Chương 42

Lăng Phong có chút lo lắng nhìn cô, nếu Linh Nhi biết chính mình vẫn luôn chỉ là quân cờ trong nhiều năm như vậy, vẫn luôn bị lợi dụng, cô phải khổ sở biết bao nhiêu.

“Anh, em không sao” Như là nhìn thấu tâm tư của anh, cô bình tĩnh nói, lúc này điện thoại di động của Linh Nhi vang lên, vừa thấy là Tiêu Lục gọi tới.

“Tiêu Lục” lúc này gọi điện thoại cho cô, Linh Nhi có chút nghi hoặc, lúc cô rời đi cũng không nói lời nào, hiện tại vì sao lại đột nhiên gọi điện thoại tới.

“Linh Nhi, em đang ở đâu?”

“Ở nhà đó, làm sao vậy?”

“Em có thể đi ra ngoài không? Tôi tới đón em, tôi có chuyện muốn nói với em.”

“Bây giờ sao? Có muộn quá không?” cô nhìn thời gian, đã hơn bốn giờ chiều, hơn mười một giờ cô mới đến đây, thế mà bây giờ đã muộn như vậy rồi, khó trách cô có chút đói bụng.

“Em chưa ăn cơm đúng không, tôi đón em đi ăn cơm được chứ?” Tiêu Lục không cam tâm mà từ bỏ, có vài lời anh nhất định phải nói ra sớm một chút, cho dù một chút hi vọng cũng không có.

“Ừm, được rồi, nhưng chắc phải đến sáu giờ em mới rảnh, bây giờ em còn vài việc cần giải quyết.” Từ chỗ này đi thì dù gì cũng còn một tiếng đồng hồ, hơn nữa hiện tại còn không xác định được Anh Anh có thể đi xuống hay không, liếc mắt thấy Lăng Phong nhìn qua đây một cái. Hắn chỉ mỉm cười, hắn biết Linh Nhi có thể xử lý những việc này, hắn nguyện ý tin tưởng cô.

“Linh Nhi, em đi thôi, tôi ở trong nhà chờ em.” ngoài miệng nói như vậy, trong lòng hắn lại lo lắng muốn chết. Hắn ước gì cô có thể đột nhiên bảo rằng không đi nữa.

“Ừm, em rất nhanh sẽ trở lại, buổi tối chúng ta đi.” Diêu Linh Nhi cũng lo lắng quá muộn, cho nên muốn đi sớm một chút rồi cũng về sớm một chút. Lăng Phong lại nghe ra cô đang sốt ruột, sự ghen tuông một chút đã nhen nhóm, nhưng hắn vẫn cưỡng chế kìm lại.

Đi xuống biệt thự, Linh Nhi đến ga ra và lái xe ra ngoài.Tiêu Lục đã phát địa chỉ cho cô, nhà hàng Quốc Thế, vẫn là phòng cũ kia.

Hi Nguyệt ra tới liền nhìn thấy xe của Linh Nhi xe đã tới cổng rồi, có người nhìn chằm chằm vào, đôi mắt chưa từng chớp một giây phút nào, “Chẳng còn bóng dáng đâu nữa, nhìn làm gì…”

“Tôi có việc đi ra ngoài” hắn vẫn không yên tâm để một mình Diêu Linh Nhi đi gặp gỡ Tiêu Lục, đành phải bí mật đi theo.

“Anh không phải là muốn đi nhìn trộm đó chứ, tôi không ngờ anh lại có sở thích này đấy.” Hi Nguyệt cảm thấy buồn cười, người đàn ông này vì Diêu Linh Nhi hình như lại có chút biếи ŧɦái.

“Đi rồi, không được gọi điện thoại cho tôi nhé” Hi Nguyệt trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, cười khổ một chút, quay trở lại phòng khách, nhìn bóng lưng anh rời đi, cô ấy lại tự giễu cười một tiếng khinh thường chính mình.

Diêu Linh Nhi lái xe hai mươi phút đã tới nhà hàng Quốc Thế rồi, đỗ xe xong thì đeo khẩu trang trực tiếp đi thang máy lên tới phòng mà Tiêu Lục đã đặt trước trên lầu hai, gõ cửa, rất nhanh cửa đã mở ra, “Làm sao vậy? Sao lại tìm em vội vã như vậy?”

“Linh Nhi, em có còn nhớ điều này không? Ngày đó để em một mình ở lại đây ăn cơm, có tức giận hay không? Hôm nay tôi muốn ăn cùng em xong bữa cơm hôm đó.” Tiêu Lục sủng nịch và lo lắng nói, anh để ý cô còn hơn cả bản thân mình, cho nên cô cần anh bảo vệ, cũng chỉ có anh mới có thể bảo vệ cô một đời bình an.

“Tại sao lại tức giận chứ, lúc ấy chúng ta còn chưa quen biết, hơn nữa tôi cũng sẽ không để ý mấy cái này? Hôm nay làm sao vậy?” Linh Nhi nghi hoặc nhìn, cảm thấy hôm nay anh quái quái. Ngày đó không nói một tiếng đã rời đi rồi, cô còn có chút lo lắng cho anh.

Đôi tay anh trực tiếp ôm chầm lấy eo của Linh Nhi, an tĩnh nhìn chằm chằm cô, một bàn tay nhanh chóng giữ lấy gáy của cô gấp gáp hôn lên đôi môi màu hồng nhạt, Linh Nhi đẩy như thế nào anh cũng không hề lay chuyển, anh trực tiếp mở hàm răng của cô ra, Linh Nhi thật sự bị doạ sợ hãi, trực tiếp cắn xuống, tuy rằng rất đau, anh lại mỉm cười nhẹ rồi tiếp tục hôn cô. Ngoài cửa có gõ tiếng gõ cộc cộc, Linh Nhi muốn hô lên một câu, nhưng mà anh làm gì cho cô cơ hội đó.

