Chương 48: Diêu Linh Nhi mất tích

Sau bữa tối, Lăng Phong lo lắng ngồi ở trên sô pha: "Anh, anh đến công ty một chuyến đi."

Lăng Phong không yên tâm khi để Diêu Linh Nhi ở nhà một mình, anh không thể đưa cô đi nên anh có chút do dự: "Vậy thì em tuyệt đối không được phép đi đâu, quay về anh mà không thấy em thì anh sẽ đuổi em ra khỏi nhà, biết chưa."

"Biết rồi, em sẽ không đi đâu cả." Những ngày này hẳn là những ngày hạnh phúc nhất của cô, nhìn thấy cô gật đầu đồng ý, anh liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Hi Nguyệt: "20 phút nữa tôi đến công ty, gọi phóng viên đi." Hi Nguyệt chưa kịp nói gì thì anh đã cúp máy.

Linh Nhi nhìn bóng lưng của anh, lặng lẽ cầm sách lên. Trước kia cô chỉ muốn lẳng lặng chờ anh tan sở, cho dù không liếc mắt nhìn cô, chỉ cần nhìn thấy anh bình yên trở về, cô liền vui vẻ.

Lâm mẹ không biết từ lúc nào đã đi vào: "Linh Nhi đang nghĩ gì thế, trông con như vừa trúng số vậy?"

“Lâm mẹ, hôm qua đi đâu vậy?” Linh Nhi có chút lo lắng cho bà, giống như đã lâu không có nhìn thấy bà, thế nhưng không có nghe bà nói gì cả.

“Không có gì, chỉ là đi ra ngoài đi dạo một chút thôi.” Bà chột dạ liếc nhìn Linh Nhi một cái.

“Đúng rồi Linh Nhi, con đổi số điện thoại mới rồi sao? Hai ngày trước khi con về, mẹ có gọi vài lần nhưng đều tắt máy, mẹ lo cho con muốn chết.” Diêu Linh Nhi cầm lấy di động, gọi điện cho Lâm mẹ, cô cũng không muốn khiến mẹ phải lo lắng cho mình, nhìn dáng vẻ khẩn trương của bà, nhưng quên nói, chính là Lâm mẹ vì chuyện gì mà gọi điện thoại, cô chưa bao giờ hỏi.

“Lâm mẹ, vào ngày Lăng Phong kết hôn, mẹ có gọi điện thoại cho con sao?” Diêu Linh Nhi nghi hoặc hỏi.

“Là, Lăng lão gia gọi điện thoại cho mẹ bảo mẹ tìm con, nói Lăng thiếu gia cũng không thấy đâu cả, điện thoại cả hai đứa đều không ai bắt máy, mới đi tới Linh Uyển tìm, ông ấy thực sự rất lo lắng.” Lâm mẹ nhanh chóng giải thích.

“Con xin lỗi, khiến mọi người lo lắng.”

"Đứa bé này, đừng nói như vậy, mẹ nhìn con lớn lên, đối với con mẹ cũng sẽ như thế, Lâm mẹ cũng hy vọng nhìn Linh Nhi kết hôn, nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Linh Nhi.”

“Cảm ơn, Lâm mẹ, về sau con sẽ sống thật hạnh phúc, không để mọi người lo lắng nữa.” Linh Nhi hôm nay rất vui vẻ, ba năm trôi qua, rốt cuộc cũng có thể yên tâm chờ Lăng Phong về nhà. Lâm mẹ nhìn vẻ mặt hạnh phúc tươi cười của cô, cảm xúc có chút mất mát, trong mắt hiện lên sự khó nói, cười khổ liền đi ra ngoài.

Trong phòng khách an tĩnh chỉ có chính mình, Linh Nhi nghe được vừa rồi Lăng Phong nói sẽ mở cuộc họp phóng viên, nên cô muốn nhìn xem anh sẽ nói cái gì. Tùy tiện ấn điều khiển, TV đổi từng kênh từng kênh chính là không có, vừa định tắt đi, liền nhìn đến Hi Nguyệt: "Kính thư toàn thể mọi người, hôm nay mọi người đều có nhìn rất nhiều vấn đề đã xảy ra trong công ty, ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của công ty, hôm nay Lăng tổng của chúng tôi đã tự mình đến đây để giải thích rõ ràng chuyện này.”

