Chương 43: Em chỉ thuộc về anh

Lăng Phong lái xe đến Linh Uyển nhưng đến nửa đường lại dừng lại : " xuống xe "

Linh nhi mỉm cười xuống xe, cô biết ca ca đang tức giận và dù có bỏ lại cô ở đây thì cô cũng không ý kiến gì. Con đường này không biết cô đã đi bao nhiêu lần và lần đi qua con đường này cũng có một cảm giác lâng lâng khó tả. Lúc nào cô cũng nghĩ ngay khi về đến nhà, bố mẹ sẽ chạy ra ôm cô,hôn và khen ngợi cô, mặc dù lần nào cũng không làm tốt nhưng cô vẫn mong chờ.

"Đang nghĩ gì thế?" Lăng Phong từ phía sau đi tới ôm eo của cô, tựa đầu vào vai của cô, cô cười,thật là ấm áp. May mà bây giờ anh ta không là tức giận.

"Không có gì" Linh Nhi lo lắng nói, sợ anh phát hiện ra.

"Diêu Linh Nhi em là của Lăng Phong anh đây, anh không cho phép em lại gần thằng nào khác" Lăng Phong trịnh trọng nói anh nhất định sẽ bảo vệ Linh Nhi của anh, không cần người khác nhúng tay.

"Tốt, vậy đừng bỏ rơi tôi, nếu có bỏ thì hãy quay đầu lại tôi vẫn ở đây "

"Linh Nhi, nếu có một ngày anh bỏ rơi em, cả đời không bao giờ gặp lại thì anh sẽ chết vì nhớ em" Đây là điều anh ta hứa với Diêu Linh, anh hi vọng đời này có thể bên cạnh cô đến già.

"Chỉ cần anh quay đầu lại, tôi sẽ ở đây" cô không cần lời hứa của anh. Dù cho tình yêu của anh dành cho Diêu Linh Nhi thật hèn mọn nhưng cô vẫn nguyện ý ở đây và chờ anh.

Lăng Phong ôm thật chặt eo cô, sợ cô biến mất : " chúng ta kiếm chỗ ngồi đi "

"Tảng đá lớn kia sao? Nhưng đã bảy giờ rồi, bên sông lạnh lắm "

Không sao, chỉ một lát thôi." Lăng Phong mặc áo cho Linh Nhi, đỡ cô đi đến tảng đá lớn bên bờ sông rồi ngồi xuống.

"Tôi muốn ngồi trên tảng đá ở kia" Diêu Linh Nhi chỉ vào tảng đá lớn chỗ đó cô có thể nằm xuống. Cô có cảm giác rằng hồi nhỏ cô đã từng thấy tảng đá này.

"cẩn thận" Lăng Phong đỡ lấy cô, sợ cô ngã dìu cô đến bờ sông rồi đỡ cô ngồi xuống. Đêm rồi nên có nhiều gió lạnh thổi qua.

"Khi sáu tuổi, người đầu tiên tôi nhìn thấy khi mở mắt ra là ca ca" Linh Nhi bỗng nhớ lại một vài ký ức

"Tỉnh rồi sao? Tại sao em lại ở đây?" Lăng Phong nghi ngờ hỏi, trong ký ức của anh thì anh đã ôm nàng nằm xuống. Thấy Linh Nhi nghiêm túc gật đầu thì anh bắt đầu nghi ngờ.

"Sau khi tỉnh dậy, tôi cứ nghe thấy ca ca gọi tôi bảo rằng hãy sống sót, nói một ngày nào đó anh đối xử tệ bạc, bỏ rơi tôi thì tôi phải tha thứ cho anh, vì tất cả chỉ vì bản thân tôi mà thôi. Chỉ cần sinh xong Khí Tựu sẽ quay lại với tôi, tôi cảm thấy ngày mai ca ca sẽ nói Diêu Linh Nhi, sau này anh sẽ đối xử tốt với em. Cho nên tôi nghĩ rằng bất kể ca ca có đối xử tệ với tôi như thế nào trong những năm qua, em cũng nguyện ý cùng anh kết hôn" Diêu Linh Nhi thản nhiên nói, giống như đang kể chuyện của người khác, trong lòng không có chút nhức nhối, trên môi còn có nụ cười nhàn nhạt.

"Em ghét tôi sao?" Lăng Phong hoài nghi nhìn cô, sợ cô ghét anh bởi vì chuyện như vậy chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của anh.

"Chẳng nhẽ tôi lại không thể đợi được ? Tuy thời gian ngắn ngủi nhưng tôi tin tưởng ca ca"

"Diêu Linh Nhi, từ lâu em đã nhận ra anh, vì sao không nói cho anh, vì sao không tìm anh? "

