Chương 4: Đây là ngôi nhà tốt nhất của cô

Chú Vương không đành lòng nhìn về phía Linh Nhi, đau lòng nói "Ông chủ, cậu chủ, anh ta ...”

“Lăng Phong đã tới chưa?" Ông còn không đợi chú Vương nói xong, lập tức đứng dậy hỏi.

“Không phải, là luật sư của cậu chủ tới. Cậu chủ không có tới." Chú Vương vừa nói ánh mắt vừa nhìn qua Linh Nhi, ba cô nghe thấy liền run rẩy, thiếu chút nữa đứng không vững, may mắn có Linh Nhi đỡ. Ba năm thật sự rất nhanh nháy mắt một cái liền trôi qua, có chút vui mừng cũng có chút không nỡ, dù sao anh ta cũng không thích Diêu Linh Nhi.

"Ba, chúng ta đi xem một chút đi." Dù đến giây phút cuối cùng anh ta cũng không muốn xuất hiện, ông nắm lấy tay Linh Nhi vỗ nhẹ vài cái, đáp một tiếng “Ừ” rồi liền cùng Linh Nhi đi về phía biệt thự.

Lúc họ đến luật sư đã ngồi ở phòng khách, nhìn thấy ba Linh Nhi đi vào, bên cạnh ông có một cô gái vẻ ngoài thanh lịch, trên mặt nở ra nụ cười nhẹ, giống như đang chào hỏi anh. Ba của cô anh ta đã biết, nhưng còn cô nghĩ cũng biết là ai, chỉ là không hiểu rốt cuộc chỗ nào của cô không lọt qua mắt của tên đại thiếu gia này. Ông nhìn thấy Linh Nhi thất thần liền tức giận đi đến chỗ Từ luật sư và ngồi xuống, Linh Nhi đi ngang qua ba cô rồi ngồi xuống bên cạnh ông.

"Đây chính là Thiếu phu nhân à? Xin chào, tôi là luật sư của cậu chủ Lăng." Đang trong lúc nói chuyện, anh đứng dậy đưa tay qua bắt tay với Linh Nhi, ba cô vừa rồi cảm giác như anh ta có vẻ như có tình ý gì với Linh Nhi , liền kéo Linh Nhi ngồi xuống ghế sofa lại.

Luật sư Từ lúng túng cười nhẹ, ngồi xuống lại lấy tờ thỏa thuận đã soạn thảo ra: "Đây là bản thỏa thuận do cậu chủ Lăng viết, anh ấy nói cô muốn cái gì thì cứ tự mình thêm vào là được."

Linh Nhi cầm lấy tờ giấy thỏa thuận liền ký vào mà không hề đọc xem trên đó viết gì.

“Cô không đọc thử sao?” Luật sư vừa kinh ngạc khi nhìn thấy Linh Nhi vội ký tên, vừa hoảng sợ, thoáng nghĩ cậu chủ không thích cô gái này chắc chắn cô có vấn đề, cô có dung mạo xinh đẹp quyến rũ như thế, nhưng cậu chủ kia không phải là vì vẻ ngoài của cô có lẽ có ẩn tình gì bên trong, nhưng cô lại không muốn thứ gì cả điều đó có ý gì? Không hề xảy ra tranh cãi, thậm chí trên mặt cô cũng không có chút gì buồn bã.

“Được rồi.” Linh Nhi nhẹ nhàng nói, trên mặt luôn nở nụ cười nhè nhẹ, cô biết đã ba năm qua anh ta chưa từng tới đây có lẽ hôm nay chính là ngày mà cô mong chờ.

Chắc hẳn cô đã phải mất rất nhiều thời gian thì cô mới có thể đối mặt với nỗi đau này một cách bình tĩnh như thế. Luật sư Từ nghĩ như vậy.

“Chú Vương tiễn khách" Ba Linh Nhi hung hăng nói.

"Vậy tôi sẽ không quấy rầy mọi người nữa." Nói xong anh cầm lấy giấy thỏa thuận Linh Nhi đã ký xong bỏ vào trong túi liền rời đi.

Tô Thành vừa mới từ bên ngoài trở về liền thấy luật sư Từ bước xuống xe, vẻ mặt lo lắng. Anh liền ném chìa khóa cho bảo vệ nhanh chóng đi theo. Lúc luật sư Từ đang chờ thang máy, cửa sắp đóng lại thì Tô Thành nghiêng người mở cửa.

"Luật sư Từ thật trùng hợp."

"Tô tiên sinh, vừa mới từ bên ngoài trở về sao?"

"Đúng vậy, anh đến đây là muốn tìm cậu chủ à?"

"Ừ, có chút chuyện" Anh không muốn tiết lộ thêm gì. Nói nhiều sợ sai nhiều.

“Về cô Diêu sao?" Tô Thành vẻ mặt khinh thường hỏi. Từ ngày kết hôn rồi đưa cô trở về đây, Diêu Linh Nhi không những xứng với Lăng Phong cô còn xứng đáng với người tốt hơn.

“Anh biết sao?” Từ luật sư nghi ngờ nhìn Tô Thành sau đó bình tĩnh lại nghĩ đây là đàn anh của cậu chủ Lăng nên hẳn cũng biết ít nhiều về chuyện của cậu ta.

"Cô ấy ký tên à?" Anh lạnh lùng hỏi. Anh lo lắng cho Diêu Linh Nhi.

"Ừ, tự mình ký tên.” Luật sư Từ cũng không muốn giấu diếm gì anh, dù sao thì anh cũng sẽ biết.

