Chương 32: Mang con mèo này về nuôi cũng không tồi

Nàng ngậm lưới đánh cá rồi thả bên mép nó, Hề Niệm Tri kêu “meo” một tiếng, nàng nhìn nó, rồi lại nhìn cá nhỏ trên mặt đất, nàng bảo nó không cần khách khí, cứ ăn sạch toàn bộ đi!

Kỳ Cảnh Thiên hiểu rõ ý của nó, nó muốn hắn ăn cá.(Mei: nam nữ chính ở đây chưa biết đối phương cũng xuyên thành động vật, coi đối phương chỉ là con vật bình thường nên mình để ngôi "nó" cho hợp lý nhen ^^)

Kỳ Cảnh Thiên nhìn nó bằng vẻ mặt xoắn xuýt, hắn chìm đắm trong hồi ức.

Ngày ấy vì cứu đứa trẻ sơ sinh bị gấu đen nhìn chằm chằm dưới chân núi nên hắn suýt chết dưới đao của thôn dân, nếu không có Hoàng Ly Miêu gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ thì hắn đã ngỏm rồi.

Dù có nói thế nào thì nó cũng là ân nhân cứu mạng của “con sói hôi hám” là hắn.

Kỳ Cảnh Thiên đột nhiên có suy đoán chưa chắc chắn, có phải sói xám chết đi thì hắn mới quay trở lại cơ thể ban đầu, rồi trở thành Hoàng Thượng Kỳ Cảnh Thiên chân chính một lần nữa không?

Cái gì mà chết hay không chết, Kỳ Cảnh Thiên cũng chỉ tưởng tượng mà thôi.

Không nắm rõ sự tình thì hắn sẽ không dễ dàng đi thử nghiệm.

Lỡ như Sói xám chết rồi, hắn không thể quay lại thân thể của mình, như thế chẳng phải là tiền mất tật mang à?

Tạm thời được tới đâu hay tới đó đi!

Đúng rồi, hắn đã hôn mê bao lâu rồi? Đám sói con vẫn ổn chứ?

Nghĩ đến đây hắn đột nhiên đứng dậy, vết thương chảy máu càng nhiều khiến hắn đau đớn, nhe răng trợn mắt ngã trên mặt đất, chóp mũi Kỳ Cảnh Thiên túa ra mồ hôi lạnh.

—Ngươi không muốn chết đâu nhỉ? Sao lại không ngoan như vậy?

Hề Niệm Tri ngồi xổm bên cạnh, tức giận hận không thể đạp nó hai phát.

Bất đắc dĩ chạy đến đặt thảo dược xuống, nàng dùng đá nghiền nát chúng, sau đó dùng móng vuốt đắp thuốc lên vết thương đang chảy máu của Sói xám.

Kỳ Cảnh Thiên nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình đó, thâm tâm cảm thấy kỳ quái, trong lòng sinh ra tư vị ấm áp không thể giải thích.

Liên Thái hậu chưa từng cẩn thận chăm sóc hắn như vậy.

Chỉ là con Hoàng Ly Miêu này thật sự không phải yêu quái sao?

Hắn muốn nói rằng, yêu quái cũng được, hãy hiện thân đi. Trẫm không phải là người không có kiến thức, chắc chắn sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.

Bộ lông của nó giống như không được chăm chút, có chỗ thắt nút, không quá dễ thương.

Bên cạnh Thái hậu chỉ nuôi mèo chiếm được từ ngoại vực Ba Tư, mắt xanh, lông trắng như tuyết, cái bụng tròn vo, cả ngày nằm híp mắt ngủ nướng trên thảm lông thượng hạng. Con người chạm vào nó, nó chỉ hơi hé mắt liếc nhìn, rất cao ngạo quý phái.

Tuy nhiên tính cách này khiến Thái hậu rất hài lòng, nói rằng nó có khí chất mà một con mèo bà ấy nuôi nên có.

Kỳ Cảnh Thiên nhìn chằm chằm Hoàng Ly Miêu đang bận rộn trước mặt, nghĩ thầm, hắn không thích mèo, nếu bắt buộc phải nuôi thì ôm nó về nuôi cũng không tồi.

“Meo!” Sau khi xử lý xong vết thương, Hề Niệm Tri trừng mắt nhìn Sói xám, dùng móng vuốt đưa miếng cá đến bên cạnh nó.

Kỳ Cảnh Thiên: “...”

Hắn quét mắt nhìn con cá tươi, trong lòng ghét bỏ.

Cá còn chưa làm sạch, sao hắn có thể ăn cơ chứ?

Kỳ Cảnh Thiên nhìn xung quanh, hơi ảo não. Đây là đâu? Cách hang động của đám sói con bao xa?

Đã lâu hắn không trở lại, liệu bọn chúng có chạy ra ngoài? Liệu có bị mãnh thú ăn thịt? Liệu…

Càng nghĩ càng sầu, Kỳ Cảnh Thiên thử đứng dậy lần thứ hai.

Dường như Hoàng Ly Miêu nhìn ra ý đồ của hắn, đột nhiên xù lông, nó quay ra rống “a a” trước mặt hắn, ánh mắt lộ ra tia hung dữ.

Kỳ Cảnh Thiên muốn nói đạo lý với nó.

Hắn mở miệng sói, ôn tồn “hú hú” hai tiếng: Trẫm làm bảo mẫu không hề dễ dàng, phải trở về nhìn xem ba con sói nhỏ có bị chết đói hay không. Tuy rằng ngươi cứu trẫm, nhưng trẫm không thể là của ngươi, sói là sói, mèo là mèo, chủng tộc không giống nhau, rất khác biệt đó. Ân tình trẫm nợ ngươi sau này sẽ trả lại! Chúng ta cứ từ biệt như như vậy đi, hẹn gặp lại trên giang hồ!

Hề Niệm Tri: “...”

Có trời mới biết nó nói loạn cái gì, thấy nó không lộ ra vẻ hung bạo, miệng sói vừa mở ra thì Hề Niệm Tri nhanh gọn cho con cá nhỏ vào miệng nó.

Con cá nhỏ này là nàng ăn thừa, đã bỏ nội tạng, dùng nước sạch cẩn thận rửa qua.

Cá con chuẩn xác rơi vào miệng.

Kỳ Cảnh Thiên đang ấp ủ tâm trạng, hắn còn chưa nói xong, phải tiếp tục nói tiếp.

Kết quả là trong miệng bất chợt xuất hiện một vật, hai hàm răng trên dưới vô thức đóng mở, tự nhiên trôi xuống cổ họng.