Chương 9

Lạc Chi Hành được Thái Tử hứa sẽ không nhắc đến chuyện ngày xưa, hơi nhướng mày, đương nhiên cũng không để ý tới trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.

Dù sao họa lớn trong lòng nàng đã giải quyết xong, binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, không cần quá lo lắng.

Trải qua một hồi nói chuyện có thể xem là thành thật, khoảng cách giữa hai người rõ ràng đã giảm đi rất nhiều.

Không khí trong phòng ăn lúc đầu có hơi xa lạ, cứng ngắc dần dịu xuống. Lạc Chi Hành cũng không còn cố ý trốn tránh ánh mắt của đối phương như trước, thỉnh thoảng bốn mắt nhìn nhau còn cười lễ phép, vô cùng hòa hợp.

Qua một bữa cơm, mặc dù vẫn cách nói cười thân mật một khoảng, nhưng có hỏi có đáp, chưa từng tẻ nhạt.

Sau khi ăn cơm xong, lúc hai người chuẩn bị rời đi, Lạc Chi Hành đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Điện hạ đi đường mệt mỏi, ngày mai định ở trong phủ nghỉ ngơi, hay muốn ra ngoài đi dạo? “

Thái Tử ngước mắt lên có hơi khó hiểu nhìn nàng.

Lạc Chi Hành giải thích: “Nếu điện hạ muốn ra ngoài, tiểu nữ có thể thể sắp xếp trước, tránh cho lúc đi luống cuống tay chân, ảnh hưởng đến hứng thú của điện hạ.”

“Không có.” Thái Tử xua tay, cười nói: “Cô không phải người vô lý như vậy.”

“……” Lạc Chi Hành ngoảnh mặt làm ngơ, kiên trì nói: “Lo trước khỏi hoạ.”

Thái Tử nhìn nàng chằm chằm một lát, rất có hứng thú hỏi: "Được, vậy nói cho ta biết, trước tiên phải chuẩn bị những gì."

“Thứ nhất, phân phó cho phòng bếp chuẩn bị đủ điểm tâm trà bánh, thứ hai sắp xếp thị vệ trong phủ đi theo bảo vệ.”

Hằng năm Lạc Chi Hành đều tới chùa Vân Gian ở một thời gian, mưa dầm thấm đất, đã sớm biết rõ một lần đi du ngoạn cần chuẩn bị những gì. Thấy ánh mắt Thái tử lộ ra vẻ bối rối, nàng dừng lại, kiên nhẫn giải thích: “Trong thành không có nhiều tửu lầu như Thịnh Kinh, ở đây muốn được đồ ngon cũng nên chuẩn bị trước.”

Thái Tử: “……Vậy binh lính trong phủ thì sao?”

“Thị vệ trong phủ thay phiên làm việc, nếu tùy tiện điều động sẽ nhiễu loạn phòng vệ vương phủ, cho nên cần chuẩn bị trước.”

“Ý của cô là…” Thái tử dừng một chút, nói ra tiếng lòng: “Chỉ ra ngoài du ngoạn mà thôi, cần gì phải mất công như vậy?”

Lạc Chi Hành nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.

Thái Tử chậm rãi chớp mắt, ngầm hiểu. Dừng một chút, hắn tùy ý nói: “Cô không cần thị vệ, bỏ đi.”

Lạc Chi Hành không hề lay chuyển.

Vốn tưởng rằng thái độ của mình không đủ cứng rắn, Thái tử đang định mở miệng từ chối, lại thấy Lạc Chi Hành ngồi đối diện mấp máy môi, chậm rãi nói: "...Ta cần."

Thái Tử có hơi sửng sốt.

Hắn nuốt lại những lời sắp lên đến miệng, hình như cảm giác được cái gì, thử hỏi: "... Ngươi muốn ra ngoài du ngoạn cùng cô sao?”

Lạc Chi Hành: “……” Bằng không thì sao?

