Chương 13: Kim Diễm Lang

“Nói sau đi! Chuyện bán da sói nói sau.”

“Vâng, cha, cha đừng sợ, không có ai đến trộm cướp đâu, xa xôi mười dặm cũng biết mà, đây là sói cái do cha săn, nửa tấm da sói này là của cha.”

“Chuyện này cũng khó nói chắc chắn, con trai à, da sói quý giá như thế, chỉ sợ được một vạn tiền thôi. Được rồi được rồi, cha thấy con còn không mở mắt ra được nữa đâu, đi ngủ đi, cha còn phải trông coi.”

“Được rồi, nếu cha không chịu được nữa thì gọi con, con trông giúp cha…” Nói xong thì nam nhân kia lại ngáp hai cái.

Cha con họ không nói chuyện phiếm nữa, buổi tối tĩnh lặng trở lại.

Kỳ Cảnh Thiên ngồi xổm dưới cửa sổ, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Hóa ra trong phòng này còn có nửa tấm da sói? Chẳng trách, đó là mùi hương chết chóc xuất phát từ đồng loại.

Hắn bất chợt choáng váng, tại sao da sói lại quý giá như thế? Lẽ nào?

Căn phòng vang tiếng nói một lần nữa, dường như lão già đang lầm bầm làu bàu: “Sói mẹ ơi sói mẹ, người chết vì tiền, chim chết vì ăn, ngươi tuyệt đối đừng nên trách ta lòng dạ độc ác, muốn trách thì trách ngươi là một con Kim Diễm Lang, những con sói khác không có bộ lông màu vàng sậm, những người có tiền có quyền, tất cả họ đều muốn lông của ngươi, ngay cả hoàng thượng bây giờ cũng muốn món đồ mới mẻ, ngài ngắm nhìn các ngươi rất lâu. Haiz, ngươi chết rồi, sói con của ngươi chắc cũng không sống nổi, thế cũng được, để tránh chúng rơi vào kết cục giống như ngươi…”

Lão già này ——

Nghe xong, Kỳ Cảnh Thiên bùng lửa giận.

Đúng là không buôn bán thì sẽ không có tổn thương, gã vốn đã trở thành đao phủ(*) , nhưng gã lại đùn đẩy trách nhiệm để trở thành đại trượng phu?

(*) Kẻ gϊếŧ người

Hắn vung vuốt rồi đập xuống đất.

Nhớ đến ba con sói con ở trong hang, Kỳ Cảnh Thiên có chút không đành lòng.

Trong đó là mẫu thân của chúng!

Sau khi cáu giận thì lại là sự bất đắc dĩ sâu sắc.

Hắn há vô tội được?

Sau khi hồi cung từ cuộc săn vào mùa xuân, hắn lập tức bị bệnh không dậy nổi, các ngự y đã dốc hết sức nhưng vẫn bó tay.

Hắn hôn mê rất lâu, thi thoảng hắn lại có ý thức, hắn có thể nghe thấy mẫu hậu liên tục khóc nức nở cạnh giường, hắn cũng có thể nghe thấy các ngự ý thảo luận với nhau rồi thở dài vì không thu hoạch được gì.

Nhiều lúc hắn nằm mơ, những hình ảnh ấy liên tục chắp vá hoàn chỉnh, giảng giải cho hắn về câu chuyện của gia đình sói.

Sói là sinh vật quần cư, mùa đông con mồi ít ỏi, chúng sinh hoạt theo đàn, tăng cường xác suất săn bắn thành công.

Lúc mùa xuân đến, bọn chúng thai nghén rồi sinh con. Lúc này chúng tụ họp với gia đình rồi tản ra trong rừng rậm, chúng nuôi nấng sói con trưởng thành ngày càng kín kẽ và cẩn thận.

Kim Diễm Lang mặc dù là giống sói hi hữu cao quý, sinh hoạt theo tập tính, nhưng cũng không ngoại lệ.

Nhân vật trong câu chuyện là bạn đời của Kim Diễm Lang, dưới ánh nắng tươi sáng ngày xuân, bọn chúng cáo biệt với gia tộc, lướt qua từng tòa núi cao, lướt qua khe nước, đi tới đài Thần Long.

Vì sắp sinh con nên chúng đồng tâm hiệp lực xây dựng hang động an toàn và rộng rãi, đó cũng là nhà của bọn chúng.

Cuộc sống trôi qua từng ngày, cuối cùng sói mẹ cũng thuận lợi sinh ra bốn con sói con đáng yêu.

Kim Diễm Lang không lai giống hỗn tạp như những bầy sói khác, huyết thống bạn đời của Kim Diễm Lang rất thuần khiết, thế nên bốn con sói con cũng là một loại Kim Diễm Lang thuần chủng cực kỳ hi hữu, Kim Diễm Lang đang ngày càng ít dần nên chúng cực kỳ quý giá.

Sói đực lần đầu làm cha, nó rất trẻ trung, nhưng anh dũng cường tráng.

Để nuôi sống sói mẹ đang mang sữa nuôi con, nó thường săn bắn ở trong rừng rậm.

Mười lần thì bảy, tám lần là thành công.

Coi như là chiến tích không tệ.

Thời tiết không đẹp cho lắm, buổi trưa hôm ấy, một tia sấm sét đánh mạnh xuống đất vang ầm ầm, mưa từ trên trời tí tách đổ xuống, có lẽ phải mưa to tầm năm này năm đêm ở khu rừng rậm ấy.

Mưa xuân rõ ràng phải uyển chuyển đa tình, tại sao lại đột ngột trở nên hung ác và tàn nhẫn như vậy?

Sói đực không nghĩ nổi, nó chỉ biết, trời đang giận, động vật phải ẩn mình trong hang động, không thể ra ngoài săn thú.

Đồ ăn thiếu thốn, thiếu sữa.

Trong đó có một con sói cái gầy yếu từ lúc lọt lòng bị bệnh, cuối cùng nó không thể sống qua trận mưa đó.

Nó chết rồi.

Sói đực đau lòng, nhẫn nhịn nỗi đau mất con, đến ngày thứ sau thì cơn mưa tạm dừng nên nó vội vàng đi ra ngoài săn bắn.

Nhưng vừa đi khỏi thì nó không quay về nữa.