Chương 34: Thử

“Cứ như vậy trở về thật sự không sao chứ?” Hi Nguyệt đi theo ra ngoài, hỏi với vẻ bối rối, về đến nơi chắc cũng là nữa đêm 1, 2 giờ, rất nguy hiểm.

“Tôi không biết Linh Nhi vội vàng trở về như vậy là có mục đích gì, nhưng cô ấy là người đã cứu Tô Thành.” Lăng Phong vừa đi vừa nói đầy vẻ lo lắng.

Hi Nguyệt nghe được tường tận mọi việc, Linh Nhi đã cứu Tô Thành, cô ấy cũng nắm rõ tình hình lúc này của bọn họ, điều đó cho thấy Diêu Linh Nhi không phải là người đơn giản, nhưng nhìn qua thì cô cũng chỉ là một cô gái dịu dàng, an tĩnh, thật không nghĩ đến cô thông minh, khôn khéo như vậy. Ở trong lòng cô Linh Nhi chỉ là một cô bé thật thà, tốt bụng, khi cánh đàn ông nhìn vào chỉ muốn bảo vệ như bảo vệ một đóa sen trắng, cô vẫn có chút không thể tin được mà hỏi lại: “Thật sự là Linh Nhi sao?”

“Giọng điệu của cô sao lại như vậy?”

“Không có gì, chỉ là tôi muốn xác nhận, nếu thật là cô ấy, thì tôi cảm thấy chúng ta đang bị lừa.”

“Cho nên so với Linh Nhi của tôi, có phải Hi đại tiểu thư đang cảm thấy mình còn có điểm thua kém hay không?” Năng lực làm việc của Hi Nguyệt hắn luôn công nhận, đã nhiều năm qua cô làm việc chưa bao giờ khiến hắn phải thất vọng, trái lại hắn đã làm một người phụ nữ xinh đẹp như cô phải lỡ làng duyên phận nhiều năm như vậy, vì vậy đối với Hi Nguyệt hắn rất biết ơn.

“Sao tôi lại cảm thấy khi anh đối mặt với Diêu Linh Nhi thì càng ngày càng không biết xấu hổ vậy nhỉ.” Hi Nguyệt hừ lạnh một tiếng, vốn đoạn đường ngồi trên xe chỉ mất 20 phút, mà Lăng Phong lại đứng ngồi không yên, Hi Nguyệt thấy vậy không khỏi cảm thấy buồn cười, đây là dáng vẻ của người đang có hạnh phúc sao? Hắn ngồi yên lặng không nói lời nào cho đến khi lên chuyên cơ riêng. Hi Nguyệt cũng không muốn làm phiền hắn, nên chỉ tự mình ngồi chơi điện thoại.

Lúc Linh Nhi xuống dưới nhà, thì thấy mẹ Lâm còn đang dọn dẹp: “Mẹ Lâm con có việc phải đi ra ngoài một lát, dì đừng nói với bất cứ ai về việc anh Tô Thành đang ở đây nha.”

“Trễ như vậy sao con còn ra ngoài, ta không yên tâm lắm.” Mẹ Lâm nhìn Linh Nhi với vẻ nghi ngờ, bà không biết Linh Nhi lại có thể có việc gì.

“Yên tâm đi, con lái xe đến chỗ của cha, sẽ trở về ngay, nếu anh con về đến mà con còn chưa trở về, dì nhớ là không được nói với anh ấy là con đi đến chỗ của cha nha.” Linh Nhi đặc biệt công bằng mà nói thì cô từ nhỏ đã cùng mẹ Lâm lớn lên, cũng chỉ có mẹ Lâm là người biết rõ về cô, và cũng hiểu cô nhất.

“Vậy con hãy cẩn thận một chút. Ta chỉ hy vọng con được an toàn.” Nhiều năm qua bà đã nhìn cô mừng giận buồn vui, bà biết khi cô đã quyết định chuyện gì, thì không ai có thể thay đổi được, giống như khi cô cố chấp với tình yêu, mặc cho sự cố chấp ấy chưa từng mang lại hạnh phúc cho cô. Linh Nhi đáp lại, rồi nhanh chóng lái xe ra ngoài.