Nói chuyện được một lúc đã lên đến tầng 99, họ cùng nhau đi về phía văn phòng tổng giám đốc. Thật ra kết thúc như này lại nằm trong suy nghĩ của anh ta, năm đó lúc nhìn thấy cô gái này liền biết cô có sự kiêu ngạo của mình, có tôn nghiêm, càng có sự điềm tĩnh mà người khác không có được. Danh phận là thứ người khác có thể muốn có được nhưng cô thì lại không cần.

Lúc Tô Thành cùng Từ luật sư đi vào, Lăng Phong đang đọc tài liệu cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Ký tên rồi à?"

"Đúng vậy, không có do dự cũng không có yêu cầu gì." Từ luật sư luôn muốn nói điều gì đó, nhưng khi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Lăng Phong, anh lại trở nên rụt rè.

"Đi làm đi." Lăng Phong nói trên mặt khẽ mỉm cười, tuy rằng chỉ là thoáng chốc thế nhưng Tô Thành lại có thể thấy được, anh xua tay có ý bảo luật sư Từ đi ra ngoài rồi tự mình đi đến trước bàn làm việc của Lăng Phong.

“Sao vậy, anh còn có chuyện gì sao?”

“Dù sao Linh Nhi cũng gọi tôi một tiếng anh, tôi cảm thấy cần phải nói với cậu vài chuyện." Tô Thành có chút sợ hãi nói.

"Được hôm nay tâm trạng đang tốt, để tôi nghe anh nói." Tâm trạng tốt? Thì ra đã ba năm rồi.

"Linh Nhi muốn xuất ngoại muốn đi thi, có lẽ rất lâu hoặc là sẽ không trở lại. Cô ấy có thể không còn là vợ của cậu, dù sao cũng từng gọi cậu một tiếng anh" Tô Thành vội vã nói sợ Lăng Phong lại ngắt lời anh.

"Đây không phải là kết cục tốt nhất cho cô ấy sao?" Lăng Phong không có bất kỳ biểu cảm gì giống như mọi chuyện đã định sẽ như vậy. Bình an lớn lên, yên ổn sống qua quãng đời còn lại. Anh quên mất rằng mỗi người đều có tình cảm và mục đích của riêng mình.

"Linh Nhi thật sự là một cô gái tốt, hôm nay tôi cảm thấy cậu vẫn là nên đi gặp Linh Nhi, dù chỉ một lần này ít ra cả đời này sẽ không phải hối hận."

“Hối hận? Anh không biết từ nhỏ tôi đã không muốn nhìn thấy cô ta, hiện tại cũng không, tương lai cũng sẽ không." Lúc Lăng Phong nói đến đây tâm trạng có chút bực bội. Chẳng lẽ còn bởi vì chuyện năm đó Diêu Linh Nhi đuổi Giang Tình đi mà canh cánh trong lòng? “Đi ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một chút”.

Tô Thành còn muốn nói điều gì đó, nhưng lúc này lại có tiếng gõ cửa.

Lăng Phong tự mình đứng lên đi qua mở cửa, Tô Thành kinh ngạc nhìn anh, như thể hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây? Còn chạy ra mở cửa? Trong lúc đang suy nghĩ, có một cô gái bước vào, không sai một nữ nhân trang điểm nhẹ, mặc một chiếc đầm màu hồng nhạt, có chút tươi mát, trên khuôn mặt thanh tú có vẻ quý phái và tao nhã, thế nhưng so với Linh Nhi còn kém quá xa, Tô Thành nhìn về phía cô với vẻ mặt khinh thường lẳng lặng ngồi trên sofa, cũng không nhìn bọn họ. Tự mình chơi điện thoại di động.

"Anh Lăng Phong." Cô gái gọi anh một tiếng với nụ cười tươi rói.

“Em có chuyện gì à.” Nghi hoặc hỏi, Lăng Phong bị sự nhiệt tình của cô làm cho có chút chán ghét, cũng không phát hiện điều gì mới mẻ, chỉ là Hi Nguyệt muốn nói cho anh biết trên tay cô luôn đeo chiếc nhẫn mà anh tặng.

"Anh, xem đi cái này là anh tặng cho em nói khi nào chúng ta gặp lại em sẽ nói cho anh biết em tên gì, anh còn nhớ không?" Giang Tình chậm rãi nói.

"Thật sự chiếc nhẫn này, là do anh đã tặng em." Lăng Phong tay run rẩy cầm lấy chiếc nhẫn, nhìn nhìn sờ sờ, giống như muốn khẳng định nó không phải là thứ mà anh đang muốn tìm. nhưng là thật đáng tiếc, chiếc nhẫn này chính là năm đó anh đã tặng cho cô. Giang Tình không biết rằng Lăng Phong chưa hề quên tên cô.

"Anh Lăng, em tên là Giang Tình, anh đã nói chờ em lớn lên sẽ cưới em, nhưng em lại không đợi được đến lúc anh đến." Giang Tình có chút buồn bực nói.

Tô Thành nhìn thấy cảnh này nổi cả da gà, nhân lúc bọn họ đang say sưa nhớ lại lén lút mở cửa đi ra ngoài, không khí lập tức trở nên trong lành. Anh tự trấn an mình, hít một hơi thật sâu đến ga ra lái xe đi Linh Uyển. Trong ba năm qua, bất cứ khi nào chỉ cần có thời gian anh liền chạy đến nhà Linh Nhi, lặng lẽ cùng cô ăn một bữa cơm, lặng lẽ nhìn cô đọc sách. Hạnh phúc đơn giản thế thôi, anh vẫn thường nghĩ như vậy.