Chương 33: Báo bình an

Linh Nhi ăn xong cơm tối rồi đi tắm, khi hoàn thành xong mọi việc thì cũng đã gần tám giờ, cô nằm yên trên giường mà nghĩ ‘chắc bây giờ anh đã tỉnh lại", suy nghĩ cùng rối rắm thật lâu, không biết lúc này bản thân có nên gọi điện thoại cho hắn hay không, cô bỏ đi như vậy liệu có làm hắn tức giận, có bị hắn mắng hay không, nhưng dù sao thì chắc cũng phải gọi để báo một lời nhỉ.

Điện thoại reo vang, mà Lăng Phong dường như không nghe thấy, tiếp tục ngây người, cũng có thể hắn nghe nhưng lại lười bắt máy. Đúng lúc này Hi Nguyệt đem đồ ăn tới và đặt chúng lên bàn, một bữa này, để đi chợ mua và nấu cô đã phải tốn hơn 2 tiếng đồng hồ, nên gần 8 giờ mới có thể mang cơm đến, lúc dọn cơm ra cho Lăng Phong thì nghe thấy di động của hắn đang đổ chuông, cô nghĩ chắc là Tô Thành gọi đến, hiện giờ bọn họ rất cần nắm rõ tình hình ở trong nước. Hơn nữa chỉ một mình Tô Thành, anh ta vốn không phải là đối thủ của bọn người kia, chỉ sợ rằng anh sẽ bị thương tổn gì đó, cô cầm điện thoại lên và ấn nút nhận cuộc gọi, còn chưa kịp nói lời nào thì đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng nói.

“Anh, anh không sao chứ?” Linh Nhi thấy cuộc gọi được nhận, có chút hồi hộp hỏi, cô cũng không sợ mình sẽ bị mắng, mà chỉ sợ Lăng Phong sẽ không thoải mái.

“Linh, Linh Nhi, là cô sao?” Hi Nguyệt có chút ngạc nhiên cùng vui mừng mà nói lắp hỏi, muốn xác nhận lại người ở đầu dây bên kia có thật là Linh Nhi không, hôm nay mọi người đi tìm cô cả buổi trưa, bây giờ lại có thể nhận được cuộc gọi của cô không khỏi làm cho Hi Nguyệt có chút kích động.

Khi Lăng Phong nghe thấy đó là Linh Nhi, hắn liền bật dậy, giành lấy điện thoại cầm bằng cả hai tay, lo sợ cùng hồi hộp mà đưa đến bên tai, giống Hi Nguyệt, hắn cũng muốn xác nhận đó có thật sự là cô. Hi Nguyệt nhìn hắn như vậy thật không biết nên nói gì, chỉ ngồi xuống một bên mà ăn.

“Dạ, chị Hi Nguyệt, là em đây.” Linh Nhi nghe thấy người nhận điện thoại là Hi Nguyệt, thì cô biết rằng cô ấy đã quay lại, có chút vui mừng mà trả lời, ít ra cô ấy hình như cũng không có giận mình.

“Là tôi, em đổi số điện thoại mới sao? Hiện giờ em đang ở đâu?” Lăng Phong cố kiềm nén sự kích động đang dâng lên trong lòng, nếu như hắn biết người gọi đến là Linh Nhi, hắn sẽ bắt máy ngay lập tức trong vòng một giây, nhưng vì đây lại là dãy số lạ, cô thay đổi số điện thoại mới là để hắn không thể tìm thấy cô sao? Nghĩ đến đây trong lòng hắn không khỏi có chút mất mát.

“Anh, anh tỉnh rồi sao? Đã ăn gì chưa?” Linh Nhi có chút lo lắng mà hỏi, cô không biết được tâm tình hiện giờ của hắn như thế nào, hơn nữa chính cô là người đã bỏ thuốc hắn, hiện giờ chỉ có thể thật cẩn thận mà nói lời xin lỗi với hắn, sợ rằng sẽ bị mắng khi bản thân chưa chuẩn bị tốt tâm lý.

“Sao, em đang cảm thấy là mình bỏ thuốc còn nhẹ hay sao?” Vừa nói hắn vừa đi lại loanh quanh trong phòng, khóe miệng chỉ khẽ nhếch, nhưng tâm tình của hắn bây giờ lại cực kì vui vẻ, ít ra thì trong thời gian ngắn cô cũng đã nghĩ tới hắn và gọi điện thoại cho hắn.

