Chương 32, Tương ngộ ở nước ngoài

Hi Nguyệt thấy hai người đàn ông đều mất khống chế, lập tức an ủi nói, “Mới qua mấy giờ, nếu không chúng tôi tìm xem, không có khả năng cô ấy chỉ là đi ra ngoài,”

“Hi Nguyệt, cô đi cùng với tôi đi, trên đường kể cho anh nghe về Linh Nhi” Diêu Thù đột nhiên lôi cô đi ngay ra ngoài, Lăng Phong cầm lấy áo khoác, cũng đi ra ngoài, hắn muốn đến căn phòng hắn cho cô thuê để nhìn xem, xem cô có trở về đó hay không, 30 phút lái xe đi vào khu nhà thuê lúc trước của Linh Nhi, từ từ đi lên, khoá cửa, chứng minh cô chưa từng về tới đây, mà thành phố lớn như vậy cô đi đâu, là chính mình làm cô sợ rồi sao? Lăng Phong mày làm cái trò gì, sao lại nói tinh linh với cô như thế làm gì, cô có thể thích ứng như vậy được ư. Anh nắm chặt tay và đập mạnh vào đầu, cố gắng làm mình tỉnh táo lại một chút.

Hắn ôm nỗi tuyệt vọng đi xuống lầu, lại không chú ý tới cách đó không xa có một đôi mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm hắn, đến tận khi đυ.ng phải người nọ hắn mới hồi phục tinh thần lại, “Lăng tổng, anh tới đây làm gì?”

Tiêu Lục vừa xuống máy bay đã chạy tới, vừa muốn lên lầu, lại nhìn đến Lăng Phong mất mát mà đi xuống dưới, trong lòng tràn đầy tức giận, nhưng anh đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân.

“Tiêu tổng có thể đến, tại sao tôi không thể chứ” Lăng Phong lại trở về vẻ lãnh đạm thường ngày, anh đối với người khác cũng đủ tàn nhẫn rồi, nếu không anh đã không thể có năng lực làm Diêu Linh Nhi sống đến tận ngày hôm nay.

“Mất mát như vậy, bị người tôi đóng cửa không tiếp khách sao?” Lời nói lạnh lùng châm chọc, đánh thẳng vào lòng Lăng Phong.

“Anh cứ đi thử xem, còn giữ lại cho anh một suất đấy.” Lăng Phong nói Tiêu Lục tránh ra, giờ phút này hắn không muốn lãng phí một phút một giây nào ở trên người anh ta.

Tiêu Lục cười lạnh nhìn bóng lưng của hắn, trực tiếp đi nhanh lên trên lầu, xác thật là đóng kín cửa, cửa còn khóa, cô ấy đi ra ngoài sao? Đúng vậy, hôm nay cô khảo thí, hẳn là cô đi tới trường học rồi. Tiêu Lục lấy ra di động, gọi cho cha Lăng rất nhiều cuộc điện thoại đều không có người bắt máy, đυ.ng phải Lăng Phong đã làm anh rất phẫn nộ rồi, thế nhưng điện thoại đều không liên lạc được, đáng chết, thế mà gạt mình.

Bắt một chiếc taxi bên đường và đi thẳng đến cổng trường để đợi Linh Nhi. Chờ khi anh tới cửa thì Lăng Phong đã ở đó, còn có Hi Nguyệt cùng một người đàn ông. Nhưng đều mang kính râm, thấy không rõ vẻ ngoài, 4 giờ rưỡi thì thi xong, còn có nửa tiếng nữa.

“Lăng đại tổng tài hôm nay không quay về kết hôn, tại đây đúng là âm hồn bất tán thật sự làm người tôi ngại thay đó.”

“Tôi tìm vợ cũ của tôi, có liên quan gì đến Tiêu tổng à?” Lăng Phong đặc biệt nhấn mạnh chữ “vợ cũ”.