Lúc Lăng Phong đuổi đi lên theo, gõ cửa thật lâu cũng đều không mở ra, hắn gọi giám đốc tới, trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa, khi hắn thấy một màn như, lệ khí cả người trực tiếp bạo phát ra ngoài, hung hăng một quyền đánh vào mặt Tiêu Lục, vành mắt anh đều bị đánh tím lại, lui về phía sau vài bước vừa phục hồi tinh thần lại thì lại bị đánh tiếp một quyền trên mặt, hàm răng bị rơi mất một chiếc, khóe miệng có máu tươi rướm ra ngoài.

“Anh, anh đừng như vậy.” Diêu Linh Nhi chắn trước mặt Tiêu Lục, Lăng Phong mau chóng thu lại nắm đấm sắp đánh ra của mình, hung hăng nện một quyền lên tường. Linh Nhi nhắm mắt lại, thật lâu không thấy nắm đấm rơi xuống, cô vừa mở mắt ra liền thấy nắm tay đang chảy máu trên vách tường.

“Anh, tay anh chảy máu rồi.” Linh Nhi duỗi tay qua muốn nắm tay hắn, muốn băng bó cho hắn, hắn lại hung hăng rút tay về.

“Không cần, đi về thôi” Lăng Phong mất mát lôi kéo Linh Nhi Lăng Nhi muốn đi ra ngoài, Tiêu Lục lau vết máu nơi khóe miệng, vội vàng nắm lấy tay còn lại của Lăng Nhi.

“Buông ra.” Lăng Phong nhìn chằm chằm anh đe doạ nói, nếu không phải Linh Nhi ngăn cản hắn, hắn đánh tới anh đến mức nửa năm không thể xuống được giường.

“Có muốn buông ra hay không, ai buông ra, Linh Nhi có quyết định cuối cùng.” Tiêu Lục cũng nhìn chằm chằm hắn, trước giờ anh ta chưa từng không có được thứ mà anh ta muốn, bọn họ đồng thời nhìn Linh Nhi, hy vọng cô có thể cho mình một đáp án hài lòng.

Diêu Linh Nhi nhìn Lăng Phong, rút

tay ra khỏi tay Lăng Phong, thất vọng và tức giận lập tức bừng lên, còn mang theo rất nhiều mất mát. Hoá ra vẫn luôn là hắn tự ảo tưởng mà thôi, Tiêu Lục cười tà một chút. Linh Nhi dùng tay vừa rút ra kéo tay Tiêu Lục xuống, “Tiêu Lục, chúng ta chỉ là bạn bè.”

Sắc mặt Tiêu Lộ nhất thời tối sầm, thì ra trước sau cô đều sẽ không lựa chọn anh, hàm răng gắt gao cắn chặt, nhìn cô lôi kéo tay Lăng Phong rời đi, khi sắp đi tới cửa, anh vội vàng nói, “Linh Nhi, tôi thích em, khi em xuất hiện ở trong cuộc đời tôi, chỉ cần em quay đầu nhìn lại, tôi sẽ vẫn đứng ngay đây và chờ em.”

Linh Nhi sửng sốt một chút, cô cũng đã từng nói điều như vậy trước đây, còn chưa phản ứng lại, Lăng Phong đã lôi kéo tay cô đi nhanh rời đi và sải bước về phía nhà để xe dưới lòng đất.

Hắn mở cửa xe nơi ghế phụ cho Diêu Linh Nhi, bản thân mình thì xoay người ngồi vào ghế lái, thật lâu không lái xe.

“Anh, sao anh lại tới đây?” Linh Nhi nhìn hắn, bình tĩnh hỏi.

“Ý của em là tôi không nên tới?” Lăng Phong có chút buồn bực hỏi, hắn không biết nếu hắn đến trễ chút nữa thì sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không dám nghĩ tới. Nhưng mà giờ phút này nhìn đến cô lại có thể bình tĩnh như vậy, có chút tức giận.

“Không phải, em muốn cảm ơn anh.”

Lăng Phong giữ đầu cô lại, tháo đai an toàn của, hung hăng hôn môi cô, không cho cô cơ hội cự tuyệt, hắn không buông ra, cũng không buông nôit, hắn thật muốn một ngụm ăn tươi nuốt sống cô, nụ hôn này dài đến 10 phút, hôn đến mức làm đầu óc Diêu Linh Nhi choáng váng, không biết có nên đáp lại hay không, đáp lại như thế nào, rối rắm hồi lâu, chờ Lăng Phong buông cô ra, cô mới phục hồi tinh thần, “Lần sau gọi tôi là anh trai một lần, thì hôn một lần, dám quyến rũ người khác tôi làm em vĩnh viễn không xuống được giường.”

Linh Nhi mặt đỏ tới mang tai, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, để gió lặng lẽ thổi bay bầu không khí xấu hổ này đi, “Còn tức giận không?”

“Còn, trừ khi em hứa sẽ không gặp lại anh ta nữa.” Lăng Phong có chút buồn bực, hắn không cho phép có bất kỳ ai có cơ hội làm tổn thương cô, hay bất luận kẻ nào tiếp cận cô.

“Được, từ nay về sau tôi yên ổn ở trong nhà, không ra ngoài nữa." Linh Nhi mỉm cười nói, cô từ nhỏ thích an tĩnh, chỉ cần trong lòng của hắn ở chỗ cô này, vô luận yêu cầu cô làm gì, cô đều có thể đáp ứng, bởi vì chỉ có Lăng Phong quan trọng nhất.