Chương 35: Sự thật

Khi Linh Nhi ra tới, vừa lúc nhìn thấy chú Vương, biết là ở đây cố ý chờ cô: "Chú Vương, chú làm sao vậy?"

"Tiểu thư Linh Nhi, thiếu gia thế nào ạ?" Chứ Vương quay người vừa lúc nhìn thấy Linh Nhi đã đi tới trước mặt, vội vàng hỏi.

"Yên tâm đi, anh ấy rất tốt, về sau gọi cháu là Linh Nhi được rồi."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, không có việc gì là tốt." Nhìn dáng vẻ vội vàng của chú Vương, đột nhiên nhớ tới bố. Ông có từng hỏi qua anh cô một câu, cái gia đình này chỉ có ông thương anh cô.

"Chú Vương, vì sao bố không thích anh cháu." Chú Vương liếc mắt nhìn Linh Nhi một cái, cảm thấy có một số việc, Linh Nhi muốn được biết. Nhưng lúc này lại không có cách nào nói, có lẽ kia không phải sự thật.

"Linh Nhi chờ anh cô điều tra lại, chuyện năm đó có quá nhiều điểm đáng ngờ, tôi cũng không dám nói." Linh Nhi nhìn ông, so với khuôn mặt không già của bố, chú Vương càng ngày càng già nua, đầu đầy tóc bạc, khuôn mặt đầy u sầu. Ông đã chứng kiến những thăng trầm của gia đình này. Hơn thế nữa, người cũ mất đi, ông bất đắc dĩ ở lại một mình cùng với sợ hãi.

"Được, vậy cháu trở về. Đừng để cảm lạnh, chú trở về nghỉ ngơi sớm một chút." Chú Vương nhìn Linh Nhi lớn lên, con đường phía trước có lẽ rất khó khăn, nhưng ông tin có thể qua mây khói sẽ thấy trăng sáng. Ông mỉm cười nhìn cô lái xe rời đi, trong lòng đầy mong đợi thay bọn họ nhìn bọn họ hạnh phúc.

Lúc về đến nhà cũng mới 11 giờ, mẹ Lâm còn chưa ngủ, sốt ruột ngồi ở trên sô pha: "Mẹ Lâm, muộn như vậy còn chưa nghỉ ngơi."

Cô đi tới ngồi bên cạnh bà, ôm bả vai bà, dựa đầu vào trên vai.

"Mẹ muốn chờ con trở về. Con đi tìm bố con, mẹ biết ngày này sẽ đến, mẹ chỉ là sợ hãi." Mẹ Lâm vuốt đầu cô, bà hy vọng cô không bao giờ lớn, mãi mãi không đi tìm sự thật gì, ít nhất cô vẫn bình an.

"Mẹ Lâm, mẹ cũng cảm thấy bố mẹ con là chết oan sao? Bọn họ là người thế nào?"

"Mẹ Linh Nhi và Linh Nhi giống nhau, đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp này giống nhau như đúc. Còn bố của con, năm đó nữ sinh theo đuổi ông ấy đạp hỏng cổng nhà mỗi ngày, mỗi ngày đều phải đổi cái mới. Cho nên rất sớm ông chủ đã đưa bố con ra nước ngoài, lúc trở về mang theo mẹ của con. Lúc đấy không biết trái tim bao nhiêu người bị tổn thương, mỗi ngày có người tới cửa nhà kêu la. Cho nên bố con mua một mảnh đất, xây một cái biệt thự, mỗi cái góc biệt thự đều mang tên mẹ con, còn có một ngọn núi gọi là Linh Sơn, nhưng không có người ở. Bọn họ là vợ chồng hạnh phúc nhất, còn có hai đứa con xinh đẹp lạ thường. Họ luôn cho rằng có thể nhìn các con lớn lên. Nhưng khi 6 tuổi một trận ngoài ý muốn, nó đã hủy hoại hai gia đình hạnh phúc." Mẹ Lâm có chút xúc động nói, mang theo rất nhiều tiếc nuối.

"Hai đứa con, con còn có anh trai hay em trai?" Linh Nhi có chút nghi hoặc. Nếu còn có một người thân, người đó đang ở đâu hay đã rời đi với chuyện ngoài ý muốn năm đó, Linh Nhi có chút không muốn tưởng tượng.

"Con còn có một anh trai. Năm đó con 6 tuổi, cậu ấy đã 12 tuổi, một mình ở nước ngoài học. Lúc xảy ra trận lửa lớn kia, anh trai và mẹ con cùng bị chôn thân trong biển lửa." Khóe mắt Linh Nhi chảy ra chút nước mắt, vùi đầu thật sâu vào trong lòng ngực của mẹ Lâm. Cho dù kể lại chuyện cũ về một người xa lạ, trong lòng cũng sẽ đau.

"Mẹ Lâm, khó trách anh ấy không hứng thú."

"Ừ, năm đó Lăng Phong thiếu gia đi vào, mẹ con còn một chút hơi thở. Cậu ấy bảo Lăng Phong thiếu gia chăm sóc con thật tốt. Cho nên nhiều năm như vậy cậu ấy không dám gặp con, sợ con lại bị tổn thương. Chỉ cần con không nhớ được quá khứ, con đều sẽ an toàn."

