Chương 39: Buồn đến râu cũng sắp bạc trắng

Ba con sói nhỏ: “...”

Động tác giống như dừng lại, bọn chúng vẫn duy trì tư thế buồn cười vừa rồi.

Sau một lúc lâu, Lang Đại ngượng ngùng rụt cổ lại, Lang Nhị buông chân trước xuống, Lang Muội ủy khuất chớp mắt.

Bị bắt đúng lúc, chúng nó kẹp cái đuôi xám xịt vào giữa hai chân và trốn vào góc ngủ.

Hề Niệm Tri lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng liếc mắt nhìn chúng nó một cái, ngậm túi lưới đánh cá ra ngoài tìm dòng suối nhỏ.

Sói xám bị thương nặng, không chắc có thể cứu trở về được.

Nàng có phải chịu trách nhiệm nuôi sói không? Còn tận ba con, thật đáng sợ!

Buồn rầu đặt túi lưới đánh cá ở dòng suối gần đó, Hề Niệm Tri nghiêm túc tìm thảo dược, nàng thật lòng hy vọng sói xám có thể sống sót, ít nhất nó còn có thể xuống núi trộm trứng gà trộm gà, như thế nào cũng mạnh hơn nàng!

Trong hai ngày tiếp theo, sói xám lớn vẫn mãi hôn mê bất tỉnh.

Thỉnh thoảng mơ mơ màng màng mở mắt ti hí, cũng không biết có thấy rõ nàng hay không, rất nhanh lại tiếp tục nhắm mắt lại.

Công việc chủ yếu của Hề Niệm Tri là đến bên suối bắt cá.

Nhưng mà sức ăn của ba con sói nhỏ quá lớn, mỗi ngày lượng cá dưới suối là có hạn, sao có thể cung cấp mãi mãi được?

Nhìn thấy số lượng cá nhỏ ngày càng ít đi, Hề Niệm Tri buồn đến râu cũng sắp bạc trắng rồi.

Vẫn phải xuống núi sao?

Kích thước cơ thể của nàng nhỏ như vậy, căn bản không kéo nổi gia súc cỡ lớn.

Hay là, đi trộm ít nguyên liệu làm thêm nhiều túi lưới cá một chút? Cùng lắm thì sau này nàng vất vả chạy đi một chút, núi liền núi, suối nhỏ nước chảy róc rách vô số kể, chắc là có thể chịu đựng được một đoạn thời gian.

Theo như đã tính toán, Hề Niệm Tri xuống núi.

Trước khi chia tay, Lang Muội dường như có thể cảm giác nàng đang bôn ba vì cuộc sống của bọn chúng, đặc biệt chạy tới hôn chóp mũi nàng.

Chúc nàng may mắn.

Lang Đại Lang Nhị thì thờ ơ làm thinh, chỉ là khi Hề Niệm Tri ra khỏi động, có thể cảm giác được ánh mắt của bọn chúng vẫn luôn dõi theo nàng.

Nhưng khi nàng quay đầu nhìn lại, chúng liền giả vờ nhìn đi nơi khác.

Đúng là một bầy sói nhỏ kỳ quặc!

Hề Niệm Tri lắc đầu, chạy xuống chân núi.

So với những thôn trang xa lạ khác, nàng quyết định đi thôn Hồng Gia!

Nàng biết nhà cư dân nào có lưới đánh cá, như vậy động tác có thể nhanh hơn chút.

Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, dưới bầu trời xanh và những đám mây trắng, thôn Hồng Gia thoạt nhìn không có bất kỳ thay đổi nào.

Trước tiên, Hề Niệm Tri đi đến nhà Lão Quách ở phía tây của thôn.

Lão Quách là một tay đánh cá giỏi, thường xuyên đi thuyền ra giữa hồ, lưới đánh cá nặng nề kia trong nháy mắt biến thành món đồ chơi nhỏ mặc cho ông điều khiển, nhẹ nhàng ném một cái, chìm vào trong nước, lúc đứng lên, bên trong liền có vài con cá trắm cỏ, trắng trẻo mập mạp quẫy đạp tung tăng.

Còn chưa đến gần nhà Lão Quách, liền nghe thấy bên tai có tiếng cười vui vẻ la hét.

Hóa ra là hàng xóm kế bên nhà lão Quách mở tiệc rượu, mừng cháu trai tròn một tuổi.

Lưới đánh cá phơi nắng bên cạnh nhà lão Quách, dựa vào giá đỡ được dựng bằng mấy cây gậy trúc.

Hề Niệm Tri lặng lẽ sờ qua.

Không có dư nhiều lưới phế liệu như vậy, nàng chỉ có thể lấy ra một phần nhỏ từ trong lưới đánh cá này.

Thực sự xin lỗi Lão Quách! Chờ lần sau ta tìm được thảo dược nhân sâm, ta đưa tới cho các ngươi.

Lần này cho ghi nợ trước đi!

Hề Niệm Tri chọn phần góc cạnh, bắt đầu dùng răng gặm cắn.

Nhưng có điều quá chậm chạp, sợ bị phát hiện, nàng quyết định lẻn vào nhà ăn cắp một con dao nhỏ.

Trong nhà lão Quách cũng có người.

Dân làng ăn xong bữa tiệc ngại trời nóng, một vài người ngồi ở nhà ông nghỉ mát nói chuyện phiếm.

Hề Niệm Tri chạy vào phòng bếp, cẩn thận ngồi xổm trên bếp chọn dao.

Nàng nhất định phải chọn loại nhẹ một chút, dễ ngậm trong miệng, sau đó…

Đang tập trung tinh thần thì một trận gió lạnh phía sau đột nhiên thổi tới, Hề Niệm Tri muốn trốn, đã không còn kịp rồi.

“Xoẹt” một cái, trong nháy mắt truyền đến một cơn đau đớn xuyên thấu ở bụng , Hề Niệm Tri theo bản năng nhảy xuống bếp lò.

Vết thương đau đớn dữ dội, nàng loạng choạng, suýt nữa không đứng vững.

Ngửa đầu, nam nhân hung ác đứng trước mặt chính là người thôn dân kia lần trước muốn gϊếŧ sói xám lại bị nàng ngăn cản.