"Bởi vì anh không thích tôi, nên anh đã ném đồ của tôi ra ngoài không phải sao. Tôi và Vương Thúc tốn rất nhiều thời gian để nhặt chúng vào vì khả năng cao tôi sẽ không nhờ Linh Uyển?" Linh Nhi nói đùa, nhưng Lăng Phong đã lắng nghe. Lúc đó, anh ta chỉ muốn cô thoát khỏi sự kiểm soát của cha. Anh yêu linh, nhưng đó không phải là tình yêu đích thực. Nhiều lần anh nhìn thấy đám người hầu bắt nạt Linh Nhi nhưng chỉ giả vờ như không thấy. Từ đó về sau anh không còn gặp Diêu Linh Nhi nữa. Anh muốn đợi cô từ từ lớn lên, học cách chịu đựng nhưng mỗi lần về nhà lại thấy cha mình bỏ thuốc vào cốc của cô. Vì vậy dù cho không gặp cô thì anh ta vẫn ném hết đồ đạc trong phòng cô ra ngoài rồi nói với Vương Thúc không được cho Diêu Linh Nhi ở trong Lăng Trạch, đồng thời yêu cầu anh anh ấy giúp chuyển hành lý của cô đến ở cùng với Linh Uyển. Mặc dù anh đã giúp cô rời khỏi nơi đó thì khi cô đi anh sẽ ít khi gặp được cô.

"Em đã ăn bột trắng mà cha đã đưa cho em chưa?" Lăng Phong giật mình, khẩn trương hỏi.

"Có, có một lần gặp mưa phát sốt, nằm viện rất lâu, lúc về nhà thì cha một mực muốn tôi uống thuốc nhưng đến bây giờ vẫn chưa khỏi" Linh Nhi biết rằng mình phải khôi phục trí nhớ nên cô đã không uống thuốc của cha.

"Hiện tại em còn ăn nó nữa không? Diêu Linh Nhi ngốc, anh bảo em ra khỏi nhà là vì thấy cha đánh thuốc mê em" Lăng Phong căng thẳng đến mức nói cho cô biết bí mật trong lòng.

"Cám ơn anh, nếu như cha đã hạ độc được tôi thì không phải tôi ở đâu cũng thế sao?" Diêu linh nhi giống như vừa giải một điều bí ẩn. Có chút vui vẻ vì ca ca đã làm điều đó vì cô.

"Anh cảm thấy chỉ cần em không ở Lăng Trạch thì cơ hội cha tấn công sẽ ít đi, cha cũng sẽ không thể chuyển đến đó được." Anh cười khổ nói. Anh ta làm tổn thương cô, Lăng Phong mày có còn là người không? Anh rất muốn tự đánh mình một trận cho tỉnh lại nhưng mũi tên bắn ra thì khó mà lấy lại được.

" Tôi không ăn gì mấy ngày nay rồi, tính trở về nước trước khi xuống ." Diêu Linh Nhi cười, thật hạnh phúc, dù sao cũng có một người như vậy vì cô. Trong lòng anh cũng đã rất đau khổ.

"Hơn ba tháng trước, anh đã tới nơi này sao?" Bời vì Giang Tình nói với cô rằng chiếc áo len kia là của cô, hơn nữa chỉ có Diêu Linh Nhi mới có style giản dị, tao nhã như vậy.

"Là lúc anh nằm ở đây ngủ sao? Linh Nhi cười khổ hỏi, nếu là buổi tối thì đáng lẽ ra cô nên đánh thức anh nhưng cô nghĩ anh ghét cô nên chỉ lấy áo đắp cho anh.

"Em thật sự đã ở đó, Diêu Linh Nhi, anh biết chắc chắn là em, không phải người khác, ngay cả một cái áo len cũng không thích hợp với cô." Lăng Phong có chút kích động nói lung tung. Điều này làm cho Diêu Linh Nhi có chút nghi ngờ.

"Lần trước người đi qua anh ở khách sạn cũng là em đúng không?" Linh Nhi gật gật đầu.Hôm đó anh đi theo anh trai cô, và cô đã quyết định rời đi khi nhìn thấy anh mua quần áo cho Giang Tình với vẻ mặt vui vẻ. Trốn khỏi nơi không bao giờ thuộc về cô.

"Ngày đó là lần đầu tiên tôi gặp Tiếu Lục, về sau thì lại gặp anh ở nước ngoài"

"Anh nhìn lên camera giám sát, Tô Thành nói với anh rằng không thể tìm thấy người trong ảnh, anh ấy là người đã sắp xếp cho em ra nước ngoài" Lăng Phong phẫn nộ, anh biết đó là người Tô Thành quen biết, nhưng hóa ra lại là là Diêu linh.

"Đừng trách Tô Thành ca ca, tôi cầu xin anh, tôi sợ ca ca sẽ cảm thấy phiền phức, tôi sợ nếu ly hôn thì anh ta sẽ cảm thấy nhục nhã" Diêu linh nhi căng thẳng, cô sợ ca ca sẽ gây chuyện với Tô Thành ca ca. Đến lúc đó, kẻ gian sẽ chia rẽ mối quan hệ của chúng ta.

"Em vội vàng rời đi như vậy, Diêu Linh Nhi, lần sau em không nói một lời mà rời đi, anh sẽ còng hai tay chúng ta lại, em cả đời cũng không thoát được." Lăng Phong kinh hãi nói. Sợ Diêu Linh Nhi ra đi không lời từ biệt, sợ một khi cô ấy đi, anh sẽ không tìm thấy cô ấy nữa, sợ từ nay về sau sẽ mất cô ấy.Cho nên mới ôm cô thật chặt, không bao giờ buông cô ra nữa.