Chương 11

Chương 11

Thái Tử không nói một lời, lẳng lặng nhìn Lạc Chi Hành.

Lạc Chi Hành vẫn cười nhạt, bình thản tự nhiên.

Đông Lăng mơ hồ nghiêng đầu, không đành lòng phải nhìn thấy tình cảnh tiếp theo.

Từ nhỏ điện hạ đã rất quyết đoán, ghét nhất là người khác xen vào việc của mình, ngay cả Thánh Thượng cũng không ngoại lệ.

Tiểu quận chúa không nói một tiếng đã chuẩn bị sẵn người hầu cho điện hạ, tuy nói là kế sách tạm thời nhưng dù sao phạm phải cấm kỵ của điện hạ, khó tránh khỏi khiến điện hạ khó chịu.

Huống chi, điện hạ vốn còn muốn tìm cơ hội thoát khỏi thị vệ phủ Nam Cảnh Vương đi làm việc, Lạc Nam lại đi sát theo hắn, tất nhiên sẽ phá vỡ kế hoạch của điện hạ, sao hắn có thể vui được?

Trong lòng Đông Lăng thở dài liên tục đang than thở thay cho tiểu quận chúa, lại nghe điện hạ nhẹ giọng nói “ừ”.

Ừ.

Ừ?

Đông Lăng ngẩn ra, điện hạ không chỉ không tức giận, còn thật sự nghe theo sắp xếp của quận chúa?

Đến chính bản thân Lạc Chi Hành cũng không đoán được mọi chuyện sẽ thuận lợi như vậy, sửng sốt một hồi mới thử hỏi: “…A huynh, đồng ý sao?”

Thái Tử khẽ gạt nắp chung trà, thản nhiên nói: “Ngươi không muốn cô đồng ý?”

Vừa nói, hắn vừa nhướng mày hờ hững, bày ra tư thế như muốn thay đổi.

Lạc Chi Hành phản ứng rất nhanh, nói một câu khẳng định:: “Đa tạ a huynh.”

Cũng may không cho hắn cơ hội lên tiếng.

“Gấp cái gì?” Thái Tử ngước mắt lên, cười như không cười nói: “Ta không muốn đổi ý.”

Lạc Chi Hành: “……”

Lạc Chi Hành mỉm cười như thường.

Nhưng Đông Lăng vẫn có thể nhìn ra vài phần ý nghĩa “Nếu ngài không phải Thái Tử, nắm đấm của ta đã dừng trên người ngài.”

Đông Lăng: “……”

*

Quản gia chuẩn bị xong, đoàn người bắt đầu lên đường.

Thị vệ trong phủ được Lạc Nam dặn dò, thu bớt khí thế trên người, rời khỏi phủ trước một bước phân tán trong đám người đông đúc.

Để tránh thu hút sự chú ý, Lạc Nam và Đông Lăng làm xa phu.

Bình Hạ và Bán Tuyết ngồi trong thùng xe với Lạc Chi Hành.

Thái tử đi chậm một bước, vừa vào trong xe đã thản nhiên nhắm mắt lại, dựa vào thành xe nghỉ ngơi.

Mọi người không hẹn mà cùng nhau im lặng.

Bản thân Lạc Chi Hành vốn đã trầm tính, hiếm khi chủ động bắt chuyện.

Bình Hạ và Bán Tuyết nhìn thấy cũng rất thức thời im lặng, không quấy rầy mộng đẹp của nàng.

Lạc Chi Hành cực kỳ hài lòng với không khí thanh tịnh này.

Xe ngựa chạy ra khỏi đường lớn trước cửa phủ Nam Cảnh Vương, vừa rẽ ngoặt sang đã hòa vào đường phố náo nhiệt.

Trên phố ngựa xe như nước, dòng người nối đuôi nhau không dứt. Quán hàng rong nối nhau sán sát bên đường, tiếng rao hàng ồn ào náo nhiệt, cao thấp tiến vào thùng xe.

Dù vậy, Thái Tử vẫn như bình thường, làm như không nghe thấy.

Lạc Chi Hành chán nản trút bỏ hết suy nghĩ, ánh mắt vô thức đảo qua đảo lại.

Một lúc lâu sau, ngồi xuống đối diện Thái tử.

Có vẻ như hôm nay Thái tử không muốn mọi người chú ý, chỉ mặc một bộ y phục xanh nhẹ nhàng, bên trên có thêu lá trúc, hoa văn sinh động tinh tế, tôn lên khí chất phong nhã trên người hắn.

Trong lúc xe ngựa chuyển động, từng tia nắng vụn vỡ xuyên qua khe cửa sổ lọt, nhảy nhót sống động trên mặt hắn, tựa nhủ phủ lên mắt hắn một quầng ánh sáng mơ hồ.

