Chương 44 Công ty xảy ra vấn đề

Đêm càng ngày càng tối, di động của Lăng Phong vang lên, anh buông Diêu Linh Nhi ra, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Chuyện gì?”

“Đã xảy ra chuyện rồi, tập đoàn giá cổ phiếu đang giảm mạnh, các nhà truyền thông lớn bắt đầu đưa tin Lăng thiếu gia quá ham chơi, kết hôn không bao giờ thể hiện ra ngoài, và nói rằng anh đang lừa dối tình cảm của người khác." Hi Nguyệt nói xong trong một hơi.

"Không có gì, trở về rồi nói sau." Anh cúi đầu liếc mắt nhìn Diêu Linh Nhi, công ty đều là cha mẹ anh khổ tâm nỗ lực, nhưng Diêu Linh Nhi lại là cả thế giới của anh, anh nguyện ý từ bỏ mọi thứ, chưa kể rằng anh không dễ bị đánh bại.

“Anh, công ty xảy ra chuyện gì sao.” Linh Nhi nhìn anh trong mắt hiện lên lo lắng.

"Em đã nghe thấy hết cuộc điện thoại vừa rồi phải không?" Lăng Phong kinh ngạc trước khả năng quan sát của Diêu Linh Nhi, trước đây anh chỉ nghĩ cô thông minh, bây giờ, mặc dù cô luôn im lặng, nhưng cô có thể nhìn thấu mọi thứ rất rõ ràng.

“Trong công ty xảy ra chuyện, ai lại hành động như vậy?” Diêu Linh Nhi cười nhạt, nhưng không hiểu tâm tư của anh, có lẽ là lo lắng, có lẽ là tìm biện pháp.

“Diêu Linh Nhi, anh muốn dành nhiều thời gian hơn để ở bên cạnh em.” Anh không hiểu nổi cô, phong thái điềm tĩnh điềm đạm của cô thực sự mê hoặc anh.

"Anh, cả công ty còn đang trông cậy vào cha." Diêu Linh Nhi dường như không có nghe anh nói, Lăng Phong mở to hai mắt nhìn cô, tràn đầy kinh ngạc. Anh biết điều đó, nhưng rủi ro cao nên anh không chắc lắm.

“Có chút mạo hiểm.” Lăng Phong nói cho cô suy nghĩ trong lòng mình, anh cảm thấy Diêu Linh Nhi rất thông minh, có năng lực tư duy hơn người.

"Đúng thật là có một chút mạo hiểm, nhưng năm đó trong tay hắn có di chúc, nếu như công ty xảy ra chuyện, hắn mà tiếp quản được công ty thì công sức chúng ta bỏ ra còn có ý nghĩa gì nữa." Lăng Phong không biết Diêu Linh Nhi nói có đúng hay không, nhưng đối với anh thì hơi khó khăn một chút.

"Em đã đọc nội dung di chúc chưa?" Lăng Phong hỏi với một số nghi ngờ, nếu không có cô thì làm sao mà biết được, nếu cô đoán, điều đó có nghĩa là Diêu Linh Nhi đã thực sự trau dồi kỹ năng của mình trong những năm qua, điều này làm cho anh hơi sợ hãi.

"Không, em chỉ đoán thôi, cho dù cha không có tự mình đi giải quyết, cũng không phải là không giải quyết được, mà là cha biết bản thân mình lấy không làm được, nên tránh hiềm nghi." Linh Nhi có chút khổ sở, nếu cha cô biết cô nghi ngờ ông như vậy, nhất định ông sẽ tức đến hộc máu mất, nhưng vẫn cười gượng.

“Diêu Linh Nhi, chúng ta trở về trước đi, trở về rồi tính nghĩ cách tiếp.” Tại sao Lăng Phong không nhìn ra cô đang buồn bực, cho dù chỉ là thoáng qua.

Về đến nhà, đồ ăn của Lâm mẹ đã bày sẵn trên bàn, nhìn thấy bọn họ tiến vào, Tô Thành và Hi Nguyệt đứng dậy muốn báo cáo với họ chuyện xảy ra hôm nay, chỉ trong một buổi chiều đã giảm 20% cổ phần, thật đáng kinh ngạc. Nó tương đương với việc mất hơn chục căn biệt thự hàng tỷ đô la trong một ngày: "Chúng tôi lo rằng có ai đó đang đứng đằng sau tất cả chuyện này. Nếu ngày mai có người khác mua nó, cả công ty sẽ kết thúc chỉ trong một nốt nhạc."

Diêu Linh Nhi liếc nhìn Lăng Phong, cô biết anh đang rất lo lắng, có lẽ anh chỉ là không muốn người khác nhìn thấy mà thôi.

Lăng Phong cầm lấy khăn ướt trên bàn, kéo ghế cho Diêu Linh Nhi, lặng lẽ lấy khăn ướt lau tay cho cô: "Không sao, chỉ là bọn ruồi muỗi mà thôi, bọn họ cũng không thể động đến anh, ăn cơm đi."

Lâm mẹ có chút kinh ngạc nhìn bọn họ, nhưng bà vẫn không nói chuyện bởi vì có rất nhiều người đang ở đây, và bà trực tiếp phục vụ thức ăn cho mọi người. Diêu Linh Nhi nhìn bà cười nhạt, bưng cơm lên bắt đầu yên lặng ăn, Lăng Phong lẳng lặng nhìn cô ăn, phảng phất mỗi một miếng đều giống như miệng của anh: "Ông chủ, anh xem Diêu Linh Nhi chắc đã no rồi. "

"Chị Hi Nguyệt, ăn như vậy xấu lắm sao?"