“Ồ, tôi còn tưởng rằng ngài sẽ nói là người vợ bị bỏ rơi chứ? Làm sao anh có thể nhặt lại đồ đã mất mà không ghê tởm bản thân vậy, hơn nữa hiện tại cô ấy và tôi ở bên nhau, tôi sẽ quý trọng cô ấy, cha ngài cũng đã đáp ứng gả Linh Nhi cho tôi. Anh nói có liên quan gì đến tôi hay không đây?” Tiêu Lục tức giận bộc phát nói. Cho dù anh không thể khiến hắn từ bỏ thì ít nhất cho làm hắn biết thế nào gọi là đau đớn tâm can.

“Tiêu tiên sinh đúng không, không một ai có thể thay thế Linh Nhi mà đưa ra quyết định, lựa chọn như thế nào đó là chuyện của chính cô.” Trên đường tới Diêu Thù Hi Nguyệt kể cho hắn nghe chuyện mấy năm qua ở trong nước, mà bọn họ cũng mới nhận Linh Nhi làm con gần đây. Cho nên hắn tin tưởng em gái hắn, không phải ai cũng có thể quyết định vào quyết định của cô, ây là tin tưởng vững chắc nhất trong lòng nhà bọn họ, bọn họ cả đời chỉ thừa nhận một người, giống như cha mẹ của mình, hơn nữa hắn tin tưởng Linh nhi cũng như vậy.

Tiêu Lục nhìn người đàn ông đeo kính râm, da trắng, mũi cao, yết hầu rõ ràng này, dung nhan khẳng định sẽ không kém Lăng Phong cái gì, nhưng không muốn nói chuyện với bọn họ nữa, hơn nữa có quá nhiều người để có thể chiếm thế thượng phong, huống chi Linh Nhi chỉ coi anh như một người bạn. Một sự náo động như vậy có khi lại làm Linh Nhi sinh ghét.

Thời gian trôi qua thật nhanh, người dần dần ít đi, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Linh Nhi, đến 5 giờ đám đông sớm đã tan hết, Lăng Phong chạy qua ngoài cửa gỗ, lạnh lùng hỏi “Xin hỏi bên trong còn có người không?”

“Không còn đâu, tất cả chúng tôi phải rời khỏi phòng thi trước 5 giờ, ai ở lại trường thi sẽ bị huỷ bỏ cơ hội thi.” Thấy khí thế mạnh mẽ của người này, người bảo vệ có chút sợ hãi nói.

Tiêu Lục lại đây là đấm thẳng một quyền lên mặt của người bảo vệ cửa, “Cậu nói bậy gì đó? Tin tôi san bằng nơi này của các người hay không!”

Lăng Phong lặng lẽ đi ra ngoài, hắn mê mang nhìn dòng người qua lại, cố gắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc đó giữa biển người mênh mông. Nhưng hắn hết lần này đến lần khác đẩy đám đông sang một bên, lại hết lần này đến lần khác nhận sai người. Tiêu Lục nhìn hắn như vậy, thế mà thấy hơi sợ hãi, hắn thật sự thích Linh Nhi nhưng anh sẽ không từ bỏ bất kể hắn là ai đi chăng nữa, và anh nắm chặt tay một cách hung dữ.

Hi Nguyệt sợ hãi, cô sợ hãi hắn lại mất khống chế lần nữa. Đẩy Diêu Thù và nói, “Xin anh đấy”

Diêu Thù gật đầu, chạy tới, “Lăng Phong, nghe tôi nói, chúng ta chưa tìm được cô ấy, chứng tỏ cô ấy không sao cả, cô chỉ đang trốn đi đâu đó thôi, cô chỉ là không muốn nhìn thấy chúng ta, trước tiên chúng ta rời khỏi chỗ này đã.” Lăng Phong cười khổ một chút, ba năm trước đây cô hẳn là cũng đã từng xuất hiện, rồi cũng lại vội vàng rời đi sao? Diêu Linh Nhi, tôi không có một chút vị trí nào ở trong lòng em hay sao? Diêu Thù đỡ hắn rời đi, Hi Nguyệt lái xe lại đây, rời đi toàn cảnh.