“Em không cố ý, chỉ là em muốn một mình trở về thăm anh Tô Thành.” Linh Nhi cười nhạt mà giải thích, rồi yên lặng nghe, chờ đợi sự phê bình cùng những lời sỉ nhục. Rất nhiều lần cô đều cho rằng anh trai mắng xong thì sẽ trở lại, tức giận xong cũng sẽ về nhà, nhưng khi cô chấp nhận hết tất cả, cũng vẫn không chờ được lúc hắn quay đầu lại nhìn mình.

“Cậu ta sao rồi?” Tô Thành giúp hắn chống đỡ một ngày, chắc là đã chịu không ít khổ. Hắn đã quyết định hai ngày sau sẽ trở về, hơn nữa đây cũng là chuyện của đàn ông, cũng không cần đến cô phải lo lắng, mà giờ cô lại đi một mình, còn là đi lo lắng cho một người đàn ông khác, Lăng Phong cảm thấy mình có chút ghen tuông, nhưng lại không dám biểu hiện ra, sợ nếu chính mình biểu hiện sự ghen tuông thì sẽ lại làm cho cô sợ hãi, rồi lại càng trốn hắn xa hơn.

“Có chút nghiêm trọng, bây giờ cần được nghỉ ngơi, nếu chậm một chút chắc đã xảy ra chuyện, vẫn chưa thể ăn uống chỉ có thể truyền đường để bổ sung dinh dưỡng.”

Được nghe cô nói chuyện, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, cũng có lúc cô sẽ cùng hắn nói nhiều chuyện như vậy, hắn luôn hy vọng mỗi ngày đều được đánh thức bởi giọng nói này của cô, đây có lẽ hy vọng và hạnh phúc cả đời của hắn. Nhưng khi nhớ tới chuyện cô thế mà lại vì Tô Thành trở về, hắn lại thấy có chút mất mát: “Vậy thì tốt, em không cần chăm sóc cậu ta đâu, hãy kêu mẹ Lâm lo cho cậu ta.”

“Anh, anh Tô Thành mà biết mình bị đối xử như vậy, chắc chắn lần sau sẽ không bao giờ đồng ý giúp anh nữa.” Linh Nhi cảm thấy thật buồn cười, anh Tô Thành giúp hắn nhiều như vậy, đúng thật là khổ cho anh ấy mà.

“Em biết cậu ta đang giúp tôi?” Lăng Phong hy vọng vĩnh viễn cô cũng không biết chuyện này, nhưng lúc này dường như mọi lời ngụy biện đều không thể thỏa mãn được cô.

“Anh, anh Tô Thành đã đối xử với em như em gái mình, nhiều năm qua đều là anh ấy chăm sóc cho em, em hy vọng anh ấy được khỏe mạnh.”

“Linh Nhi là đang trách tôi không chăm sóc tốt cho em sao?” Lăng Phong hỏi có chút khẩn trương, nhiều năm qua, hắn sắp xếp cho Tô Thành chăm sóc cô, cũng chỉ hy vọng cô có một cuộc sống khỏe mạnh, bình an, trốn tránh tất cả sự đời.

“Không có, anh Tô Thành nếu không được sự cho phép của anh, có lẽ ngay cả cửa của Linh Uyển cũng không thể vào.” Linh Nhi đã cứu Lăng Phong từ trong biển lửa, anh trai đã từng nói với cô là sẽ nhớ mãi chuyện này ở trong lòng, cho nên dù phải chịu bao nhiêu tổn thương, cô đều từ từ nhớ lại, rồi luôn chờ đợi một ngày cô sẽ được cùng anh bên nhau đối mặt với mọi khó khăn, nhưng đến tận bây giờ cô mới biết được thì ra anh trai đã có người mình chờ đợi. Lúc này cô mới thật sự từ bỏ, sợ rằng tất cả sự thay đổi của hiện tại cũng không phải là tình yêu, mà là sự bù đắp cho một người thân.

“Cha có biết em đã trở về không?” Hiện giờ Lăng Phong lo lắng nhất chính là chuyện này, nếu cha biết cô trở về, không biết sẽ lại ép buộc cô làm ra chuyện gì nữa.

