Chương 50: Chết dưới vực sâu

Chờ anh chậm rãi đi vào, trên bàn điện thoại di động vang lên. Anh vội vàng chạy tới, nhưng những gì anh thấy là số của Diêu Linh Nhi, anh nhanh chóng nhấn nút trả lời: "Diêu Linh Nhi, em đang ở đâu?"

"Lăng tổng, Diêu tiểu thư đang ở trong tay chúng tôi."

"Các người muốn gì? Tôi sẽ đưa hết cho các ngươi. Chí cần mấy người để cô ấy đi." Anh bỏ qua hết tất cả sự kiêu ngạo của mình.

"Chúng tôi không muốn gì cả, nhưng tính mạng của cô ấy, 30 phút nữa, trên đỉnh núi Linh Sơn, nếu không đến, thì xuống vách núi tìm xác cô ta đi."

"Alo, alo…" m thanh cúp máy truyền đến từ điện thoại, anh trực tiếp buông điện thoại xuống, lẽ ra anh không nên bỏ đi, trong lòng vô cùng khó chịu, sao lại có thời gian suy nghĩ lung tung chuyện này.

"Linh Sơn, ở đâu? Tại sao hắn lại biết nơi đó?" Nơi này chỉ có anh cùng Tô Thành biết, dưới chân núi còn bố trí người máy cảnh vệ, đại đa số mọi người đều không thể leo lên. Chẳng qua là một ngọn núi rất cao, đi lên còn rất dốc, chung quanh đều có sóng nhẹ, nếu như người ngoài đi vào, thì điện thoại di động sẽ nhắc nhở bọn họ, nhưng tại sao bọn họ lại không nhận được nhắc nhở, tại sao Linh Nhi và những người đó có thể đi vào. Chẳng lẽ là người quen đi vào, hoặc là hệ thống của bọn họ bị hỏng, hệ thống bị hỏng khả năng là rất nhỏ, đây là cơ sở cao cấp nhất, bọn họ tự mình xây dựng. Hi Nguyệt có chút nghi hoặc nhìn Tô Thành, Tô Thành cũng nhìn Hi Nguyệt.

Chỉ có Lăng Phong và Tiêu Lục chạy ra ngoài trong ba mươi phút, không chắc họ có thể đến đó không. Lăng Phong lái một chiếc xe thể thao đi ra ngoài, Tiêu Lục trực tiếp ngăn lại, anh ta biết sẽ không đυ.ng phải mình, hung hăng vỗ vô lăng: "Muốn chết sao."

"Mở cửa. Nếu không cậu đâm chết tôi đi. Tôi sẽ cùng Linh Nhi đi xuống địa ngục."

"Anh không xứng." Anh mở khóa cửa xe, Tiêu Lục liền lao lên.

Lúc Hi Nguyệt đi ra, Tô Thành một tay dừng xe lại, lo lắng nhìn cô ấy: "Có chuyện gì à?”

“Yên tâm đi, tôi chịu được.” Nếu ở cùng Hi Nguyệt chờ tin tức, anh ấy tình nguyện làm theo, miễn là ở đâu đều có thể nhìn dáng vẻ trầm mặc của cô ấy.

“Tô Thành, anh từng nghi ngờ tôi đúng không?” Vừa rồi cô ấy còn hoài nghi Tô Thành, nhưng khi thấy anh ấy vì Diêu Linh Nhi mà làm nhiều như vậy, cô ấy cảm giác người này là ai chứ không phải là Tô Thành mà mình biết.

"Không, tôi biết cô đang nghĩ gì, chỉ là khó có thể tin được, có người có thể phá vỡ hệ thống phức tạp như bí mật quốc gia của chúng ta, lại có người phá được, chúng ta có đối thủ rồi."

"Nếu thật sự là tôi thì sao?"

“Hi Nguyệt, tôi biết cô thích ông chủ, điều đó tôi rất tôn trọng, nhưng có đáng giá hay không, luôn công bằng, không quan hệ đúng sai.”