"Mẹ con và anh ấy còn nói gì nữa?" Cô cảm thấy mẹ Lâm không nói hết, bằng không nhiều năm như vậy, vì sao hắn hận bố đẻ của mình.

"Bà còn nói, đừng tin bố cậu." Chỉ vào phòng tối ở đầu cầu thang, bà chưa kịp nói thì hụt hơi. Bà và chú Vương đi tìm cô. Khi trở về, thấy thân thể nhỏ bé của Lăng Phong thiếu gia cõng cô từ biển lửa đi ra. Hắn nói Lăng Trạch đưa cô trở về. Một biển lửa nơi này, bà ở đây trông coi, buổi sáng mới dập tắt được lửa lớn.

"Linh Nhi ngẩng đầu nhìn mẹ Lâm: "Anh ấy trở về khi nào?"

"Các con mới từ biển lửa bước ra, anh con ôm mẹ con vừa đứng lên, còn chưa ra tới ngoài, ngôi nhà đã sụp đổ."

"Mẹ Lâm, ai gọi anh ấy trở về?" Mẹ Lâm cũng kinh ngạc, không nghĩ Linh Nhi sẽ hỏi như vậy.

"Mẹ cũng không biết. Năm đó chỉ là một cuộc hội tụ rất bình thường. Hơn nữa, ông chủ và bà chủ càng yêu quý Lăng Phong thiếu gia. Trong nhà còn sắp xếp phòng ngủ riêng cho Lăng Phong thiếu gia. Nhưng đại thiếu gia, ra nước ngoài học, mẹ cũng không biết bọn họ có gọi đại thiếu gia trở về không. Chỉ là lúc chúng ta thấy, đại thiếu gia mới vừa cõng mẹ con đứng lên, thì…" Mẹ Lâm nghẹn ngào nói, giống như chuyện năm đó thật sự xảy ra ở trước mắt, kể lại câu chuyện này.

"Anh con tên là gì?" Linh Nhi cười nhạt ra khỏi lòng ngực của mẹ Lâm. Mẹ Lâm có chút bối rối không hiểu cô. Nhiều năm như vậy bản thân cảm thấy chỉ có bà hiểu Linh Nhi nhất, hiện tại đến là mơ hồ.

"Tên là Diêu Xu." Mẹ Lâm nói mà không cần suy nghĩ.

"Mẹ Lâm, cảm ơn mẹ không rời bỏ mà chăm sóc con nhiều năm như vậy."

"Đứa trẻ ngốc, đời này mẹ Lâm chỉ có mỗi con là người thân. Mẹ coi con như con của mình, chỉ có con hạnh phúc, mẹ Lâm sẽ vui vẻ."

"Mẹ Lâm, mẹ không có người thân sao? Con cái hoặc là người yêu?"

Mẹ Lâm cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng, buộc phải mỉm cười một cái: "Không có, mẹ là cô nhi, từ nhỏ lớn lên ở nhà họ Diêu, mẹ coi nhà họ Diêu như gia đình mình, coi bọn họ như người thân của mẹ."

"Bao gồm cả bố sao?" Linh Nhi vẫn mỉm cười nhẹ nhàng nói.

"Linh Nhi, vì sao con hỏi như vậy?" Mẹ Lâm có chút chột dạ, vội vàng hỏi.

"Ừm, bởi vì con cảm thấy khi mẹ Lâm nhắc tới bố mắt sáng lên, nhất định là ngưỡng mộ." Linh Nhi vẫn cười nhạt, nhìn ra được mẹ Lâm vội vàng, giống như bị người khác nhìn thấu tâm sự, có hơi sợ hãi.

"Ừm, từ nhỏ mẹ cùng bố con lớn lên, ông ấy bảo vệ mẹ, yêu thương mẹ. Cho nên ông ấy có thể hạnh phúc mẹ rất vui. Tuy rằng mẹ ngưỡng mộ ông ấy, nhưng mẹ mãi mãi chỉ biết đứng xa nhìn ông ấy." Khóe mắt bà có chút đỏ.

"Bố thật hạnh phúc, có nhiều cô gái vì bố hy sinh bản thân như vậy." Linh Nhi cười khổ một chút, nếu là bình thường, có lẽ càng hạnh phúc hơn. Ít nhất bây giờ cô còn có thể nhìn thấy bố mẹ và anh trai, nhưng trong trí nhớ hình bóng màu đen đều không có.

"Được rồi, Linh Nhi, chúng ta không suy nghĩ chuyện này nữa. Mẹ chỉ hy vọng con bình an là được."

"Vâng, mẹ đi nghỉ ngơi đi, có vẻ như đã muộn." Đúng vậy, cô bình an, hắn đâu, thù hận trong lòng hắn đè nén nhiều năm như vậy, hắn có từng buông bỏ, có từng được giải thoát. Hắn ép buộc bản thân vài lần mất đi ký ức, sau đó hắn không bao giờ xuất hiện nữa. Hắn cũng cảm thấy Linh Nhi vô dụng sao? Linh Nhi không có nói ra những lời này, khóe miệng nhếch lên, cười như không cười. Cô hy vọng tìm chỗ không có ai để bản thân khóc một trận, chỉ một trận là được. Cô có thể khóc sao? Bây giờ cô nên cho bản thân một sự thật, cho người nhà đã mất được yên lòng.