“Không có, em đã đổi số điện thoại mới.” Cô cần tự mình tìm ra một số sự thật, cô tin anh trai, cũng tin tưởng cha. Nhưng thân là một người cha, ông lại chưa bao giờ đau lòng thay cho anh trai, mọi việc đều được Linh Nhi nhìn thấy, rất nhiều lần anh trai gọi điện cho cha nhưng ông đều tắt máy, sợ rằng việc cùng cô kết hôn, anh trai không vui nhưng vẫn chấp nhận, là vì anh dù sao trong lòng vẫn nghĩ đến ông, chỉ là hình như ông chưa từng đặt mình ở vị trí của anh.

“Hãy chờ tôi trở về, đừng đi tìm ông ấy.” Lăng Phong khẩn trương nói.

“Anh không tức giận sao?” Linh Nhi đang nói đến chuyện mình bỏ thuốc hắn, cô có chút lo lắng cho hắn.

“Tức giận, lần sau bỏ một lượng ít thôi, tôi phải nằm đến cả người đều đau nhức.” Lăng Phong cảm thấy trêu chọc cô như vậy sẽ khiến tâm trạng của cô tốt hơn, tất cả sự đau khổ hôm nay, giống như đã xảy ra rất lâu trước đây.

“Được, chị Hi Nguyệt đâu.” Linh Nhi muốn nói xin lỗi với Hi Nguyệt.

“Cô ấy đi ra ngoài rồi.” Lăng Phong có chút luống cuống mà nói dối, vốn định sẽ nói với cô về chuyện của Diêu Thù, nhưng nghĩ lại nên thôi, không thì cô lại sẽ chỉ nhớ mình còn có một người anh trai.

“Vậy em cúp máy đây.”

“Khoan đã, em không được đi lung tung, tôi sẽ trở về ngay.” Lăng Phong có chút kích động nói, hắn muốn ở mọi thời điểm đều có thể nhìn thấy cô, như vậy hắn mới có thể yên tâm, lúc trước hắn dùng thủ đoạn của chính mình để bảo vệ cô, chỉ vì một lời hứa, còn hiện tại bất kể tương lai có khó khăn, nguy hiểm như thế nào, hắn muốn bảo vệ cô, luôn ở trước mắt cô, một khắc cũng không rời đi.

“Bây giờ sao? Có phải là đã trễ quá không?” Linh Nhi thật không nghĩ là hắn sẽ trở về, dù sao việc mình trở về cũng không định nói với hắn, hiện tại nếu hắn trở về, mục đích của việc cô lén trở về đây một mình không phải là đi một chuyến uổng công hay sao?

“Không sao hết, khoảng một giờ tôi sẽ đến nơi, em mệt thì đi nghỉ ngơi trước đi.” Linh Nhi mỉm cười đáp ‘ừm" một tiếng, cô biết nếu anh trai quay về, thì cô phải đến gặp cha sớm hơn. Nói xong cô liền nhảy khỏi giường, thay quần áo đi ra ngoài.

Lúc Lăng Phong bước ra, nhìn thấy Hi Nguyệt đang cùng Diêu Thù ăn uống say sưa, hắn xoay người nhìn về phía Diêu Thù hỏi: “Tôi bây giờ phải trở về nước, anh có muốn cùng đi với tôi không?”

“Ngay bây giờ sao? Lúc này có phải hơi trễ rồi không?” Diêu Thù có chút không thể tin mà nhìn hắn.

“Ừm, tôi lo lắng Linh Nhi sẽ đi gặp cha tôi, không biết lúc đó ông ấy lại muốn lừa gạt Linh Nhi chuyện gì nữa.” Giống như năm đó cô kết hôn với hắn, là cô thật sự muốn sao? Hay là bị lừa ép.

“Vậy anh trở về đi, giúp tôi chăm sóc tốt cho Linh Nhi, bây giờ tôi còn cần xử lý một số việc nên vẫn chưa thể đi được, sau này sẽ nói với anh sau.” Anh rất nhớ Linh Nhi, nhưng lúc này mẹ anh còn chưa tỉnh lại. Anh không thể bỏ lại bà ấy mà đi.

“Được, tôi sẽ chờ anh.” hắn nói xong thì bước nhanh ra ngoài, Hi Nguyệt hình như có gì muốn nói với hắn, thấy hắn đi liền đứng lên chạy nhanh đuổi theo, đồng thời nói với Diêu Thù: “Diêu tiên sinh làm phiền anh thu dọn chén đũa, dọn dẹp nhà cửa vậy. Cảm ơn.”