Chương 20: Mệt muốn chết rồi

Nước mắt Thạch Bảo lập tức rơi xuống: "Ô, không phải là ta, muội muội ta...”

Bọn trẻ không nói thêm gì nữa, nhìn nhau rồi nhìn bạn mình với vẻ mặt không thể tin được.

Bọn họ là người xúi giục Thạch Bảo mang muội muội ra ngoài, một khi xảy ra chuyện, ai cũng không thoát được trách nhiệm.

Trong phút chốc, mặt ai nấy đều trắng bệch sợ hãi khi nghĩ đến hậu quả sắp gặp phải.

“Ta phải quay lại tìm muội muội.” Thạch Bảo lau nước mắt, vẫn kiên trì quay lại.

Lúc này, trong rừng rậm dường như đã xảy ra chuyện gì đó.

Từ hướng dòng suối, từng đàn chim ào ào bay về phía này.

"U u...” Mơ hồ còn có tiếng sói tru theo gió truyền đến.

Bọn trẻ cũng nghe thấy tiếng tru.

Cũng không biết là ai hét lên: “Sói tới rồi, chạy mau lên.”

Mọi người nhao nhao chạy xuống chân núi.

Trong nháy mắt, xung quanh Thạch Bảo đã không còn ai.

Hắn liếc mắt nhìn phía sau, quay đầu lại nhìn thấy đồng bọn đã sắp vào rừng, do dự trong nháy mắt, Thạch Bảo khóc lớn đuổi theo đồng bọn, sợ đến khản giọng kêu lên: “Chờ ta, các ngươi chờ ta với.”

Vận khí Hề Niệm Tri không tệ.

Vì ruộng đất được cấp trong thôn có hạn, nên có một số người dân khai hoang những thửa ruộng nhỏ ngay dưới chân núi dùng để trồng khoai lang, lấy khoai lang làm lương thực.

Đang lao xuống núi thì nàng vấp phải mấy cây khô.

Hề Niệm Tri ngã xuống lăn vào trong đồng ruộng của thôn dân.

Một người đàn ông đang gieo trồng, người này sống ở phía Đông thôn Hồng gia.

Đầu hắn đầy mồ hôi vừa cầm cuốc vừa cười nói cùng thê tử đứng ở bên cạnh.

Thấy bộ dạng buồn cười của Hệ Niệm Tri, hai người cười tới tận mang tai.

Hề Niệm Tri bò lên như ngựa không dừng vó, tiến tới trước mặt bọn họ liều mạng kêu: Cứu mạng a, nữ nhi nhà Trương Bảo Toàn sắp bị ăn thịt rồi, ngay tại khe suối trên núi, các ngươi mau đi cứu người đi.

Ngay sau đó con chó đen cũng lăn xuống. “Gâu, gâu, gâu” điên cuồng sủa.

Âm thanh của nó quả thật rất có sức bùng nổ.

Giống như cố ý bày ra trước mặt Hề Niệm Tri, nó sủa đến trời đều chấn động, mỗi một âm thanh đều ngày càng thê lương.

Hai phu thê lui về phía sau vài bước, mặt đột nhiên biến sắc.

Chó là động vật vô cùng trung thành, nếu không phải muốn tổn thương bọn họ, vậy chính là?

Hai phu thê nhìn nhau.

Cái Hề Niệm Tri muốn chính là hiệu quả này, nàng xoay người chạy lên núi, ý là chỉ đường.

Con chó đen trở thành chỗ dựa cho nàng, quay người đuổi theo nàng, vẫn không quên tiếp tục sủa.

“Đại Ngưu, đây là chó nhà Cửu Oa mà, trên núi có phải đã xảy ra chuyện rồi không?”

“Sủa thành bộ dạng như vậy, nhất định là xảy ra chuyện rồi.” Người đàn ông được gọi là Đại Ngưu sắc mặt căng thẳng, không biết suy nghĩ đến cái gì, ánh mắt xẹt qua tia sáng, quay đầu hỏi thê tử: “Sáng nay Phù Sinh có phải đi chơi cùng Cửu Oa và mấy đứa khác không?”

"Đại Ngưu chàng đừng dọa ta, bọn nó không phải là vào núi đi..." Nữ nhân ngây ngốc sửng sốt, thoáng chốc sắc mặt trắng bệch ngã ngồi trên bùn đất.

“Nhanh, nàng đi xung quanh tìm mấy người giúp đỡ đi, ta đi trước lên núi xem sao.”

Nam nhân cường tráng vác cuốc vác liềm chạy chân trần lên núi.

Trong lòng Hề Niệm Tri vẫn không ngừng lo lắng, bước chân con người quá ngắn, cho dù Đại Ngưu dùng toàn bộ sức lực, vẫn là chậm!

Cũng không biết biết tình hình bên phía bé gái như thế nào rồi, theo dự đoán của nàng, sói xám khẳng định là đánh không lại gấu đen. Cho dù con gấu đen có ngồi xổm xuống thì nó vẫn là một quái vật khổng lồ, nó tùy ý lật người cũng có thể đè bẹp sói xám.

Giờ khắc này, từ tận đáy lòng nàng chỉ mong sói xám có thể kiên trì lâu một chút, bộc lộ nghị lực kiên trì bền bỉ lúc trộm trứng gà đi!

Chỉ cần hai con thú cắn xé lẫn nhau, thì mới có thể kéo dài thêm thời gian cho bên này.

Hề Niệm Tri chạy phía trước, con chó đen theo sát phía sau.

Hề Niệm Tri một lòng nghĩ đến bé gái, không chờ đợi Đại Ngưu đang đuổi theo phía sau nữa, nàng gào lên một tiếng với con chó đen, sau đó tăng tốc độ.

Con chó đen không hiểu được ý của nàng, co cẳng chạy sát theo nàng, lúc sau nó ý thức được nam nhân kia đang rớt lại phía xa xa, mới chậm rãi chạy chậm lại.

Trong sâu thẳm tâm hồn nó, trách nhiệm và lòng trung thành với con người được khắc sâu từ đầu đến cuối.

Vì vậy, nó sẽ chờ đợi Đại Ngưu.