Nàng ổn định tâm thần, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thuận miệng giải thích: “Phụ thân bận việc phải về quân doanh, trước khi đi còn đặc biệt dặn dò tiểu nữ phải làm trọn đạo chủ nhà, tận tình quan tâm đến điện hạ.”

Thái Tử nghe vậy, khóe môi không tự chủ được giật giật.

Hắn cầm tách trà lên nhấp một ngụm, che đi vẻ mặt có hơi mất kiểm soát. Lại đặt xuống, đã khôi phục lại bình thường: “Nếu thúc thúc đã lo lắng, vậy đành làm phiền A Hành.”

Lạc Chi Hành khách khí gật đầu, xác nhận với hắn: “Cho nên ngày mai điện hạ muốn ra ngoài sao?”

“Đương nhiên.” Thái Tử không cần nghĩ ngợi trả lời lại.

“Điện hạ đã nghĩ muốn đi nơi nào hay chưa?”

Đầu ngón tay hắn khẽ gõ xuống bàn, lắc đầu nói: “Cô không quá quen thuộc với cảnh sắc Nam Cảnh.”

Lạc Chi Hành ngầm hiểu, chủ động giới thiệu: “Ngoài thành Ninh Xuyên có núi Tống Sơn, cây có tươi tốt cây cối xanh tốt, đường núi bằng phẳng, là nơi tốt nhất để du xuân. Sườn núi lại có ngôi chùa, hương khói cường thịnh. Nếu điện hạ không muốn bái phật, đi đường mệt mỏi đến nghỉ chân cũng được.”

Thái Tử không có hứng thú hỏi: “Còn gì nữa không?”

Thái tử không thích lên núi, Lạc Chi Hành hơi suy nghĩ, lại nói: “Vậy đi du hồ được không? Cây liễu bên bờ đông hồ đã đâm chồi, bây giờ ngồi thuyền đi ngắm cảnh xem dương liễu, thưởng hoa xuân cũng không tệ.”

Thái Tử chán nản hỏi: “Không còn nữa?”

Lạc Chi Hành: “……”

Lạc Chi Hành không hề nản lòng tiếp tục giới thiệu.

Nàng lớn lên ở Nam Cảnh, mặc dù không thường xuyên ra khỏi phủ, nhưng vẫn hiểu rõ cảnh vật xung quanh, nói chuyện với Thái tử rất rõ ràng không hề cảm thấy xa lạ..

Nam Cảnh nhiều sông núi, phong cảnh độc đáo, đẹp không sao tả xiết.

Nàng nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, nhưng Thái tử vẫn không có hứng thú, dường như không hề có chút nhiệt tình với chuyện này.

Thái Tử hỏi lại “Còn nữa không?” Lạc Chi Hành nhấp một ngụm, nước trà ấm áp đi vào cổ họng, làm dịu cơn khát.

Nàng hắng giọng, nói: “Những nơi thích hợp du ngoạn quanh Ninh Xuyên cũng chỉ có như vậy, nếu xa hơn nữa trong một ngày không thể về được.”

Dừng một chút, nàng ngẩng đầu nhìn Thái tử: “Nếu điện hạ muốn đi nơi xa hơn, chi bằng ngày mai ở lại trong phủ nghỉ ngơi, đợi tiểu nữ thu xếp xong sẽ lên đường?”

“Không cần phiền phức.” Thái Tử đồng tình nói: “Ngày mai cô đi dạo trong thành là được.”

Lạc Chi Hành không cần nghĩ ngợi mà từ chối: “Trong thành không được.”

Thái Tử khẽ nhướng mày: “Sao lại không được?”

“Trong thành Ninh Xuyên phố xa phồn hoa, dòng người đông đúc. Nếu dừng chân trong thành, thứ nhất là thị vệ không thể bảo đảm an toàn cho điện hạ, thứ hai nhiều người động tĩnh lớn, nhất định sẽ quấy nhiễu thương hộ mua bán, cũng sẽ cản trở việc ra ngoài của bá tánh bình thường.”