Lăng Phong tại cuộc họp mặc chiếc áo sơ mi màu xanh lam, quần tây màu đen, ngũ quan tinh xảo, sống mũi cao thẳng, đôi lông mày đậm, phía dưới là đôi mắt sắc bén, vẻ đẹp tuấn tú mang theo hơi thở cao quá, bá đạo lạnh nhạt nhìn phía dưới, có lẽ có vài phần chán ghét, toàn bộ đều đang nhận xét về vẻ ngoài của anh: "Đẹp trai quá, tuổi còn trẻ, khó trách vẫn luôn không chịu lộ mặt”

“Đúng vậy, thế này cũng đẹp quá đi mất.”

"Đúng là không tốn công ở đây từ vừa rồi, thật là hạnh phúc quá đi.”

“Hy vọng mọi người giữ yên lặng để ông chủ phát biểu.” Hi Nguyệt đã khôi phục trạng thái ngày thường cao ngạo, đối với phóng viên lạnh giọng nói, vốn dĩ lúc trước người đàn ông này chỉ có một mình cô ngưỡng mộ, nhưng bây giờ lại có thêm Diêu Linh Nhi, anh thậm chí còn không thèm để ý mình, bây giờ lại có thêm một người tên Giang Tình, người xuất hiện trước mặt mọi người, khiến cho Hi Nguyệt có chút tức giận. Mặc dù Diêu Linh Nhi luôn ở trong tâm trí anh, nhưng thật tốt khi cô luôn ở bên cạnh anh.

“Các vị, hôm nay chính là nói về chuyện của tôi, ba năm trước đây tôi đã từng kết hôn, và cũng không hề ly hôn như lời đồn đại, vợ của tôi rất xinh đẹp, kiếp này vợ tôi chỉ có một người.”

Vừa định xoay người rời đi, phóng viên chen chúc đi lên hỏi: “Lăng tổng, anh thật sự đã kết hôn sao? Vậy vì cái gì mà anh không đưa vợ của mình tới đây.”

“Bởi vì cô ấy là người thích yên tĩnh, không thích náo nhiệt, tương lai nếu có dịp tôi sẽ đưa cô ấy theo cùng.”

"Tôi nghe nói lúc trước chính là bởi vì cô ấy quá xấu, cho nên kết hôn ba năm trời mà anh không đưa cô ấy ra mắt công chúng một lần nào, anh đây chính là ghét bỏ vợ mình sao?” Một nam phóng viên dũng cảm nói ra những tin đồn về người vợ của anh trong những năm qua.

“Nghe nói đó là con gái nuôi của cha anh, nên hai người mới ở bên nhau đúng sao?”

“Năm đó ở Linh Uyển, anh đối xử với cô ấy như vậy, là cảm thấy cô ấy không xứng với mình sao? Nếu năm đó hai người chưa từng gặp qua nhau, vậy vì cái gì mà anh cưới cô ấy, chỉ là vì muốn khiến cô ấy nhục nhã sao?” hồi đó chưa từng gặp cô ấy Tại sao anh lại lấy cô ấy chỉ để làm nhục cô ấy?" Người phóng viên nam toát mồ hôi lạnh nói ra hết tất cả các câu hỏi cần thiết.

Khóe miệng Lăng Phong giật giật, anh cười lạnh một tiếng, hình như có người bày trò với anh, vừa định nói tiếp, Hi Nguyệt liền giơ tay ra hiệu cho anh im lặng: "Đúng, tôi đã bỏ lỡ ba năm. Trong mắt tôi, cô ấy là người vợ xinh đẹp nhất, ngoan ngoãn nhất, đảm đang nhất, dịu dàng nhất, ngây thơ nhất, thanh lịch nhất và khiêm tốn nhất, và cô ấy là người duy nhất bảo vệ, động viên tôi trong biến cố của cuộc đời này." Có bao nhiêu nữ phóng viên che miệng ghen tị, một người đàn ông tuyệt vời như vậy, một người đàn ông si tình như vậy. Nhưng người đàn ông này đã là chồng của người khác, thực sự họ đã khóc rất nhiều.