Lạc Chi Hành nhìn không rõ ngũ quan của hắn, nhưng cảm thấy cho dù hắn có mặc y phục khoa trương cao quý như hôm qua, hay chỉ là quần áo bình thường cũng không thể giấu được phong thái trên người hắn.

Châu vàng nạm ngọc không phải thứ khiến hắn trở nên tôn quý.

Tất cả sự cao quý trên người hắn đã ngấm vào xương cốt, từng cái giơ tay nhấc chân cũng là thứ mà người khác có cố gắng học đến mức nào cũng không thể bắt chước được.

Không hiểu tại sao, Lạc Chi Hành lại đột nhiên nhớ tới nam tử mình tình cờ gặp được ở miếu hoang.

Nếu không phải……

Trong lúc còn đang suy nghĩ linh tinh, tuấn mã hí lên một tiếng, sau đó xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Mọi người trong xe khẽ lung lay.

Lạc Chi Hành một tay đỡ thành xe, ngồi thẳng lại.

Hai thị nữ bên cạnh vội gọi: “Quận chúa ——”

Lạc Chi Hành khẽ lắc đầu, giơ tay ngăn cản hai người hỏi, thấp giọng nói: "Ta không sao."

Thái tử ngồi đối diện cũng bị đánh thức, mở mắt ra.

Lạc Chi Hành ngồi yên ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt của hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hắn không hề có mang theo cảm giác ủ rũ vừa ngủ dậy.

Dường như hắn chỉ đơn thuận nhắm mắt lại, vẫn có thể nắm rõ mọi việc xung quanh như lòng bàn tay.

Trong lòng Lạc Chi Hành thầm run rẩy, đột nhiên sinh ra ảo giác bị người nhìn thấu.

Đông Lăng cao giọng hỏi: “Vừa rồi có một đứa trẻ đột nhiên xông tới, công tử và cô nương có bị va chạm hay không?”

Thái Tử nhìn ba người chủ tớ đối diện, tích chữ như vàng trả lời: “Không có.”

Lời vừa nói ra, liền thay đổi tư thế nhắm mắt lại lần nữa.

Lạc Chi Hành: “……”

Lạc Chi Hành quay đi, không dám tùy tiện đánh giá hắn như lúc trước.

Suốt quãng đường đều im lặng.

Lạc Nam thuần thục đánh xe qua phố, cuối cùng dừng trước Cẩm Tú Các.

Lạc Nam nhắc nhở nói: “Cô nương, đến nơi rồi.”

Hai tay Lạc Chi Hành đặc trên đầu gối, ngồi vững vàng không nhúc nhích.

Thái Tử mở to mắt nhìn qua, chủ động xuống xe trước.

Không lâu sau, Lạc Chi Hành đực một thị nữ đỡ cẩn thận bước xuống ghế đẩu.

Đầu nàng đội mũ che mặt, vải lụa rũ xuống tận hông, che gần hết dáng người nàng. Tấm vải mỏng nhưng vẫn che khuất tầm nhìn, Lạc Chi Hành được thị nữ, bước đi vô cùng cẩn thận.

Thái Tử đảo mắt nhìn nàng, không lên tiếng.

Đoàn người vừa bước vào Cẩm Tú các, lập tức có người đi tới chào đón.

Lạc Chi Hành không hay ra khỏi phủ, nhưng mỗi lần muốn may y phục đều mời tất cả những chưởng quầy thông thạo việc này đến vương phủ một chuyến.

Nàng đội mũ có mạng che, những nhìn Bán Tuyết và Bình Hạ, chủ tiệm cũng có thể đoán được thân phận người đến là ai.

Chưởng quầy là người thông minh nhìn y phục của Lạc Chi Hành đã biết nàng không muốn bị người khác nhận ra, liền nói: “Trên lầu có phòng riêng, cô nương cùng vị….”Nàng ấy nhìn nam nhân lạ mặt bên cạnh Lạc Chi Hành, do dự một chút.

Bình Hạ đúng lúc nói: “Đây là biểu huynh của cô nương chúng ta.”

Chưởng quầy hiểu ra, tươi cười nói tiếp: “Cô nương và công tử mời lên lầu.”

Danh tiếng của Cẩm Tú các gần như nhất nhì thành Ninh Xuyên.

Tuy nói, luận y phục kém Duyệt Y phường, luận châu ngọc cũng không thể tinh xảo như Ngọc Thúy trang, luận son phấn càng không xinh đẹp như Điểm Trang Các, nhưng thắng ở chỗ có đầy đủ mọi thứ, đa dạng.

Chưởng quầy vừa dẫn mọi người lên lầu, vừa giới thiệu từng món mới trong cửa hàng.

