Chương 3: Kiếp này chỉ liếc mắt một cái liền yêu

Lúc Tô Thành lái xe tới, Linh Nhi đã đứng đợi sẵn ở ngoài biệt thự, xoay người vào trong xe vẫy tay chào ba cô, trên đường Linh Nhi không nói gì, lặng lẽ nhìn ra phía ngoài cửa sổ, như thể mọi chuyện chưa từng có liên quan đến cô, đây là lần đầu tiên Tô Trừng trở thành một người trầm lặng và điềm tĩnh như vậy, không gây chuyện với Lăng Phong. Tô Thành cũng không dám quấy rầy cô, còn cách đó 5km nữa cô liền kêu Tô Thành dừng lại: “ Tô tiên sinh, phía trước chính là Linh Uyển. Tôi muốn tự mình đi bộ về.”

"Nhưng mà như vậy chân cô sẽ bị thương, hay là cứ để tôi đưa cô trở về đi" Tô Thành vẻ mặt kinh ngạc nói. Chưa kể con đường này còn rất xa mới đến, cô đang đi giày cao gót lại còn đẹp như vậy, nếu bị người xấu bắt đi dọc đường thì kiếp này anh cũng không yên.

"Không cần, tôi muốn đi dạo một chút, con đường này rất an toàn, anh không cần lo lắng cho tôi" Cô khẽ cười, cô vốn biết Tô Thành lo lắng cho mình nhưng trong lúc nhất thời, cô chỉ muốn yên tĩnh suy nghĩ rồi tự mình mở cửa xe đi ra ngoài, cô đã quyết định thì cũng không ai dám cản cô.

Anh nhanh chóng mở cửa xe bước xuống đi theo cô.

"Tôi đi bộ đưa cô trở về, ba cô không muốn cô bị thương.” Nhắc tới cha, cô liền mềm lòng, cười cười, không phản ứng gì, không đồng ý cũng không từ chối. Cô lặng lẽ đi về phía trước, Tô Thành cũng lủi thủi đi theo ở phía sau, đi được một lúc Linh Nhi thấy giày cao gót thật sự không dễ đi, vì vậy cô đã tháo đôi giày ném ở ven đường, nhấc áo cưới lên, giậm chân chậm rãi đi tới phía trước, trong bóng lưng tràn đầy sự bất lực cùng nỗi thất vọng. Đoạn đường tuy dài nhưng thực sự đi rất nhanh, cuối cùng cũng đến nơi, Tô Thành đi 5 km cũng cảm giác có chút mỏi mệt, còn chân cô thậm chí còn không đi giày. Khi anh đi vào, nhìn bàn chân nhỏ trắng nõn có chút máu, đau lòng muốn lau chùi cho cô một chút, cô nhanh chóng di chuyển chân mình né tránh ánh mắt của Tô Thành: "Tô tiên sinh, cám ơn anh đã đưa tôi trở về, tôi đã đến nơi rồi. Đây là chìa khóa ga ra, anh lái xe đi đi, ra bên ngoài có hơi xa." Cô đem chìa khóa đặt vào trong tay Tô Thành, rồi đi thẳng vào biệt thự. Tô Thành nhìn bóng lưng này, có chút chua xót ngay cánh mũi. Anh không đến gara lấy xe mà lại xoay người rời đi......

Khi anh quay lại công ty đã gần 11 giờ, nhưng anh biết chắc chắn sếp vẫn còn ở đó, đậu xe trong gara, anh lập tức đi thang máy lên tầng 99. Trong phòng rất yên tĩnh vẫn còn ánh đèn sáng, anh gõ cửa rồi đi thẳng vào trong.

"Sao lại về muộn như vậy, chậm trễ hết một ngày của anh, anh không biết một ngày anh có thể kiếm bao nhiêu tiền sao?" Lăng Phong không ngẩng đầu lên mà lạnh lùng nói.

"Lăng Phong, hôm nay hay là cậu về nhà đi, có lẽ có người cũng không tệ như cậu nghĩ đâu, cô Diêu hôm nay....." Còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.

"Tôi đã nói đừng để tôi nghe thấy anh nhắc đến tên cô ấy nữa, nếu không sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, cút ra ngoài!"

"Được, tôi không nhắc nữa, tôi sẽ đợi đến ngày anh phải hối hận." Nói xong anh tức giận xoay người đi ra ngoài.

Lăng Phong ném tài liệu trong tay về phía cửa, vì sao mọi người đều cho rằng anh sẽ hối hận, anh sẽ không hối hận. Bản thân cảm thấy trong lòng chán nản, khiến anh rất bực tức đến khó thở. Anh quay trở về phòng nghỉ riêng, mở tủ lạnh và uống rượu. Phòng nghỉ này chính là một căn hộ với 3 phòng khách và 2 phòng ngủ rất lớn, phong cách châu Âu, đồ dùng trong nhà đơn giản, trở thành một ngôi nhà nhỏ của chính anh. Anh ấy chờ đợi có người đến trang trí nó. Không biết đã uống bao nhiêu, trong đầu vang vãng một giọng nói như thể cô đang gọi: "Ca ca, ngươi thật sự chờ ta lớn lên, cưới ta sao?"

"Ừm, kiếp này chỉ là liếc mắt một cái đã yêu." Lúc anh tỉnh lại đã là 12 giờ trưa.