Diêu Linh Nhi ở nhà hoang mang nhìn anh đi ra khỏi đám đông cho đến khi anh biến mất trước ống kính, vẫn cười khúc khích. Tựa lưng vào ghế sofa nghĩ về tương lai của họ, một gia đình hạnh phúc.

Lúc Tô Thành xuống lầu, thấy cô vẫn cười ngốc nghếch, trong lòng có chút vui vẻ: “Sao cô Diêu của chúng ta lại cười vui vẻ thế này?”

“Anh Tô Thành, anh không ở phòng nghỉ ngơi cho khỏe, xuống lầu làm cái gì.” Anh ta sợ tới mức cô thiếu chút nữa liền nhảy dựng lên, sửa sang lại một chút, trên mặt nhàn nhạt tươi cười.

Tô Thành nhìn cô, khuôn mặt biến sắc rất nhanh, nhưng Diêu Linh Nhi lại là người thích yên tĩnh ít nói.

“Nằm lâu cũng đỡ rồi, hơn nữa toàn thân cũng có chút uể oải, nên đi lại vài vòng cho khoẻ.”

"Để em dẫn anh đi dạo trong vườn một chút nhé.”

“Không chậm trễ thời gian của cô Diêu chứ?” Ba năm trước đây anh ta luôn quan tâm cô, lẳng lặng cùng cô ăn cơm, lẳng lặng cùng cô đọc sách. Bảo vệ cô mọi lúc. Nếu cô hạnh phúc, anh cũng vui theo.

“Nào có sao đâu?” Cô sờ soạng trên mặt, chẳng lẽ viết rõ trên mặt vậy sao?

“Đi thôi.”

Tô Thành đi lên phía trước, Linh Nhi phản ứng lại liền cầm lấy điện thoại chạy nhanh ra ngoài.

"Anh Tô Thành, anh đi chậm một chút, như vậy anh mới có thể sớm khỏe lại." Diêu Linh Nhi có chút mệt mỏi đi theo phía sau, anh ta cao 1,8m, có đôi chân dài. Diêu Linh Nhi vẫn đang đi giày cao gót nên có chút khó khăn.

“Làm sao, không đuổi kịp sao?” Tô Thành dừng lại, chờ cô đuổi kịp.

“Đi chậm thôi, vết thương sẽ đau đó.”

“Diêu Linh Nhi, cô thật sự cao 1,7 mét sao?” Thật khó đi, vừa định trả lời, điện thoại liền vang lên.

“Anh Tô Thành, em đi nghe điện thoại chút.” Tô Thành nhìn cô gật đầu, trong lòng có chút bất an.

"Xin chào, xin hỏi người đang nói là ai vậy?" Diêu Linh Nhi vừa đi về phía hồ sen vừa nghe điện thoại, Tô Thành nhìn theo cô từ xa.

Cô đi càng lúc càng xa, anh muốn ngăn cô lại, dùng sức đảo mắt cũng không nhìn thấy ai, anh hoảng sợ hét lên tên Diêu Linh Nhi, Lâm mẹ nghe thấy tiếng liền vội vàng chạy tới: "Có chuyện gì vậy, thưa cậu Tô?"

"Diêu Linh Nhi biến mất rồi, nhanh chóng đi tìm Linh Nhi mau." Anh ta nói một cách không mạch lạc, họ đã tách ra một lúc lâu, tìm kiếm mọi ngóc ngách của Linh Uyển, nhưng họ không thể tìm thấy cô, Diêu Linh Nhi đã biến mất, nhưng bây giờ vẫn còn là ban ngày, Tô Thành ngồi tê liệt trên mặt đất.