Đi vào phòng riêng, cười hỏi: “Không biết cô nương có thích thứ gì không?”

Trong bản năng nàng ấy xem người biểu huynh này chỉ đi theo bên cạnh quận chúa.

Lạc Chi Hành mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Ta bồi a huynh đến đây, cửa hàng có đồ gì mới, chưởng quầy cứ giới thiệu cho huynh ấy là được.”

Chưởng quầy kiến thức rộng rãi, sau khi kinh ngạc, nhanh chóng nhìn sang Thái tử, giới thiệu từng món đồ mới trong cửa hàng, còn âm thầm quan sát biểu cảm trên mặt hắn để tìm hiểu sở thích.

Đáng tiếc, từ đầu đến cuối Thái taử đều bình thản lạnh nhạt không hề thay đổi.

Chưởng quầy chỉ có thể hậm hực thu hồi tầm mắt.

Chờ đến khi nàng ấy nói xong, Thái Tử mới lạnh nhạt nói:

“Mang hết tất cả những thứ ngươi nói tới đây nhìn một lượt.”

Chủ tiệm cười đồng ý “vâng”, ra khỏi phòng riêng đi chuẩn bị.

Sau nửa nén hương, một hàng người bưng khay gỗ nối đuôi nhau đi vào. Trên khay được bày biện không giống nhau, y phục làm từ từng loại vải riêng biệt, phát quan cùng trâm cài tinh xảo được sắp xếp theo thứ tự, lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.

Thái Tử đảo mắt nhìn qua một lượt, xua tay nói: “Ra ngoài đi.”

Đoàn người dường như chưa từng thấy có người chưa cần nhìn đã đuổi người đi, bọn họ đứng tại chỗ nhìn nhau không biết nên làm như thế nào.

Lạc Chi Hành nhìn qua, uyển chuyển nói: “A huynh không xem qua sao?”

Thái Tử liếc mắt một cái, không nói lời nào, nể tình đứng dậy, đi loanh quanh một lượt, thản nhiên nói: "Xem xong rồi, ra ngoài đi.”

Lạc Chi Hành: “……”

Lạc Chi Hành có thương cũng không thể giúp được gì.

Nhóm người đành phải ngượng ngùng rời đi.

Chờ cửa phòng riêng vừa đóng lạ, Thái Tử cũng không ngồi xuống, mà đứng từ trên cao nhìn xuống hỏi Lạc Chi Hành: “Ngươi không đi sao?”

Lạc Chi Hành sững người: “A huynh muốn về phủ sao?”

Giọng Thái Tử có hơi lạnh lùng: “Đang là ban ngày.”

Ngụ ý là đừng có nằm mơ.

“……”

Nghĩ cũng biết, ánh mắt của Thái tử không chỉ không tốt, có lẽ còn mang theo một chút châm chọc.

Lạc Chi Hành đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình đội mũ che mặt, không cần nhìn thẳng vào mắt hắn.

Nàng lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu do dự hỏi: “Vậy a huynh muốn đi……?”

Thái Tử nhìn chằm chằm nàng một lát, bình thản nói: “Vừa rồi y phục đưa tới màu sắc bình thường, hoa văn thô ráp, không có gì mới mẻ. Điểm nối trên phát quan không đều, tay nghề tầm thường.”

Dừng một chút, hắn nói: "Lạc Chi Hành, ngươi muốn ta dùng những thứ thô cứng này sao?"

Lạc Chi Hành: “……”

Lạc Chi Hành có ý muốn phản bác: “A huynh ——”

“Muốn ta giải thích rõ ràng hơn sao?” Thái tử bình tĩnh không nhanh không chậm nói: “Là thợ thủ công Ninh Xuyên chỉ có như vậy, hay là ngươi đang lừa ta?”

Cách tấm lụa mỏng, Lạc Chi Hành vẫn có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt hắn đang nhìn quần áo trên người mình.

Từ trước đến nay váy áo của nàng đều do sư phụ ở Duyệt Y phường đích thân làm ra, vô cùng tỉ mỉ. Bất kể chất liệu hay đường thêu đều là thượng đẳng.

Đương nhiên, tay nghề của những người thợ thủ công ở Ninh Xuyên không chỉ có như vậy.

Cẩm Tú các được các cô nương và phụ nhân yêu thích như vậy, đương nhiên tay nghề không quá kém như lời Thái Tử vừa nói. Nhưng rõ ràng, những thứ này vẫn không lọt vào mắt hắn.

Lúc đầu nàng còn nghĩ Cẩm Tú các có đủ mọi thứ, cũng đủ cho Thái Tử thắng lợi trở về.

Không nghĩ tới ánh mắt của hắn lại ác như vậy, vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra manh mối.

