Chương 10

Chương 10

Đông Lăng thực sự khó hiểu: Điều này có liên quan gì đến việc Điện hạ có phải là quân tử hay không?

Thời đại này trọng nam khinh nữ, tuy hắn không hiểu rõ phong tục Nam Cảnh những nhìn lá rụng cũng biết mùa thu đến, Thịnh Kinh như vậy, Nam Cảnh cũng không kém là bao.

Hắn biết rõ Nam Cảnh Vương xuất thân từ binh nghiệp, cao lớn thô kệch, không quá để ý đến việc trong nhà, nhưng có thờ ơ đến mức này đúng là khiến hắn choáng váng.

Để điện hạ và tiểu quận chúa ở lại trong phủ, còn có thể lấy lý do nhanh chóng rời khỏi vương phủ.

Nhưng mặc kệ để hai người đúng lúc thanh niên thiếu nữ sớm chiều ở chung, Nam Cảnh Vương chẳng lẽ không lo lắng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của quận chúa làm lỡ nhân duyên của nàng sao?

Có cẩu thả, bất cẩn như thế nào cũng không thể đến mức như vậy.

Tất cả tâm tư của hắn đều viết trên mặt, Thái tử liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra rõ ràng, nhẹ giọng trách mắng: “Tuổi nàng còn nhỏ, trong đầu ngươi nghĩ linh tinh cái gì?”

Đông Lăng nhìn vẻ mặt đoan chính uy nghiêm của Thái tử, không khỏi trầm mặc.

Hắn đi theo Thái tử nhiều năm như vậy, đương nhiên biết rõ tính nết điện hạ. Tuy không đến mức phản nghịch nhưng cũng không ít lần khinh thường gạt bỏ những quy tắc chua ngoa áp đặt lên hậu thế.

Điện hạ nghĩ đến chuyện tình cảm trước đây với quận chúa, nên có ý muốn đến gần nàng. Nhưng đường phố hỗn loạn lắm người nhiều mắt khác với một tấc đất vương phủ, ba người thành hổ, dù sao quận chúa cũng là nữ tử, nếu không cẩn thận biến khéo thành vụng thì không hay.

Như vậy nghĩ, Đông Lăng nhắc nhở: “Tiểu quận chúa nhỏ hơn điện hạ hai tuổi, đúng tuổi niên hoa, cũng đến lúc nên nói chuyện mai mối.”

Thái Tử không trả lời ngay.

Ánh đèn lay động, khiến vẻ mặt hắn mờ đi.

Trong phòng im lặng một lát, chỉ có tiếng gió chiều thỉnh thoảng đập vào song cửa sổ.

Một lúc lâu sau, Thái Tử nói: “Cô có chừng mực.”

Đông Lăng biết Thái Tử đã hiểu ý mình, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.

Nhưng đoạn yên ổn này vừa bắt đầu nảy mầm đã nghe Thái Tử thay đổi chủ đề nói: “Đúng là ngươi đã nhắc nhở cô.”

Đông Lăng: “?”

“Nàng đã đến tuổi nói chuyện thành thân, cũng nên ra ngoài nhìn nhiều hơn. Nếu cứ luôn giấu mình trong phủ, sau này bị kẻ nào dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt thì biết phải làm sao?” Thái Tử càng nghĩ càng cảm thấy có lý, động tác khảy bấc nến chậm lại, vẻ mặt nghiêm túc.

“Điện, điện hạ……” Đông Lăng líu lưỡi, kinh ngạc không thôi.

Hắn muốn nhắc nhở Thái Tử, hôn sự của tiểu quận chúa đều do cha nàng là Nam Cảnh Vương lo lắng, không tới phiên điện hạ can thiệp vào. Lại sợ nói thẳng ra lời này sẽ đắc tội điện hạ, hắn suy nghĩ một lát, khéo léo nói: “Điện hạ, lần này chúng ta tới Nam Cảnh là vì chính sự, có lẽ không có thời gian đi xem rể hiền cho tiểu quận chúa.

“Cô biết. Phu quận sẽ là người cùng nàng bên nhau cả đời, đương nhiên phải xem nàng có thích hay không, cô sẽ không can thiệp vào, chỉ muốn đưa nàng ra ngoài ngắm nhìn thế gian cũng để nàng tùy tiện thêm một chút. Tiện tay làm mà thôi, không uổng..”

