, không được sao?” Thái Tử nâng cao giọng, hỏi lại.

Đông Lăng: “…… Đương nhiên là được. Nhưng——”

Thái Tử không cho hắn cơ hội nói “nhưng”, lên tiếng trước một bước: “Huống hồ, ai nói với ngươi, cô làm những chuyện đó là vì dỗ nàng?”

“Vậy ngài làm vì cái gì?” Đông Lăng theo bản năng hỏi.

Thái Tử vốn định trả lời “Cô không đành lòng nhìn nàng ngớ ngẩn”, nhưng lời vừa nói tới môi lại cảm thấy lời nói không thích hợp, liền yên lặng nhìn Đông Lăng.

Đông Lăng ngầm hiểu: Cái này không thể hỏi.

Vì vậy hắn than nhẹ một tiếng, nói thầm: “Thuộc hạ hầu hạ ngài lâu như vậy, cũng chưa nhìn thấy ngài quan tâm ai đến mức này.”

“Ừ.” Thái Tử nói: “Bây giờ ngươi thấy rồi.”

Đông Lăng: “……”