Trong lòng Lạc Chi Hành khẽ thở dài, im lặng một lát mới thỏa hiệp hỏi hắn: “Các cửa hàng đại đa số đều chuyên làm một loại hàng hóa, Duyệt Y Phường giỏi may y phục, Ngọc Thúy Trang chuyên trang sức, a huynh muốn đi đâu?”

“Tới Duyệt Y Phường trước đi.” Thái Tử nói.

Có “Trước” sẽ không thoát được chữ “Sau”.

Lạc Chi Hành lấy lại tinh thần, đứng dậy đi ra ngoài cùng Thái tử.

Bốn cửa hàng lớn đều nằm trên con phố này.

Bởi vì danh tiếng vang xa, con phố này lúc nào cũng tấp nập người qua lại, ngồi xe còn không nhanh bằng đi bộ.

Lạc Chi Hành thấp giọng giải thích với Thái Tử, muốn trực tiếp đi bộ dẫn hắn đến Duyệt Y phường.

Thái Tử không nói gì, gật đầu đồng ý.

Hai người cùng nhau rời khỏi Cẩm Tú các.

Đi được hai bước, Thái tử như đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhìn qua Lạc Chi Hành, thản nhiên nói: "Chờ ta một lát."

Không đợi Lạc Chi Hành phản ứng lại, đã dẫn theo Đông Lăng vòng ngược lại Cẩm Tú Các.

Lạc Chi Hành không biết chuyện gì, cũng không hỏi nhiều, trốn dưới bóng cây tránh ánh mắt mặt trời thiêu đốt, cùng Bình Hạ và Bán Tuyết chờ hắn trở về.

Đợi không đến một tách trà, hai người đã từ Cẩm Tú phường đi ra.

Trên tay Thái Tử vẫn trống không, khoanh tay đi về phía nàng. Đông Lăng đi theo sau, ôm hộp gấm thêu hoa văn của Cẩm Tú phường.

Lạc Chi Hành có chút hứng thú, nhìn thoáng qua rồi quay đi, dẫn Thái Tử đi tới Duyệt Y phường.

Phố dài đông người chen chúc.

Lúc đầu không cảm thấy có chuyện gì, nhưng vừa hòa vào dòng người, Lạc Chi Hành mới nhận ra mũ đội trên đầu đang cản đường.

Mũ có rèm che được cố định trên búi tóc, để tránh không bị người khác không cẩn thận chạm vào, chỉ có thể cực kỳ chú ý tránh đυ.ng vào mũ, khiến búi tóc rối loạn.

Lo lắng mũ rèm trên đầu, khó tránh khỏi sẽ luống cuống tay chân, không chú ý đường đi.

Lạc Chi Hành nhất thời mất cảnh giác, dưới chân bị đυ.ng phải, vội vàng né tránh, không cẩn thận giẫm phải váy dài, toàn thân lắc lư, mất khống chế ngã thẳng xuống đất.

Bình Hạ cùng Bán Tuyết nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, một người bắt được không khí, một người miễn cưỡng nắm được ống tay áo vô ích.

Lạc Nam bị người phía sau chặn lại cách nàng ba bước, càng không có cách nào kịp thời cứu nàng.

Tình thế vô cùng chật vật.

Lạc Chi Hành muốn nhắm mắt lại chống đỡ đau đớn không thể tránh được, trước mắt lại đột nhiên xuất hiện bóng người màu xanh lục, ngay sau đó, eo nàng đột nhiên bị một cánh tay ôm lấy.

Dáng ngã bị người đời chê cười được chặn lại.

Hai chân Lạc Chi Hành rời khỏi mặt đất, thân thể đột nhiên nhẹ đi, nàng còn chưa kịp phản ứng, nam nhân đã buông lỏng cánh tay.

Đúng lúc ôm nàng qua đoàn người.

“……” Lạc Chi Hành sợ hãi nhỏ giọng cảm ơn: “Đa tạ a huynh cứu giúp.”

Thái Tử hờ hững “ừ” một tiếng, vẫy tay với Đông Lăng, cầm lấy hộp gấm đưa cho Lạc Chi Hành.

Lạc Chi Hành hơi giật mình, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn: "Đây là..."

“Tự mình mở ra xem.” Thái Tử đưa hộp gấm cho nàng.

Lạc Chi Hành do dự nhận lấy.

Bên trong hộp gấm là một tấm lụa trắng được gấp gọn gàng, nàng mở ra, lụa mỏng trong sáng sạch sẽ vô cùng, bên góc thêu đóa hoa phù dung tinh xảo, dùng chỉ nhạt màu thêu lên, nếu không nhìn kỹ, dường như muốn hòa cùng một thể với tấm vải lụa .

Vô cùng tinh xảo.

—— lại đúng lúc rất hợp với váy nàng đang mặc.