Khi đến Lăng gia, cô liền nhấn chuông cửa, người ra mở cửa là chú Vương: “Chú Vương, làm phiền chú.”

Chú Vương ra sức dụi mắt, lúc nhìn rõ là Linh Nhi, suýt chút nữa thì ông đã la lên kinh ngạc: “Tiểu thư Linh Nhi, sao cô lại quay về rồi?”

“Chú Vương, cha ngủ rồi sao?”

“Bây giờ chắc ông chủ vẫn chưa ngủ, có lẽ đang ở trong vườn hoa.”

“Thời gian gần đây trong nhà không xảy ra chuyện gì khác thường chứ ạ?” Thật ra chuyện Linh Nhi muốn hỏi chính là gần đây có người lạ nào đến tìm cha Lăng không, nhưng chú Vương là người đa nghi, nếu hỏi thẳng như vậy cô sợ chú ấy sẽ suy nghĩ lung tung.

“Sự việc khác thường thì không có, nhưng có hai người lạ, là Giang tiểu thư và Tiêu tiên sinh đến tìm ông chủ, nhưng hình như đã xảy ra chuyện gì đó làm họ không vui khi rời khỏi đây.” Nhớ lại những việc xảy ra gần đây, ông đang muốn nói cho cô biết tình hình của Tô Thành, nhưng đắn đo mãi vẫn nên thôi không nói, để tránh cho cô phải lo lắng.

“Vậy con sẽ tự đi vào gặp cha.” Chú Vương vốn dĩ muốn dẫn cô vào, nhưng cô lại nói muốn vào một mình, ông liền đứng lại, yên lặng mà nhìn theo bóng dáng cô rời đi.

Cha Lăng ngồi trên đình hóng mát uống từng ngụm trà, nhưng tâm tư thì không đặt ở đây, Linh Nhi nhẹ nhàng đi đến chỗ ông đang ngồi: “Cha, cha đang nghĩ gì thế, trà đều đổ hết ra ngoài rồi.”

“Linh Nhi, con, con sao lại trở về?” Lúc này Cha Lăng vừa khẩn trương vừa khó tin, mang thêm vài phần sợ hãi mà hỏi. Tất cả những biểu cảm của ông đều bị Linh Nhi chú ý đến.

“Do con nhớ cha cho nên muốn tự mình trở về thăm.” Linh Nhi cười nhạt mà trả lời.

“Không phải Tiêu Lục cùng Lăng Phong cả hai đang tìm con sao? Hôm nay bọn chúng đều gọi điện cho ta để hỏi về con.” Cha Lăng cảm thấy mình lỡ lời nên lập tức bổ sung thêm một câu phía sau.

“Anh cũng gọi đến sao?” Linh Nhi không hề nghi ngờ, cô chắc chắn anh trai sẽ không gọi, nếu có gọi thì cha khẳng định cũng sẽ không bắt máy.

“Nó không có gọi, là ta đã gọi cho nó, hôm nay là ngày nó kết hôn, nhưng khi gọi điện cho nó thì nó lại bảo mình đang ở nước ngoài.” Linh Nhi chỉ mỉm cười không nói thêm gì, cô đã bỏ thuốc anh trai, rồi tắt nguồn điện thoại, để tránh đánh thức anh, lần đầu tiên cô nhận thấy được cha đang nói dối mình.

“Đúng rồi, Tiêu Lục tìm con có chuyện gì?” Linh Nhi nhàn nhạt hỏi.

“Khi con ở nước ngoài, nó có tới tìm ta vài lần để hỏi thăm về chuyện của con?”

“Cha, Tiêu Lục và con cũng chỉ là bạn bè, con quen biết anh ta thời gian cũng không lâu. Hơn nữa con cũng không thích anh ta.” Từ lần đầu khi cha Lăng nhìn thấy Tiêu Lục thì ông ấy đã hiểu lầm, hôm nay cô phải giải thích thật rõ ràng tất cả mọi chuyện.

“Nhưng ta có thể nhìn ra nó thích con, nó sẽ yêu thương, chăm sóc tốt cho con.” Cha Lăng lo lắng mà nói thay cho Tiêu Lục, ông có thể nhận thấy tâm tư tình cảm của Linh Nhi chưa từng đặt ở trên người Tiêu Lục.