Thái Tử không đồng ý: “Chuyện này có gì khó, chỉ cần không mang theo hộ vệ là được. Có cô bảo vệ ngươi, đảm bảo bình an vô sự.”

“……” Lạc Chi Hành dường như có dự cảm, im lặng một lát hỏi: “Điện hạ đi một vòng lớn như vậy chính vì muốn bỏ thị vệ lại sao?”

Thái Tử viết rõ chữ không thẹn với lương tâm, thản nhiên nói: “Cô cũng không biết trước lại có quy định du ngoạn trong thành không được mang theo thị vệ.”

Lạc Chi Hành nửa tin nửa ngờ.

Thái Tử thưởng thức tách trà trong tay, thương lượng với nàng: “Nếu ngươi không yên tâm, có thể để thị vệ cải trang, âm thầm đi theo.”

Lạc Chi Hành im lặng không nói gì, dường như đang cân nhắc.

Thái Tử đợi một lát, thấy Lạc Chi Hành vẫn còn do dự, nói chuyện có tình đạt lý: ‘Nếu ngươi lo lắng thúc thúc không đồng ý, có thể phái người mời ông ấy về nửa ngày, cô sẽ tự giải thích.”

“……”

Trong đầu Lạc Chi Hành đột nhiên hiện ra cảnh tượng cha mình đau khổ khi bị Thái tử lừa gạt, lại nhớ tới hình ảnh cha nhẹ nhàng thoải mái như chim sổ l*иg khi quyết định quay về quân doanh, cuối cùng vẫn không đành lòng mời ông về.

Im lặng một lát, Lạc Chi Hành đành thỏa hiệp: “……Vậy cứ làm theo ý điện hạ.”

Trong mắt Thái tử phủ kín ý cười thỏa mãn.

Hai người cùng nhau đứng dậy, muốn quay về phòng.

Lúc hành lễ tạm biệt, Lạc Chi Hành thuận tiện hỏi điện hạ muốn rời khỏi thành khi nào.

Câu hỏi này rất bình thường, trong đầu Lạc Chi Hành đang tính toán sắp xếp hành trình ngày mai, cũng nghĩ mình nên phòng ngừa chu đáo, tránh cho Điện hạ nhất thời nổi hứng, muốn đi du sơn ngoạn thủy lại đối phó không kịp.

Nàng phải nghĩ một lúc hai chuyện, cũng không chú ý đến ánh mắt đột nhiên nhìn tới đây của Thái tử.

“Lạc Chi Hành.” Thái Tử gọi nàng, bắt gặp ánh mắt bối rối của nàng, chậm rãi nói: “Có phải ngươi đang hiểu lầm gì về cô không?”

“?”Lạc Chi Hành khó hiểu.

“Cảnh núi sông kia làm sao có thể so với dung mạo của cô.” Thái tử hơi nâng cằm, có chút chán ghét nói: “Cô chăm sóc tướng mạo của mình còn không kịp, làm sao có thể nhàn rỗi đi tới nơi xa xôi hẻo lánh như vậy.”

Lạc Chi Hành: “……”

“Là tiểu nữ lo lắng nhiều.” Lạc Chi Hành mặt không chút biểu cảm, hành lễ cáo từ: “Điện hạ đi thong thả.”

Không đợi Thái Tử lên tiếng, nàng đã xoay người rời đi.

Thái Tử nhìn bóng nàng nghênh ngang rời đi, không biết nghĩ đến cái gì, hơi cong khóe môi.

*

Trở lại tẩm cư.

Lạc Chi Hành được hai thị nữ đón vào phòng ngủ.

Bán Tuyết vừa giúp nàng thay quần áo, vừa lo lắng nói: “Quận chúa sao vậy, Thôi công tử có làm khó ngài hay không?”

Tuy đã qua một buổi trưa, nhưng nhớ tới chuyện Vương gia không chống đỡ nổi Thôi công tử phải bỏ chạy trối chết, trong lòng Bán Tuyết vẫn còn sợ hãi.

