Chương 41: Sắp phát điên rồi

Nơi này là Lạc Dương?

Hề Niệm Tri nhíu mày: “Chẳng phải là rất gần huyện Bình Lợi sao?”

Triệu Thống gật đầu: “Khoảng hai ngày đi đường.”

“Cô nương, hay là chúng ta về kinh trước đi?” Huyên Nguyệt mắt đỏ hoe nói, “Đã nhiều ngày như vậy không nghe thấy trong cung truyền đến tin tức xấu của vị kia, nói không chừng lão gia đã chữa khỏi cho hắn rồi. Thân thể người suy yếu, phải nhanh chóng trở về cho lão gia chữa trị mới được.”

Hề Niệm Tri bật cười: “Ngươi quên cô nương ta cũng là đại phu? Bệnh này của ta - -" Nàng tự nghĩ rồi nói, “Mạch tượng của ta bình thường, không có bệnh.”

“Đúng vậy, tất cả đại phu đều nói như vậy, nhưng cô nương lại mê man bất tỉnh.”

Hề Niệm Tri cũng rất bất đắc dĩ, đâu chỉ có nàng, tất cả ngự y cũng đều nói mạch tượng của hoàng đế bình thường.

Vết đỏ nhàn nhạt trên cổ tay nàng vẫn còn, Hề Niệm Tri buông tay áo xuống, sững sờ nghĩ, nếu như Hoàng đế ở trong tình huống của nàng, linh hồn của hắn cũng sẽ nương tựa vào nơi khác sao?

“Gửi một phong thư về phủ, hỏi thăm tình hình của vị kia. Nếu vị kia đã bình phục, bảo phụ thân sai người đến trấn Nữ Oa đón chúng ta.” Nói xong, Hề Niệm Tri nhìn hai người trước mặt, nghiêm túc nói, “Huyên Nguyệt, Triệu Thống, cảm ơn các ngươi đã chăm sóc ta, tiếp theo chúng ta phải tiếp tục lên đường, đi huyện Bình Lợi trấn Nữ Oa. Ta biết, các ngươi nhất định rất tò mò vì sao ta phải đi đến nơi đó. Lý do ta......”

“Cô nương, bọn ta không để ý việc người có nói nguyên nhân cho bọn ta biết hay không?” Huyên Nguyệt đau lòng nói, “Ta chỉ quan tâm thân thể của người, có thể chịu được sao? Nghỉ ngơi hai ngày rồi đi không được sao?”

“Không được, ta nghi ngờ ta và vị trong cung kia có khả năng bị bệnh lạ giống ta, không tính là bệnh, nhưng lại không nói rõ được đây là bệnh gì, cho nên muốn đến trấn Nữ Oa tìm manh mối.”

Nàng biết những lời nói này làm cho bọn họ nhất định cảm thấy khó hiểu.

Không giải thích thêm nữa, Hề Niệm Tri sốt ruột chờ Triệu Thống đưa thư, buổi chiều, ba người bọn họ tạm biệt Phác đại phu, ngồi xe ngựa đi về hướng Tây Bắc.

Trên đường đi, Hề Niệm Tri thận trọng nói cho Huyên Nguyệt, về sau nếu như nàng lại tiếp tục hôn mê, nhất định đừng ngạc nhiên làm quá lên.

Khi con người đang hôn mê, chỉ cần chăm sóc thật tốt, sẽ không dễ dàng chết đi.

Nhưng cứ thế mãi, cũng không sống được.

Hề Niệm Tri mệt mỏi tựa vào đệm mềm, cửa sổ nhỏ mở ra một khe hở, có gió nóng mang theo hương cỏ xanh thổi vào.

Hoàng đế hôn mê lâu hơn nàng, nếu mãi vẫn không tỉnh lại, chắc không chịu đựng được bao lâu?

Khẽ nhắm hai mắt lại, Hề Niệm Tri không khỏi cảm thấy có chút nhớ nhung, cũng không biết sói xám lớn cùng bầy sói con trong hang động hiện tại ra sao?

Nhịn đói hai ngày, không lo chúng nó đói chết, chỉ sợ vết thương của sói xám trở nên nghiêm trọng hơn.

Mặc kệ thôi.

Nó cũng không phải là Kim Diễm Lang.

Hề Niệm Tri nhắm hai mắt lại, mơ màng ngủ thϊếp đi.

Trong lúc hỗn loạn, dường như nghe được bên tai thỉnh thoảng vang lên vài tiếng “Ô âu ô âu”.

Là đang nằm mơ sao?

Hình như nàng mơ thấy đám sói con nghịch ngợm kia!

Buổi trưa trong khu rừng rất yên tĩnh.

Trong hang sói, ba con sói nhỏ đói đến mức không thể ngủ yên.

Chúng nó không ngốc, biết Hoàng Ly Miêu và cha nuôi giống nhau, đều đau đến mức không thể dậy nổi để bắt mồi.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, là vết thương của Hoàng Ly Miêu lại chảy ra vết máu mới.

Lang Muội thay nó dùng cái lưỡi nhỏ màu hồng nhạt nghiêm túc liếʍ láp.

Là động vật ăn thịt, Lang Muội vẫn còn có thể khống chế chính mình, nhưng Lang Đại lại sắp không kiểm soát nổi, nó khó chịu đến không ngừng lăn lộn trên mặt đất.

Rất muốn ăn thịt, nhưng nó không thể ăn thịt của Hoàng Ly Miêu? Có thể ăn, không thể ăn, có thể ăn, không thể ăn......

Sắp phát điên rồi!

Lang Nhị Lang Muội cảm nhận được sự nôn nóng của nó, đều nín thở ngưng thần giảm cảm giác tồn tại xuống.

Chúng nó cũng rất hoang mang, cũng chịu đủ đói khát giày vò.

Cuối cùng, Lang Đại sau khi lăn lộn không biết bao nhiêu lần chậm rãi tới gần Hoàng Ly Miêu.

Nó ngủ ở bụng cha nuôi, dường như muốn tìm kiếm sự ấm áp.

Lang Đại liếʍ miệng, nhìn chằm chằm vào vết thương màu đỏ trên bụng nó.

Máu của Hoàng Ly Miêu ngửi thôi đã thấy rất ngọt, ăn vào có phải cũng thơm ngon như cá nhỏ không? Chắc là sẽ như vậy chứ?