Đầy ắp những giấc mơ chân thực ấy khiến anh có thêm một chút hy vọng.

Trong thời gian Linh Nhi kết hôn, phần lớn đều dành thời gian ở phòng sách, chủ yếu là vì cô muốn học cao hơn, 21 tuổi cô tốt nghiệp thạc sĩ tại một trường đại học. Bây giờ cô ấy có cuộc sống nhàn nhã, đọc sách, ăn uống và đi dạo trong vườn đã trở thành những việc cô ấy làm hàng ngày, cô ấy đã học được cách có sự yên tĩnh, bề ngoài dịu dàng ít nói, nhưng lại có một trái tim kiên định.

Ba của cô đã chuyển đến đây kể từ khi Linh Nhi kết hôn, mỗi tuần ông đều sẽ trở về hai lần vào cuối tuần, Lăng Phong cuối tuần cũng trở về đó, chính ông cũng trở về cùng anh ấy, nhưng phần lớn thời gian ăn cùng nhau đều là hai người đều lặng lẽ ăn cơm, không nói với nhau lời nào. Mọi thứ dường như đã lắng xuống.

Vào ngày cuối cùng của ba năm sau, ngày này có thể sẽ dài đằng đẵng cũng có thể sẽ trôi qua rất nhanh, ngay từ đầu vốn không có chuyện gì xảy ra, ba của Linh Nhi ngồi lặng lẽ trong vườn hoa, nhưng vẻ mặt ông tràn đầy nỗi buồn, Linh Nhi lo lắng cho bba cô liền đi đến và ngồi xuống bên cạnh ông.

"Linh Nhi, ba thật xấu hổ với con."

"Ba, con chỉ hy vọng ba vui vẻ, ba năm nay con cũng đã học được rất nhiều thứ, có lẽ cũng phải xa nhà một thời gian, chờ con thi đậu tiến sĩ con sẽ trở lại đây, quê hương của chúng ta và tìm một công việc gần nhà, mỗi ngày đều ở bên cạnh ba." Linh Nhi lo lắng nói, cô sợ rằng nếu cô ấy rời đi, cô sẽ làm tổn thương ba mình.

"Được, ba ở nhà chờ con." Cho dù có ngàn vạn lần không nỡ, cho dù ông chưa bao giờ cần cô làm nở mày nở mặt, nhưng cũng không nỡ gạt bỏ ước mơ của cô. Dù chỉ là một câu nói đơn giản, cũng mang theo hàng ngàn suy nghĩ.

"Ba, con có thể sẽ đi một thời gian dài, nếu như ba nhớ con thì ba hãy gọi điện thoại cho con có được không?” Linh Nhi khẽ nói.

“Linh Nhi, nếu như bên ngoài gặp được một người thương con yêu con, lập tức mang về cho ba xem được không? Ba tin tưởng mắt nhìn người của con, trên đời này luôn có người xứng đáng với Linh Nhi chúng ta." Ba của cô mặc dù không nỡ, nhưng ông biết lần này Lăng Phong đã làm tổn thương cô, nếu không tại sao cô lại muốn rời đi ngay lúc này, cho dù không ly hôn, người chịu thiệt chính là con gái của ông. .

"Được, Linh Nhi sẽ chọn người đẹp trai nhất."

"Không được, sẽ đào hoa lắm."

"Người tốt nhất"

"Quá bận rộn"

"Người nghèo nhất"

"Quá khổ"

"Vậy thì con sẽ ở bên cạnh ba, làm người hạnh phúc nhất." Ông bật cười, tâm trạng thoáng chốc liền tốt hơn. Lúc hai người đang trò chuyện vui vẻ, chú Vương vội vàng chạy tới, đến gần nhìn thấy hình ảnh ấm áp này, chú liền muốn xoay người rời đi.

"Chú Vương, có chuyện gì vậy?" Linh Nhi nhìn thấy chú Vương chạy chậm tới, lúc này lại muốn xoay người rời đi, liền gọi ngăn lại.

Ông ta xoay người lại, nhìn về phía ba cô, lại nhìn Linh Nhi một chút lắc đầu, Linh Nhi cũng không vội, ngồi yên lẳng lặng nhìn ông khẽ cười, chờ ông nói ra chuyện gì đó.

Còn ba Linh Nhi rất lo lắng thúc giục ông: "Có gì thì nói mau lên, ngươi định để bọn ta tò mò chết sao?"

Linh Nhi giống như là cũng rất muốn biết chú Vương muốn nói cái gì: "Ba, chú Vương vừa chạy tới cũng mệt rồi, để cho chú ấy thở một chút, ba vào nhà uống chút nước đi, chuyện này cũng không phải chuyện đại sự gì." Tuy nhiên, ba Linh Nhi có thể nhìn ra được điều gì đó, ông đã ở bên con gái mình hơn mười năm, vì vậy cô không thể giấu diếm chuyện gì với ông được, cô chính là muốn tự mình rời đi. Nhưng chuyện gì ông cũng không muốn để cô một mình đối mặt. Ông liền lớn tiếng nói với chú Vương: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Chú Vương ban đầu rất kinh ngạc, sau nhìn về phía Linh Nhi, cô biết vừa rồi ý của chú ấy chính là muốn cô đưa ba cô tránh mặt đi chỗ khác.

"Không cần nhìn Linh Nhi, có chuyện gì muốn nói thì cứ nói đi.” Ba Linh Nhi sốt ruột nói.