“Cha, cha từng nói sẽ để cho con tự mình quyết định, hơn nữa hiện tại con cũng chưa có suy nghĩ đến những chuyện đó, con chỉ muốn ở cạnh chăm sóc cho cha.”

“Cũng bởi vì ta có thể thấy được Tiêu Lục là một người đàn ông tốt, ta tin nó có thể làm cho Linh Nhi của chúng ta thật hạnh phúc, ta cũng tin nó sẽ không giống Lăng Phong chỉ biết sống phóng túng, không kiềm chế bản thân.”

Linh Nhi cười nhẹ: “Cha, vậy là cha bỏ mặc anh trai sao?”

“Không phải ta bỏ nó, mà là nó từ nhỏ đã không nghe lời ta nói, bây giờ ta cũng không nghĩ là sẽ quản được nó, Chỉ cần Linh Nhi của chúng ta tốt là được.” Trong lòng Linh Nhi dâng lên chút chua xót, từ trước tới giờ thái độ của cha đối với anh trai luôn là như vậy. Đối với ông thể hiện một chút yêu thương, quan tâm với anh trai cũng là điều xa xỉ.

“Nhưng theo trí nhớ của con, thì cha cũng rất yêu thương anh trai.”

“Trí nhớ? Linh Nhi nhớ tới cái gì?” Cha Lăng hơi ngạc nhiên pha lẫn chút khẩn trương hỏi.

“Cha, không có gì, chỉ là con cảm thấy anh trai cũng nên nhận được sự yêu thương từ cha.” Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cha Lăng, có lẽ có một số ký ức mà ông không muốn chính mình nhớ lại, Linh Nhi cảm thấy trong lòng có chút mất mát, nhiều năm qua điều này vẫn luôn làm tổn thương cô đến tận xương tủy, nhưng hôm nay ở một khoảng thời gian ngắn cô cảm thấy hoảng hốt khi nhận ra có thể mọi chuyện không giống như những gì cô đã từng thấy, ít nhất cô không còn thấy quá tội lỗi đối với anh trai nữa.

“Không phải ta không thương nó, nhưng nó đã làm ta quá thất vọng, cũng may có con ở cạnh ta, không thì ta sớm bị nó chọc cho tức chết.” Trong trí nhớ của cô cha đối với chuyện của anh trai luôn không có sự kiên nhẫn.

“Cha, vậy con trở về trước, con đã đến gặp cha ngay khi vừa về tới.”

“Được, ngày mai ta sẽ đến gặp con.” Lúc này ông đang vội muốn gọi cho Tiêu Lục, nên cũng không hỏi Linh Nhi đã ăn cơm hay chưa.

Nhìn thấy Linh Nhi đã đi xa, ông mới gọi điện thoại cho Tiêu Lục.

“Có chuyện gì không?” Tiêu Lục có chút không kiên nhẫn hỏi.

“Linh Nhi đã trở về, nó vừa mới đến gặp ta.”

“Ông nói cái gì? Linh Nhi đến gặp ông? Cô ấy đã nói chuyện gì?” Điều anh lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra, Diêu Linh Nhi, cô gái này quá thông minh, anh sợ chính mình giấu diếm mọi chuyện không đủ sâu.

“Nó chỉ đơn giản hỏi qua một số chuyện.”

“Bỏ đi, ông không phải đối thủ của cô ấy, tôi sẽ lập tức trở về.” Tiêu Lục cười lạnh một chút, đúng vậy, như vậy mới thú vị, bất kể cô là người thế nào, cũng chỉ có thể là của anh, cô như thế nào anh cũng đều thích.

Cha Lăng vừa muốn hỏi bây giờ đã trễ, anh vẫn muốn trở về sao, nhưng đầu dây bên kia đã vang lên tiếng ‘tút tút". Ông có chút buồn bực mà tắt máy. Bất kể ông đã làm gì, hắn hiện tại đều không nhìn thấy, đối với Lăng Phong tuy rằng không có quan hệ huyết thống, nhưng đã sống cùng nhau 15 năm, trong lòng ông cũng cảm thấy có chút tội lỗi, nhưng nếu so với lợi ích của bản thân thì một chút áy náy cùng tội lỗi liền không còn nữa.