Chương 31: Con mèo thành tinh?

Sói xám, con sói xám kia, ngươi cứ thử cử động một lúc nữa xem?

Mèo ta cảnh cáo ngươi, nằm xuống cho ta ngay lập tức, nếu không đừng trách ta không khách khí.

Ta nhọc nhằn khổ sở như vậy, đút cho ngươi một thang thuốc dễ dàng lắm ư?

Không biết điều thế này đúng là khiến ta tức muốn chết mà, ngươi còn đi về phía trước ư, ngươi vẫn dám đi về phía trước ư, ta nói cho ngươi biết, đi lên phía trước một bước nữa thì ta sẽ mặc kệ ngươi.

Tiếng “méo meo” ồn ào không dứt bên tai.

Kỳ Cảnh Thiên cảm thấy khuôn mặt hắn sưng đỏ hết rồi, Hoàng Ly Miêu cứ lắc loạn trước mặt hắn, hắn đi bên trái thì nó đi bên trái, hắn đi bên phải thì nó đi bên phải, sống sờ sờ mà đối địch với hắn!

Này bà cô ơi, trẫm gọi ngươi là bà cô được chưa?

Xin thương xót cho, tránh ra đi! Trẫm thật sự rất gấp!

Giằng co một lát, Kỳ Cảnh Thiên gấp gáp đến mức xoay quanh tại chỗ.

Liều mạng kìm nén, tôn nghiêm tận sâu trong xương tủy không cho phép hắn làm bất cứ chuyện xấu nào, cũng không thể giải quyết ngay tại chỗ?

Hắn chắc chắn sẽ khinh bỉ mình suốt đời.

“Gràoo——" Kỳ Cảnh Thiên gào khàn cả giọng, hắn sắp khóc rồi.

Tiếng hô của hắn cuối cùng cũng có tác dụng, nhân lúc Hoàng Ly Miêu đang hoảng hốt trong phút chốc, hắn kéo theo cái đuôi dài đằng đẵng mà ra sức chạy về phía sau lùm cây.

Vết thương chảy máu thì cứ chảy máu đi, hắn không thể bị cái gấp gáp này làm kìm nén đến chết được?

Thành công đạt được mục đích.

Kỳ Cảnh Thiên dùng móng vuốt để đào cái hố nhỏ, vẻ mặt dần trở nên thoải mái.

Đi tiểu tiện thôi mà cứ như đánh giặc vậy!

Kỳ Cảnh Thiên lặng lẽ cúi đầu, hắn rất tuyệt vọng, may là đối phương chỉ là Hoàng Ly Miêu, chứ không cái bản mặt của hắn đã không thể xuất hiện trên thế gian này nữa rồi.

Toàn thân khoan khoái, Kỳ Cảnh Thiên chuẩn bị lấp hố.

Cuối cùng ——

Lúc này Hoàng Ly Miêu đang ngồi xổm ngay phía trước hắn, cặp mắt màu xanh lục bích to lớn đang nhìn hắn một cách bình tĩnh.

Cũng không biết là đã thấy hết sạch chưa.

Khuôn mặt hắn “bùm bùm” nóng ran.

Kỳ Cảnh Thiên xấu hổ và tức giận đến mức móng vuốt run rẩy, hắn đường đường là hoàng đế mà sao lại suy đồi đến nỗi bị một con mèo quây xem đi tiểu tiện?

Trời xanh không có mắt!

Lòng như tro nguội mà lấp hố, Kỳ Cảnh Thiên không còn khí thế và sự bốc đồng khi nãy nữa.

Hắn khập khiễng chân từ từ đi về chỗ lá chuối, toàn thân hắn trở nên mệt mỏi, hắn đau thương mà nằm xuống, cam chịu mà úp mặt xuống đất.

Hề Niệm Tri: "..."

Ồ, sợ thật, sói đi tiểu tiện mà cũng giống như mèo sao?

Cũng biết đào hố, lấp hố hử? Rất khó tin nổi đó?

Vẻ mặt nàng phức tạp, Hứa Niệm Trì đi đến chỗ sói xám cách mười bước rồi dừng lại, nàng nghiêng đầu nhìn chằm chằm nó để đánh giá.

Nàng nhìn như thấy món đồ hiếm lạ.

Với lại bây giờ dáng vẻ của nó có vẻ rất giống như đang xấu hổ?

Ồ, sói xấu hổ ư? Trên đời thật sự tồn tại sao?

Nén giận vì bị nhìn thấy, Kỳ Cảnh Thiên trừng nàng một chút rồi đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Trong mộng, hắn luôn cảm thấy có bàn chải quét tới quét lui trên người hắn, miệng cũng bị nhét đồ ăn có mùi vị quái lạ, lẽ nào là do con Hoàng Ly Miêu này làm?

Cặp mắt đột nhiên phóng to, Kỳ Cảnh Thiên khó tin mà đối mặt với nàng.

Hắn đã cảm thấy con mèo này khác với tất cả mọi con vật khác từ sớm rồi, nó cực kỳ thông minh, nhưng thông minh đến trình độ này thì chắc không phải thành tinh rồi chứ?

Toàn thân kiệt sức, Kỳ Cảnh Thiên vất vả đẩy đầu lên, hắn híp mắt tỉ mỉ quan sát xung quanh.

Lúc hắn tỉnh lại thì lá chuối đã ở trên người hắn, trên vết thương của hắn có mùi thảo dược, sau đó trên cỏ đang có hai quả trứng gà sống nằm lăn lóc, với lại ở trong túi lưới phía xa xa có chứa khá nhiều cá nhỏ còn rất tươi mới.

Đôi mắt của hắn suýt chút nữa lóe lên sự hoảng sợ, Kỳ Cảnh Thiên rất muốn nói, tuyệt đối đừng bảo hắn rằng tất cả là do con mèo này làm ra đó.

Cuộn lại thành một cục, hắn ngờ vực không chắc, thậm chí hắn còn nghi ngờ Hoàng Ly Miêu trước mặt là yêu quái.

Đối mắt một lát, Hề Niệm Tri dời mắt trước.

Hóa ra không phải là con sói hôi hám không nghe lời, mà là hắn muốn đi nhà xí! Xem ra nàng trách oan nó rồi, vậy thì nên thưởng cho nó con cá mập mạp tươi mới thôi!