Chương 49: Linh hồn chiếm lấy thân thể

Mẹ Lâm, mau chóng gọi điện thoại cho cậu chủ. Mẹ Lâm nhanh chóng bấm điện thoại gọi Lăng Phong, so với Tô Thành, mẹ Lâm bình tĩnh hơn: "Cậu Lăng Phong, Linh Nhi đã xảy ra chuyện."

"Sao lại như thế?" Hắn gần như là kêu lên. Hắn mới đi ra, Linh Nhi đã xảy ra chuyện, vốn là muốn lên văn phòng, hắn quay đầu chạy ra đi bấm thang máy. Hi Nguyệt còn chưa ra thang máy, hắn đã lao vào.

"Linh Nhi, không thấy nó, chúng ta đã tìm khắp toàn bộ Linh Uyển, đều không tìm được nó." Mẹ Lâm vội vàng nói.

"Người nào đã tới vậy?" Hắn không cách nào bình tĩnh lại, hắn nói đợi hắn ở nhà, cô nói sẽ không đi đâu. Diêu Linh Nhi, em muốn lừa anh, anh sẽ không bỏ qua. Hắn hoảng hốt thật sự dọa sợ Hi Nguyệt. Người đàn ông kiêu ngạo này, chỉ có Linh Nhi làm hắn bị tổn thương.

"Hôm nay có một người đưa đồ ăn tới, nhưng hắn rời đi rất sớm." Mẹ Lâm khóc nức nở nói.

"Tìm cho tôi, cô ấy xảy ra chuyện, tất cả các người đi theo." Hắn hung dữ ném điện thoại trong thang máy.

"Không có việc gì đâu, Linh Nhi thông minh, có lẽ chỉ là nhớ cậu, đùa giỡn với cậu."

"Hôm nay cô biết được cô ấy sao? Cô ấy sẽ không làm như vậy." Lăng Phong gần như là gào thét. Diêu Linh Nhi của hắn trầm lặng hiểu chuyện, cô ấy sẽ không vui đùa như vậy. Diêu Linh Nhi không thể xảy ra chuyện, tuyệt đối không thể.

"Tôi gọi điện thoại cho Linh Nhi, nó đổ chuông, nó đổ chuông." Cô nói đưa điện thoại cho Lăng Phong, nó vẫn đổ chuông nhưng không ai trả lời. Hắn điên cuồng gõ đi gõ lại, đến khi đầu dây bên kia truyền đến âm thanh tắt máy. Nếu không phải Hi Nguyệt đỡ hắn, toàn thân hắn đều bắt đầu không đứng được.

Đến ga ra, hắn đẩy Hi Nguyện ra, trực tiếp tới mở cửa xe, một tay bị Hi Nguyệt ngăn cản: "Chúng ta tìm lại Linh Nhi xem, cậu đừng xúc động, nếu cậu có việc gì, chẳng lẽ để cô ấy nhìn thấy cậu như vậy sao?" Hắn mới bình tĩnh một chút, Hi Nguyệt cũng không dám cho hắn lái xe trong tình trạng này.

Hi Nguyệt đỡ hắn trở lại ghế sau, chính mình đi lái xe. Cô có chút lo lắng nhìn hắn, nếu Linh Nhi xảy ra chuyện, thân thể này của hắn không biết có chịu đựng được không. Hi Nguyệt lái xe thật nhanh, nhưng hắn lại cảm giác thật lâu. Lúc đến nơi Tô Thành và mẹ Lâm đã nôn nóng chờ đợi ở cổng lớn.

"Kiểm tra giám sát chưa?" Mới vừa đỗ xe, hắn trực tiếp lao ra ngoài.

"Còn chưa." Tô Thành sợ hãi, hắn không phải Diêu Linh Nhi, mọi chuyện trong nháy mắt có thể bình tĩnh lại.