"Anh hèn mọn như vậy, có thể yêu sao?"

“Hi Nguyệt, buông tha cho Linh Nhi đi, cô ấy chỉ muốn một gia đình bình yên, một cuộc sống sinh hoạt đơn giản, tôi cảm thấy những điều đó không có sai.” Trong khoảng thời gian này, Tô Thành đều nhìn thấy được Linh Nhi bị Hi Nguyệt đánh, anh ấy không hy vọng Hi Nguyệt vì đoạn tình cảm không tồn tại mà làm bị thương Linh Nhi.

"Được, về sau tôi không đánh nữa, chỉ cần cô ấy còn sống trở về, tôi liền rời xa." Tô Thành cười nói cám ơn Hi Nguyệt.

Linh Sơn thực ra cách Linh Uyển không xa, nhưng đường lên núi rất khó đi, tốc độ không thể quá nhanh được, khi sắp lên tới đỉnh, bọn họ nắm chặt tay nhau, nắm chặt dây thừng, không phải bởi vì sợ ngã, mà sợ Diêu Linh Nhi sẽ xảy ra chuyện, khi họ đến, một người đàn ông đeo kính râm và hai người ở giữa đang giữ Diêu Linh Nhi: "Anh, sao anh lại ở đây?"

"Anh không tới, sao em có thể trở về được chứ?" Lúc này cô vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng chắc là sợ, cho nên anh chỉ muốn cô thoải mái, nếu anh ở đây, anh nhất định phải đưa cô về.

Người đàn ông đeo kính râm đen cười nham hiểm, nhìn đồng hồ: "Lăng tổng, anh đến nhanh thật, nhưng vẫn trễ rồi."

"Các người muốn thế nào? Để cô ấy đi đi, nhắm đến tôi này." Lăng Phong rất tức giận nhưng đã kiềm chế lại, để không chọc giận họ.

"Lăng tổng thật biết nói đùa, thứ chúng ta muốn là tính mạng của Diêu tiểu thư, tính mạng của anh sao? Không có giá trị." Hắn vươn tay đẩy Diêu Linh Nhi.

Diêu Linh Nhi chỉ cười nhạt, cô cũng không hoảng sợ hay sợ hãi, lúc này được nhìn thấy anh, cô cũng không vui nổi, nếu như anh thay thế cô, cô cả đời cũng không yên lòng.

“Tại sao cô ấy phải chết?” Lăng Phong không hiểu mình được bảo vệ tốt nhiều năm như vậy, tại sao khi xuất hiện ở bên cạnh cô lại gặp nguy hiểm.

“Không có lý do gì cả, chỉ là cô ta không nên sống, đây là số mệnh rồi.” Nam nhân đeo kính râm nhìn Diêu Linh Nhi khuôn mặt thanh lệ, trong lòng thầm nghĩ, nàng sống chết có quan hệ gì với hắn.

"Mấy người buông cô ấy ra, các người muốn gì tôi đều đáp ứng." Lăng Phong cầu xin, chỉ cần bọn hắn muốn thứ gì đó, chỉ cần Diêu Linh Nhi còn có hi vọng. Không, anh không dám tưởng tượng.

"Không gì cả, anh đến muộn, thì cô ta phải chết, trò chơi này kết thúc tại đây."

"Đợi đã, đừng làm hại cô ấy." Khi nhìn thấy Tiêu Lục, khóe miệng anh giật giật, nhưng chỉ là thoáng qua, Lăng Phong cũng hiểu hành động của anh ta.

"Linh Nhi..." Khi Tô Thành cùng Hi Nguyệt đến nơi, nhìn thấy Diêu Linh Nhi đã ở bên vách núi, ngọn núi tuy nhỏ, nhưng rất cao, vách tường dốc đứng, nếu như ngã xuống, nhất định sẽ khiến cơ thể vỡ vụn, Tô Thành lo lắng nhìn Linh Nhi.