Tiêu Lục thấy bọn họ rời đi, bản thân tự trở về nhà thuê, có lẽ Linh Nhi sẽ về nhà vào giữa đêm. Tiêu Lục vừa đến nhà thuê, cha Lăng liền gọi điện thoại tới, “Tại sao mãi lại không gọi cho cháu được vậy?”

“Chú lại không biết xấu hổ hỏi tôi à? Chú đã bảo đảm với tôi như thế nào, trói chặt Lăng Phong bắt cậu ta tham gia hôn lễ, hiện tại thì sao, tại sao hắn lại xuất hiện ở nước ngoài”

“Cháu ra nước ngoài rồi hả?” Cha Lăng nghi hoặc hỏi, khó trách di động vẫn luôn tắt máy, ông càng quan tâm Tiêu Lục, mà Lăng Phong ở đâu thì ông không hề muốn biết.

“Linh Nhi mất tích, Lăng Phong còn chưa thể tìm được Linh Nhi” trực tiếp ngồi trên sô pha, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa, trước sau đều không có bóng dáng của Diêu Linh Nhi.

“Linh Nhi mất tích? Sao lại thế này?” Lập tức đã xảy ra nhiều sự tình như vậy, cha Lăng nhất thời không hiểu ra sao, tại sao bây giờ Linh Nhi lại xảy ra chuyện chứ.

“Không biết, lúc tôi tới tìm lại nhìn thấy Lăng Phong cũng tới.” Tiêu Lục có chút bất đắc dĩ nói, hắn nhớ tới bộ dáng hôm nay của Lăng Phong, nhất thời trở nên sợ hãi.

“Chú bắt ai rồi, đã chết chưa?” Hiện tại Tiêu Lục rất bực bội, muốn ném nát điện thoại lại lo lắng Linh Nhi không về, đêm nay bản thân mình vượt qua như thế nào đây?

“Không có, là Tô Thành, cháu đừng vội, ngày mai chú liền nói với người khác chuyện gả Linh Nhi cho cháu, Linh Nhi nghe lời ba ba nó nhất.” Tiêu Lục cảm thấy buồn cười, Linh Nhi không vui, vậy thì kết hôn để làm cái gì, nếu vậy chung quy lại anh chẳng có một thứ gì cả.

“Chú bắt cóc Tô Thành?” Tiêu Lục có hơi nghi hoặc, nếu thật sự bắt cóc Tô Thành, quan hệ của Linh Nhi cùng với người cha này sẽ có ngăn cách.

“ừ, trở về mới biết được, cho nên trực tiếp đánh bán sống bán chết, ném tất cả mặt mũi đi rồi” cha Lăng lạnh lùng nói ra, không phải ông không biết Linh Nhi quan tâm Tô Thành, có điều chỉ cần ông tiếp tục làm một người cha tốt, ông không nhận cô cũng sẽ không hoài nghi ông đâu.

“Linh Nhi mất tích? Không đi tìm chú? Chú còn đánh Tô Thành, xem ra đầu óc chú hoạt động không tốt, nếu Diêu Linh Nhi cô ấy một người đơn thuần như bông sen trắng nhỏ, cái gì cũng không hiểu thì không lọt được vào mắt của Tiêu Lục tôi đâu.” Nói xong, anh muốn ném luôn điện thoại đi, nhưng lại lo lắng Linh Nhi sẽ gọi điện thoại tới, lại rút tay về, ngã vào trên sô pha. Giờ khắc này anh thật sự nhớ cô, phong thái xử sự điềm tĩnh, nụ cười mãi mãi nhạt nhòa đó, và cả bí mật cùng năng lực đều giấu ở đáy lòng.