Tầm nhìn xa có thể hiểu được, nhưng ——

“Tiện tay?” Đông Lăng hoang mang.

“Có lẽ ở trong phủ nhàm chán quá lâu, nàng đã dịu ngoan hơn khi còn nhỏ rất nhiều.” Thái tử hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Cô nhất định phải nghĩ ra cách để nàng lấy lại tính cách giương nanh múa vuốt như trước đây”

“Dịu ngoan hơn…… Không tốt sao?”

Thái tử cụp mắt xuống, cảm xúc không rõ hỏi: "Bị người khác bắt nạt, cũng không muốn đánh trả, chỉ muốn nuốt giận vào trong, ngươi cảm thấy loại tính tình này tốt sao?"

Giọng điệu này như ẩn chứa một phần nguy hiểm, không tránh khỏi khiến người xung quan sợ hãi.

Đông Lăng theo bản năng ảo tưởng: “Nếu giờ phút này hắn phụ họa một tiếng, điện hạ sẽ lập tức tự mình trải nghiệm.”

Đương nhiên, hắn căn bản không nghĩ tới.

Vì vậy hắn vội vàng lắc đầu, quả quyết nói: "Không tốt!"

Sợ với Thái Tử lại nghĩ ra ý tưởng “kinh thiên động địa” khác, Đông Lăng vội quay lại chủ đề chính, chán nản nói: “Phủ Nam Cảnh vương có nhiều thị vệ như vậy, đặc biệt là hôm đó Dương Khởi giằng co với bên kia ở miếu hoang, vừa nhìn đã biết không tầm thường. Nếu có thị vệ theo sát bảo vệ, chỉ sợ chúng ta không thể nào từ chối.”

Đông Lăng lo lắng không phải không có lý.

Tiểu quận chúa là viên ngọc quý trên tay Nam Cảnh Vương, chỉ cần nhìn vào trận thế ngày đó gặp nàng ở miếu hoang đã có thể thấy được.

Tiểu quận chúa đã muốn cố gắng làm trọn đạo chủ nhà, cùng điện hạ ra phố đi dạo, vậy đương nhiên nàng và điện hạ sẽ dính lấy nhau, như hình với bóng.

Nói cách khác, những hộ vệ đi theo bảo vệ quận chúa cũng sẽ chăm sóc để ý tốt đến điện hạ.

Sự sắp xếp này là để bảo vệ tiểu quận chúa, nhưng đối với bọn họ mà nói lại thật sự có hơi khó giải quyết.

Vốn dĩ hắn cho rằng ở phủ Nam Cảnh Vương Phủ đã đủ nói rõ cho người trong kinh, còn dùng có thể danh nghĩa họ hàng xa của Nam Cảnh Vương Phủ che giấu tại mắt, tự do ra vào.

Không ngờ Nam Cảnh Vương lại vỗ áo đi ngay, kế hoạch một mũi tên trúng hai nhạn bọn họ dự tính ban đầu đã biến mất không còn sót lại gì...

Đông Lăng thở ngắn than dài nghĩ cách cứu vãn tình thế.

Thái Tử lại vẫn còn bình tĩnh,thản nhiên đặt chụp đèn xuống, không chút để ý nói: “Làm việc tùy theo hoàn cảnh, cứ quan sát mấy ngày đã.”

Đông Lăng cúi đầu đáp: “Vâng.”

*

Mặt trời mọc mặt trăng lặn, chớp mắt đã là ngày hôm sau.

Thời tiết rất tốt, gió nhẹ thổi qua, thích hợp nhất để đi ra ngoài.

Lạc Chi Hành cùng Thái Tử ăn sáng xong, nghỉ ngơi một lát liền chuẩn bị lên đường.

Bởi vì tiểu quận chúa và khách quý trong phủ ra ngoài dạo phố, quản gia vẻ mặt nghiêm túc, trước khi lên đường, còn lôi kéo Lạc Nam, Bình Hạ và Bán Tuyết, nghiêm túc ra lệnh cho bọn họ, nhỏ từ việc uống trà rót nước, cẩn thận tỉ mỉ, mọi mặt chu đáo.