Lạc Chi Hành liếc mắt nhìn vẻ mặt như gặp phải đại địch của nàng ấy, cười nói: “Không có, yên tâm đi.”

Thấy biểu cảm của nàng không giống giả vờ, Bán Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm.

Đổi xong áo ngủ, lại ngồi trước gương đồng tháo trâm cài.

Từ trước đến nay Lạc Chi Hành không thích nữ trang đầy châu ngọc, cảm thấy đống châu ngọc chồng chất trên đầu quá mệt mỏi. Vì vậy, trên đầu nàng chủ yếu chỉ là trâm cài đơn giản, đếm được trên đầu ngón tay, vừa không nặng lại tinh xảo.

Đẹp thì đẹp.

Nhưng tháo ra vẫn cần tốn chút công sức.

Hai thị nữ từng bước tháo trang sức trên đầu nàng.

Lạc Chi Hành gỡ bộ diêu cuối cùng xuống, nắm lược gỗ đàn hương chải đuôi tóc, nói với Bình Hạ: “Ngày mai ta muốn ra ngoài dạo phố với Thôi công tử, ngươi đi nói với Lạc Nam một tiếng, để hắn sắp xếp thị vệ cải trang bảo vệ.”

Bình Hạ đáp "Vâng", lại do dự hỏi: “Quận chúa cũng muốn đi sao?”

“Đương nhiên.” Lạc Chi Hành cụp mắt nói: “Cha ta không có trong phủ, cũng không thể bỏ mặc khách được.”

“Nhưng, đường phố tấp nập người qua lại, quận chúa ngài…” Bình Hạ cau mày, không nói thêm gì, cũng đủ để Lạc Chi Hành ngầm hiểu.

Lạc Chi Hành siết chặt lược gỗ, trầm giọng nói: “Không sao, chuẩn bị mũ che mặt,ngày mai các ngươi đi theo sát là được rồi.”

Hai thị nữ nhìn nhau, đồng thanh đáp “vâng”.

*

Bên kia.

Thái Tử thong thả trở lại phòng ngủ.

Đông Lăng cầm đèn đột nhiên thấy bóng Thái tử, không khỏi sửng sốt: “Sao điện hạ lai về sớm như vậy? không phải muốn cùng Nam Cảnh Vương thắp nên tâm sự suốt đêm sao?”

“Hắn về quân doanh, không có trong phủ.”

“?”Đông Lăng hỏi theo bản năng: “Sao lúc này lại về đại doanh?

Thái Tử lạnh nhạt nói: “Nghe nói quân vụ bận rộn.”

Lời này vừa nghe đã biết là lấy cớ.

Đông Lăng dựa theo ánh đèn nhìn rõ vẻ mặt điện hạ, rõ ràng hắn cũng không tin.

Nhưng nếu điện hạ không muốn đào sâu, hắn cũng không nói nhiều nữa, chỉ cười nói: “Nam Cảnh Vương không có trong phủ cũng tốt, đúng lúc tiện cho chúng ta làm việc.”

“Không thấy được.” Thái Tử thả lỏng mặt mày, nghịch bấc nến, từ từ nói: “Hắn dặn tiểu quận chúa tiếp khách.”

Đông Lăng ngẩn ra, thử thăm dò hỏi: “…… Nam Cảnh Vương không ngại tiểu quận chúa đi theo điện hạ ra ngoài sao?”

Thái Tử im lặng không nói.

Phản ứng này không khác gì với đồng ý.

Đông Lăng nhớ tới đội hình bảo vệ tiểu quận chúa ở miếu hoang ngày đó, nghẹn họng trân trối, không tránh được hoảng sợ cảm thán: “Sao Nam Cảnh Vương có thể không câu nệ tiểu tiết như vậy, có thể yên tâm để tiểu quận chúa đi cùng điện hạ ở chung một chỗ?

“Tại sao hắn không thể yên tâm?” Ánh mắt Thái Tử kỳ lạ nhìn hắn “Cô chính là quân tử danh xứng với thực.”

Đông Lăng: “……”