“Anh Tô Thành, không có chuyện gì đâu, anh yên tâm đi.” Diêu Linh Nhi biết anh ấy lo lắng cho mình, hiện tại trên người còn có vết thương, cũng không cần quá lo lắng.

“Buông cô ấy ra, nếu không tôi sẽ gϊếŧ anh chết cùng cô ấy luôn.” Lăng Phong nhanh chóng chộp lấy Tiêu Lục.

“Lăng Phong, cậu làm sao vậy, điên rồi sao?” Tiêu Lục có chút khó hiểu.

"Muốn Linh Nhi an toàn, thì hợp tác chút đi." Lăng Phong thì thầm bên tai Tiêu Lục nói.

"Lăng tổng, anh đang đe dọa chúng tôi bằng cách bắt anh Tiêu sao? Anh ta thì có liên quan gì đến chúng tôi chứ?" Tiêu Lục cũng rất ngạc nhiên, họ thực sự biết mình. Vậy họ là ai?

"Lăng Phong, để tôi đi, tôi sẽ cứu Diêu Linh Nhi."

"Tôi có thể tin tưởng anh không?"

"Cậu còn lựa chọn nào khác sao?" Họ thì thầm với nhau, còn Tô Thành và Hi Nguyệt lặng lẽ đi đến phía bên phải của người đàn ông đeo kính râm.

“Được rồi, làm ơn.” Lăng Phong biết rằng không ai có thể cứu Diêu Linh Nhi ngoại trừ Tiêu Lục, vì vậy Lăng Phong để anh ta đi, và Tiêu Lục từ từ đi về phía người đàn ông đeo kính râm.

"Không được tới đây." Khi nhìn rõ Tiêu Lục, họ biết rằng kế hoạch của bọn họ đã bị xáo trộn và họ không được phép làm tổn thương anh ta.

“Thả cô ấy ra, nếu không tôi sẽ nhảy xuống.” Tiêu Lục đi tới vách đá bên kia, giả vờ nhảy xuống. Thấy tất cả đều nhìn về phía Tiêu Lục, Tô Thành lẻn đến và muốn giữ Diêu Linh Nhi lại, nhưng người đàn ông đeo kính râm lập tức phản ứng, Tô Thành thấy hắn quay đầu lại liền cùng nhau đẩy hắn xuống vách đá.

"Anh Tô Thành, anh Tô Thành." Linh Nhi sợ hãi run người, cô ngày thường luôn rất bình tĩnh, cô có thể hy sinh, nhưng không ai được phép vì cô mà hy sinh, đau khổ nước mắt liền chảy xuống, cô vĩnh viễn không thể nhớ được khi mình khóc là khi nào, đây là lần đầu tiên trong ấn tượng của cô.

"Linh Nhi, sống thật tốt nhé!" Tô Thành hô to một tiếng, tiếng hét vang vọng khắp ngọn núi.

Thấy vậy, Hi Nguyệt nhanh chóng vươn tay tóm lấy Diêu Linh Nhi, Lăng Phong và Tiêu Lục từ hai bên nhanh chóng chạy tới, hai người đang ôm Diêu Linh Nhi cũng bị dọa sợ, chưa kịp phản ứng thì Diêu Linh Nhi đã thoát ra khỏi tay họ, nhưng cô không nắm lấy tay của Hi Nguyệt, mà Hi Nguyệt chỉ lướt qua tay Linh Nhi rồi lại nhẹ nhàng rút tay về. Diêu Linh Nhi liền trượt chân ngã về phía sau. Tiêu Lục đẩy hai người kia, Lăng Phong liền nắm lấy ngón tay của Diêu Linh Nhi.

"Anh, sống thật tốt nhé, kiếp sau em vẫn luôn chờ anh." Diêu Linh Nhi thoát khỏi tay anh, rơi xuống vách núi.