Tiếng sột soạt thỉnh thoảng lại vang lên.

Rơi vào tai Đông Lăng lại khiến hắn cực kỳ sợ hãi.

Hắn tự xưng là người hiểu biết rộng, hơn nữa sự kén chọn của Điện hạ vốn đã là hiếm thấy trong số con cháu thế gia nhà cao cửa rộng ở Thịnh Kinh, không ngờ so với sự tỉ mỉ của Nam Cảnh Vương, đúng là gặp sư phụ không thể đấu lại được.”

Đông Lăng vểnh tai lên nghe ngóng, trong lúc còn đang kinh ngạc đã chọn ra từng chi tiết quan trọng, để sau này hầu hạ cho điện hạ.

Bản thân Thái tử điện hạ kén chọn cũng không biết Đông Lăng đang nghĩ gì, vẫn chậm rãi nhấp một ngụm trà, có vẻ rất kiên nhẫn.

Lạc Chi Hành mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tạo mãi thành thói quen.

Bên ngoài đại sảnh, không gian trống trải rộng lớn lúc này đã bị thị vệ canh giữ.

Có lẽ là do mệnh lệnh từ trước nên thị vệ trong phủ đều đã cởi bỏ áo giáp, mặc áo vải thô, xếp hàng chờ đợi.

Thái tử nhìn quanh một tuần, cuối cùng rơi vào Lạc Chi Hành: “Bọn hắn cứ như vậy đi theo sao?”

Lạc Chi Hành gật đầu, thấy sắc mặt Thái Tử có vẻ không tốt, khó hiểu hỏi: “Không phải ngài nói nên cải trang sao?”

“Dáng vẻ này có giả hay không có gì khác nhau?” Thái Tử hất cằm, ra hiệu cho Lạc Chi Hành đã nhìn ra ngoài..

Thị vệ trong phủ được huấn luyện nhiều năm, nhiều người từng lên chiến trường. Mặc dù trên người mặc áo vải, thô, cũng không che lấp được sát khí trên người.

Tuy nói trong phủ Nam Cảnh Vương không quá để ý quá nhiều quy củ, nhưng việc huấn luyện thị vệ chưa bao giờ buông lỏng. Bọn họ đứng trong sân lưng thẳng đứng, không nhúc nhích..

Đúng là như Thái tử đã nói, dù không có áo giáp, người thường vẫn khó có thể chịu được.

Bộ dáng này lẫn trong đám động quá dễ khiến người khác chú ý, thật sự quá chói mắt.

“A huynh nói rất đúng.” Lạc Chi Hành khẽ gật đầu, suy nghĩ một lời nói: “Lát nữa ta sẽ nhắc nhở Lạc Nam.”

Thái Tử không nói có được hay không, hắn ngước mắt nhìn một bên.

Lạc Chi Hành theo tầm mắt nhìn lại.

Một góc chính sảnh.

Quản gia đang dạy bảo cho ba người đối diện, trong đó nam tử ăn mặc như người hầu, dung mạo tuấn tú, nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì, nhìn qua cực kỳ nghiêm túc.

“Đang nói chuyện với quản gia là Lạc Nam, phụ trách huấn luyện thị vệ trong phủ.” Lạc Chi Hành giới thiệu ngắn gọn, lại nói: “Hôm nay hắn sẽ cùng chúng ta ra ngoài.”

Cùng nhau?

Thái Tử nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Đông Lăng cô độc đang chăm chú lắng nghe, lại nhìn ba người đang xếp thành trận lớn cách đó không xa, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lạc Chi Hành đang mỉm cười, bình tĩnh hỏi: “Ngươi định dẫn ba người bọn họ ra ngoài sao?”

“Đúng vậy.” Lạc Chi Hành khẽ gật đầu.

Thái Tử nhíu mày nói: “Nhiều người dễ bị chú ý.”

“Ta biết.” Lạc Chi Hành nói.

Thái Tử buột miệng muốn phản bác lại nàng: Ngươi biết còn dẫn theo nhiều người như vậy sao?

Mới vừa vừa mở miệng, thanh âm còn chưa ra.

Đã thấy Lạc Chi Hành cười nhìn sáng, nói: “Cho nên hôm nay Lạc Nam là người hầu của a huynh.”

Thái Tử: “……”