"Giám sát trong nhà đã lâu không được sử dụng, ngày thường đều là một mình tôi ở nhà, cho nên tôi cũng không có gọi người đến xem thứ đó." Mẹ Lâm giải thích.

"Cô ấy có thể tự mình đi tìm Tiêu Lục không? Có lẽ chỉ là điện thoại di động vừa lúc hết pin. Hơn nữa Linh Nhi thông minh như vậy, hoặc là cô ấy thật sự có việc rời đi một lúc." Lúc này cũng chỉ có cô còn tính bình tĩnh.

"Kiểm tra cho tôi chỗ ở và điện thoại của cậu ấy." Lăng Phong nhớ tới lần trước một mình Diêu Linh Nhi đi gặp Tiêu Lục, bây giờ hắn vẫn còn sợ. Hi Nguyệt lấy ra chiếc máy tính từ trong xe, vừa đi vừa mở ra, đợi mọi người đều đến phòng khách, Hi Nguyệt cũng tìm được điện thoại.

"Gửi địa chỉ đến điện thoại di động của tôi." Hắn nói xong muốn chạy ra bên ngoài.

"Chúng ta gọi điện thoại xác nhận trước, nếu em ấy không ở đó chúng ta lại mất một chuyến vô ích." Tô Thành ngăn cản hắn, hắn không muốn Lăng Phong đi một chuyến vô ích. Nếu Linh Nhi không ở đó, đến lúc đó chính là chậm trễ thời gian cứu Linh Nhi.

"Gọi điện thoại cho tôi." Hắn hiểu ý của Tô Thành. Bọn họ cùng nhau học tập cùng nhau làm việc, Tô Thành hiểu hắn.

"Ai?" Điện thoại truyền đến âm thanh lạnh lùng tức giận của Tiêu Lục.

"Lăng Phong." Không muốn nói quá nhiều, hắn trực tiếp báo tên.

"Lăng tổng, tôi không mở buổi họp báo của cậu. Có thời gian điều tra tôi, xem ra bên cạnh Lăng tổng đều là cao thủ."

"Diêu Linh Nhi có ở cùng cậu không?"

"Lăng Phong, cậu có biết cậu đang nói cái gì không? Trong nháy mắt mặt Tiêu Lục tối sầm lại. Lăng Phong gọi điện thoại tới tìm Diêu Linh Nhi, chứng tỏ Linh Nhi đã biến mất.

"Tôi hỏi cậu, Diêu Linh Nhi có ở đó cùng cậu không?" Lăng Phong tình cờ nói ra.

"Cô ấy xảy ra chuyện, tôi muốn cậu chôn cùng." Tiêu Lục hung dữ tắt điện thoại, cầm quần áo lập tức chạy ra ngoài.

"Cậu ấy nói không ở cùng cậu ấy, chứng tỏ Linh Nhi thật sự không đi tìm cậu ấy." Trong lòng Lăng Phong khó chịu, Tiêu Lục và hắn giống nhau, cùng cao ngạo, đối với tình yêu hắn cũng có cố chấp của riêng mình.

"Gọi cho bố cậu xem." Tô Thành biết hắn cực kỳ không vui gọi cuộc điện thoại này. Bởi vì hắn chưa bao giờ được đối xử tốt, Tô Thành giúp gọi mấy lần, đều là đang gọi điện thoại.

Lăng Trạch, bố Lăng ngồi trên sô pha đọc báo, điện thoại vang lên, là Tiêu Lục gọi đến: "Linh Nhi ở đâu?"

"Chú nghe không hiểu con nói cái gì, Linh Nhi làm sao vậy?"

"Cô ấy mất tích, cô ấy thật sự không ở cùng ông sao?" Ngoài ông ra, hắn không thể nghĩ được người khác. Sẽ là ai đây? Bây giờ hắn muốn tới Linh Uyển xem cuối cùng sao lại thế này. Sau đó hắn quay đầu xe, đi về phía Linh Uyển.

