Chương 40: Xuyên về

Quả nhiên, rất nhiều nhân quả nghiệt thù không phải không báo, mà là thời cơ chưa tới.

“Là ngươi, đồ chết tiệt, xem hôm nay ta phải róc sống da thịt ngươi..." Giơ đao, thôn dân giận dữ, đuổi theo nàng chạy ra ngoài.

Hề Niệm Tri liều mạng chạy như bay, vết thương trên người nàng dài bằng ngón trỏ, máu tươi từ da thịt màu hồng nhạt bất giác thấm ra, ồ ồ chảy xuống theo lông vàng trắng, từng hạt giống như hạt nước rơi xuống đất.

Một mạch chạy trốn vào trong núi, Hề Niệm Tri nằm xuống thở không ra hơi.

Nửa thân nàng sắp bị máu tươi nhuộm đỏ, vô cùng đau đớn.

Quay đầu kiểm tra, miệng vết thương rất sâu, bởi vì vẫn luôn chạy nhanh, máu tươi chảy quá nhiều.

Miễn cưỡng đứng dậy chậm rãi tìm thảo dược, Hề Niệm Tri tìm một dòng suối nhỏ, ngồi xổm trên bãi cỏ rửa sạch vết thương.

Khi mặt trời lặn, nàng yếu ớt mang theo ít cá trở lại hang động.

Đám sói con nghênh đón, nhưng lại rất thất vọng.

Nhưng Lang Muội trong miệng vẫn còn lại hai con cá nhỏ, ngậm tới bên chân nàng.

Bất chấp bẩn thỉu, cũng không có cách nào ghét bỏ nữa.

Hề Niệm Tri choáng váng ăn xong, ngã xuống ngủ thϊếp đi.

Ngủ một mạch đến buổi chiều ngày hôm sau, nàng mới đi xuống bắt cá dưới ánh mắt đói khát của đám sói con, rồi tìm thảo dược cho mình và sói xám.

Miễn cưỡng chống chọi hai ngày, Hề Niệm Tri cảm thấy mình quá mệt mỏi.

Nàng thật sự không còn sức lực đứng vững nữa.

Tiếng la hét của lũ sói con nhỏ dần nhỏ dần, cho đến khi không còn nghe thấy nữa.

Trong màn sương mù dày đặc, nàng mơ hồ ngửi được mùi hoa tươi.

Là hương thơm của hoa gì vậy? Là hoa dành dành trắng như tuyết thì phải......

Nghĩ đến đậy, nàng thử thăm dò mấy lần, cuối cùng cũng mở đôi mắt xinh đẹp dường như ngủ say đã lâu kia ra.

………………

Đây là đâu?

Thân thể suy nhược mềm nhũn bởi vì hôn mê liên tục, Hề Niệm Tri chuyển động con ngươi quan sát bốn phía.

Túp lều tràn ngập mùi thơm thoang thoảng của thảo mộc tươi, bàn ghế đồ dùng trong nhà đơn sơ cũ kỹ, phần lớn là làm bằng trúc, mấy cành phi yến được cắm nghiêng trong bình gốm đặt ở góc tường.

Trên dây mây dài của cành phi yến, treo một chuỗi hoa màu xanh đậm, mỗi cánh hoa đều xinh đẹp bóng bẩy, có thể thấy chúng được nuôi dưỡng vô cùng tốt.

“Cô nương, người tỉnh rồi?” Huyên Nguyệt cầm một bó cỏ ba lá hoa trắng (*) đi ngang qua cửa sổ, theo bản năng nhìn vào bên trong, liền thấy Hề Niệm Tri đang cố gắng đứng dậy.

(*) Cỏ ba lá hoa trắng: nguyên gốc là cỏ xa trục.

Bước vào ngưỡng cửa với vẻ ngạc nhiên, nàng có vẻ như nhớ ra chuyện gì, lại vội vàng xách váy chạy ra ngoài.

Từ xa hô hoán: “Phác đại phu, Phác đại phu, cô nương nhà ta tỉnh rồi.”

Không lâu sau, một nam nhân trung niên áo xám cùng với Huyên Nguyệt và Triệu Thống tiến vào.

Hề Niệm Tri vẫn đang cố gắng ngồi dậy, nhưng không thành công.

Mặt lộ vẻ xấu hổ, Huyên Nguyệt vội vàng đỡ nàng dậy, vừa vui vẻ vừa áy náy nhận lỗi: “Cô nương, ta quá sốt ruột, quên mất đỡ cô nương dậy trước rồi mới đi tìm Phác đại phu.”

Hề Niệm Tri khẽ mỉm cười, ngước mắt nhìn vị Phác đại phu này.

“Huyên Nguyệt, bưng cho cô nương nhà ngươi chén nước nhuận hầu.” Tướng mạo Phác đại phu hiền lành, lúc cười khóe mắt rộ lên có vài nếp nhăn không sâu không cạn, bởi vì khó hiểu mà nhíu nhẹ lông mày, “Hề cô nương, mạch tượng của người kỳ thật không có bất cứ vấn đề gì.”

Hề Niệm Tri gật đầu, Huyên Nguyệt nhấp ngụm nước ấm trong cốc, lúc này nàng mới khàn giọng nói: “Ta hiểu rồi, đa tạ Phác đại phu đã thu nhận và giúp đỡ.”

Sau đó, Huyên Nguyệt và Triệu Thống kể cho nàng biết toàn bộ chuyện xảy ra gần đây.

Rời kinh thành ba ngày, nàng đột nhiên hôn mê, ban đầu Huyên Nguyệt còn tưởng rằng là do nàng quá mức mệt mỏi vì suốt đêm không ngủ, nên cũng không để ý, lại một ngày trôi qua, bọn họ mới biết có điều không hợp lý. Khi đó đã đi được một đoạn xa, Huyên Nguyệt cho rằng nếu như hồi kinh, lão gia và đám ngự y kia không chắc chắn có thể xuất cung, vậy nếu như phải mời đại phu, chẳng bằng đi tìm y quán gần đây.

Không ngờ tìm hơn mười y quán liên tiếp, các đại phu đều bó tay bất lực.

Nghe ngóng khắp nơi, người dân nói rằng Lạc Dương có một vị Phác đại phu y thuật cao minh, bọn họ vừa chăm sóc nàng vừa dọc đường tìm y quán, ngày hôm trước mới đến được y quán của Phác đại phu.