Tô Thành vừa mới húp miếng cháo liền phun ra: "Bây giờ là lúc có thể nói chuyện sao? Bộ dạng này ở thời xưa tuyệt đối là tai họa cho đất nước."

"Mau ăn đi, cậu muốn ăn cháo bao lâu đây?" Lần đầu tiên, anh thậm chí cảm giác được Tô Thành sẽ kể chuyện cười, còn trêu chọc Diêu Linh Nhi.

"Cháo thanh đạm, tráng ruột, tôi thích."

"Mấy người không biết khi ăn là không được nói chuyện sao? Cần học lại kĩ năng căn bản?" Lăng Phong cũng không thèm nhìn bọn họ, chỉ cầm lấy bát rồi ăn, có phải để tránh bị nghi ngờ không? Nhưng Tô Thành là một người đàn ông, Hi Nguyệt nghi ngờ nhìn hắn.

Diêu Linh Nhi yên lặng ăn, tâm tư của cô căn bản không quan tâm bọn họ, vừa rồi cô còn cùng bọn họ đùa giỡn, nhưng trong nháy mắt liền bình tĩnh lại, Lăng Phong cũng bội phục năng lực tự chủ mạnh mẽ như vậy. Cô nghĩ về những gì đã xảy ra trong 20 năm qua, nếu không có nhân chứng, cha mẹ cô thực sự đã bị gϊếŧ vào 20 năm trước, và họ chỉ có thể chết oan uổng, nếu cô là nhân chứng duy nhất, rất khó để khôi phục trí nhớ, nhưng nó không phải là không thể. Cô thở dài, đặt đũa xuống, hai tay úp mặt xuống bàn, Tô Thành lo lắng nhìn sang: "Linh Nhi, Linh Nhi, sao vậy?"

Lăng Phong ở trước mặt cô có chút hoang mang, cô đều không phản ứng lại, anh muốn gọi cô nhưng lại sợ làm cô sợ, đột nhiên cô tự mình đứng dậy và thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, sau đó cô mới nhận ra rằng mình đã bị phân tâm.

"Diêu Linh Nhi, em nghĩ tới chuyện gì thế?" Hi Nguyệt ngậm thịt trong miệng có chút buồn cười hỏi.

Linh Nhi lúng túng cười cười: “Em muốn đi vào trong thử một chút.”

Cô chỉ chỉ dưới cầu thang gian nơi phòng nhỏ tối tăm, cô muốn thử một lần, cho dù chỉ là một cơ hội, cho dù nghĩ không ra bất cứ chuyện gì, cô vẫn muốn đi vào xem một chút, cô muốn thấy được trong lòng cô sợ hãi nhất là cái gì.

“Không, tuyệt đối không được có ý nghĩ như thế này nữa.” Không phải Lăng Phong chưa từng thử qua, khi anh đặt cô vào trong đó, tiếng khóc vẫn còn văng vẳng bên tai. Diêu Linh Nhi còn muốn nói gì nữa, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Lăng Phong, cô quyết định quên đi, cô cảm nhận được có chút mất mát, cô đã từng sợ hãi, nhưng sự thật lại khiến cô buông bỏ sợ hãi.

"Anh, em muốn đi găp Lâm mẹ chút." Hôm nay Lâm mẹ có chút hoảng hốt, không phải là không nhìn thấy, cô còn bận chút việc, hiện tại muốn đi gặp bà một chút.

"Được, em tự mình đi cẩn thận một chút." Hi Nguyệt không nói gì nhìn cô.

"Đây là nhà của tôi, thì sao có thể xảy ra chuyện gì được?” Nhưng lời này vừa nói ra, Lăng Phong sắc mặt âm trầm liền bị gạt đi, anh đứng dậy, nhanh chóng đi ra ngoài.

"Tôi nói sai cái gì sao?"

"Đương nhiên, trong nhà Linh Nhi không phải xảy ra chuyện sao? Vẻ mặt lạnh lùng mỹ nhân trước kia như thế nào lại biến thành "không nghiêm túc"?" Tô Thành liếc một cái, đêm nay liền ngủ không yên ổn, dù sao bây giờ có nhiều chuyện như vậy, nằm xuống chỉ gặp ác mộng mà thôi.

"Có sao? Có thể là Diêu Linh Nhi đang trầm mặc, không nói nữa, không khí sẽ trở nên ngột ngạt khó chịu."

"Không, chúng tôi đều thích yên tĩnh." Ý là, đừng nói nữa, hiện tại cần phải yên lặng, Hi Nguyệt lườm một cái, rồi nghịch điện thoại di động, dù sao cũng ăn không nổi.

Diêu Linh Nhi thấy có người đi lại trong nhà Lâm mẹ, cô đến trước cửa, gõ cửa nhưng không có phản hồi, cô đẩy cửa và đi vào, Lăng Phong lo lắng theo sau cô. Diêu Linh Nhi bật đèn lên, và không có ai trong phòng, nhưng cô rõ ràng vừa nhìn thấy ai đó bên ngoài.

“Mau lên.” cô chưa kịp phản ứng đã cảm thấy có người kéo mình lao ra khỏi cửa.

"Anh, làm sao vậy?" Linh Nhi thở hồng hộc hỏi.

"Nơi này có chút kỳ quái, anh không muốn em xảy ra chuyện, ban ngày tới xem một chút, bây giờ đi về trước thôi." Lăng Phong khẩn trương kéo cô rời đi. Vừa rồi anh đi theo, thấy bên trong có người, nhưng Linh Nhi mở cửa gọi lâu như vậy, tại sao không hề có ai đáp lại, Lâm mẹ thật sự rất kỳ quái, nhưng anh không thể để Linh Nhi gặp nguy hiểm gì.