Bố Lăng vừa mới tắt điện thoại, Lăng Phong liền gọi vào: "Có chuyện gì?"

"Diêu Linh Nhi có ở cùng bố không?" Bây giờ hắn có việc nhờ ông, thanh âm trầm rất nhiều, mang theo rất nhiều bất đắc dĩ.

"Các người từng bước từng bước tới hỏi ta, ta không biết, cô ấy không tới chỗ ta." Bố Lăng có chút bực bội tắt điện thoại.

"Không có ở cùng Tiêu Lục, cũng không có ở cùng bố cậu, vậy Linh Nhi đi đâu, đi mua đồ ăn sao?" Hi Nguyệt phân tích một chút. Cô không có bạn bè, cũng không liên lạc với bạn cùng lớp, rốt cuộc là ai?

Ánh mắt Lăng Phong đờ đẫn ngồi ở trên sô pha. Một lúc sau Tiêu Lục đến nơi gõ cửa.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lăng Phong lập tức đứng lên, chạy ra ngoài. Lúc nhìn thấy là Tiêu Lục, đôi mắt tối xuống một chút, tay vịn cửa sắt: "Cậu tới đây làm cái gì?"

"Mở cửa ra." Tiêu Lục tức giận hét lên: "Tôi nói cho cậu biết, nếu cô ấy xảy ra chuyện, tôi muốn cậu chôn cùng."

"Chôn cùng?" Hắn cười khổ một chút, nếu có thể, làm sao hắn không muốn, chỉ là bây giờ cô ở đâu cũng không biết. Hôm nay hắn không nên ra khỏi cửa này, cho dù bản thân nhắc nhở, nếu thật sự cô đã xảy ra chuyện, hắn có cả thế giới cũng chẳng ích gì. Hắn hung dữ đập xuống cửa sắt, máu nóng nhè nhẹ chảy ra từ trong tay.

Lúc Hi Nguyệt bọn họ cùng ra tới, đã nhìn thấy hai mắt Tiêu Lục đỏ lên, như một con mãnh thú đẫm máu, nhìn chằm chằm con mồi, không xé nó, hắn không thể bình tĩnh được, vội vàng chạy tới mở cửa cho hắn. Dù không mở cửa cho hắn, bò hắn cũng bò vào, hơn nữa nhiều người nghĩ cách cũng là chuyện tốt.

"Giám sát đâu, đó là vật trang trí." Tiêu Lục thật sự tức giận, cá nhân hắn có thể gác lại. Nếu ở bên cạnh hắn, một bước cũng không cho cô đi xa, nhất định có thể bảo vệ cô thật tốt.

"Anh Tiêu, quanh năm Linh Nhi đều ở một mình, vừa hay khoảng thời gian trước lại ra nước ngoài, cho nên giám sát trong nhà vẫn luôn không có người sử dụng, thật là làm đồ trang trí. Hơn nữa bây giờ chúng ta đều cần bình tĩnh, có lẽ cô ấy chỉ là đi ra ngoài một lúc rồi trở về, chúng ta về phòng khách trước đợi một chút." Tiêu Lục hừ lạnh một tiếng trực tiếp đi vào, lúc này cũng chỉ có cách này, bởi vì bây giờ hắn cũng không thể nghĩ được ai sẽ gây bất lợi với cô.

Lăng Phong trực tiếp trượt từ cửa xuống dưới, trong mắt Hi Nguyệt xuất hiện chút nước mắt, cô nghiến răng, ngẩng đầu giữ lại: " Đi thôi, chờ cô ấy trở về nhìn thấy cậu như vậy, cô ấy cũng sẽ rất đau lòng."

Hắn ngước mắt đứng dậy. Hi Nguyệt cười khổ một chút, công chúa trong lòng hắn vẫn luôn chỉ có một người, chiếm lấy thân thể hắn, trái tim hắn, thậm chí là linh hồn.