Chương 26: Kiếp sau, anh chờ em

Tiêu Lục đi ra khỏi cổng, lấy điện thoại di động ra, "Kiểm tra hành tung của Lăng Phong cho tôi." Hắn một chút cũng không tin Giang Tình, cho dù là người đủ nhẫn, một cái ánh mắt cũng đều không để người thấy là có yêu, người khác mù, nhưng hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, hơn nữa khi hắn nhìn thấy đôi mắt của Linh Nhi có sự thương yêu, có thương tiếc, nghĩ về điều này khiến hắn ta gần như bùng nổ trong cơn tức giận.

Mà lúc này hắn muốn gọi điện thoại cho Linh Nhi, điện thoại vang lên một hồi lâu, hắn vừa định cúp điện thoại, âm thanh của Linh Nhi liền truyền đến, Linh Nhi nghe được điện thoại, Lăng Phong cũng không muốn buông ra, lúc nhìn thấy hai chữ Tiêu Lục lại càng không buông cho cô tránh thoát"Tiêu Lục, có chuyện gì vậy?"

"Không có gì, Linh Nhi, anh muốn xem em có vượt qua kỳ thi thuận lợi không.”

“Lại thi hai ngày nữa liền được.”

" Được, đợi anh trai của em kết hôn, anh liền đi tìm em.”

"Tại sao anh lại đợi anh trai tôi kết hôn? Tại sao anh lại tìm tôi?" Linh Nhi nghi ngờ hỏi, mặc dù cô là bạn của anh ấy, nhưng trong ấn tượng của cô, anh ấy không phải là quen thuộc với anh trai cô. Mà chỉ vì tìm kiếm chính mình mà thôi, tại sao phải đợi đến sau khi anh trai kết hôn?

"Anh muốn cho em một cái bất ngờ." Hắn không biết nên nói cho Linh Nhi như thế nào, hắn biết mình cùng lắm chỉ là bạn bè, dù muốn cô ấy cùng mình ở bên nhau cô ấy cũng không đồng ý đi, nhưng hắn nguyện ý chờ đợi, chờ cho đến khi cô ấy quên mất.

"Lại là bất ngờ, không hù chết là tốt rồi." Linh nhi nhàn nhạt cười một tiếng, cô không biết gần đây xảy ra chuyện gì, cô cảm thấy mọi người đều rất kỳ lạ. Muốn hỏi nhưng không ai chịu nói cho cô biết.

"Lại? Còn có ai?" Tiêu Lục đột nhiên sợ hãi hỏi, hắn không muốn gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, càng không muốn điều bất ngờ này là đến từ Lăng Phong.

"À, là chị Hi Nguyệt. Chị ấy nói rằng sau khi tôi hoàn thành kì thi, sẽ có một điều bất ngờ dành cho tôi." Linh Nhi nhìn về phía Lăng Phong, đối với cô làm một động tác suỵt, như thể anh ấy cũng không vui khi Tiêu Lục biết anh ở đây, không muốn hắn ta quay trở lại. Vì vậy, cô liền nói dối, nói đến cô mặt đỏ tai hồng.

“Đúng rồi, anh của em tới thăm em sao?” Đây mới là trọng điểm của hắn, hôm nay Linh Nhi nói chuyện có chút khẩn trương, không có bình tĩnh thong dong như thường ngày, cái này làm cho trong lòng hắn lo lắng gấp mười hai lần.

“Không, không có đâu.” Tim cô đột nhiên trở nên căng thẳng, cô không muốn nói nhiều thêm nữa, cô sợ nói nhiều nữa sẽ làm hại đến anh trai mình.

"Linh Nhi, em rất lo lắng sao?"

“Ừ, tôi có chút lo lắng cho bài thi ngày mai." Nghe cô nói như vậy khiến hắn có chút yên tâm, dù sao cô đối với một số người cũng không có quên, nhắc đến sẽ làm cho cô đau lòng. Linh Nhi, kiếp sau anh sẽ đợi em, sẽ không sẽ không làm em đau lòng.

"Được rồi, Linh Nhi, anh tin tưởng em, bằng tiến sĩ kép đối với em không là gì cả." Nghe những gì Tiêu Lục nói, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy có chút áy náy vì đã lừa dối anh.

"Vậy tôi cúp đây, tôi còn muốn ôn tập." Cô muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, nếu còn sẽ tiếp tục nói dối một lúc, Tiêu Lục vẫn muốn nói chuyện với cô nhiều hơn, nhưng hắn cũng biết rằng Linh Nhi không thích nói chuyện, một tia bất an lại nổi lên. Hắn muốn rời đi, lập tức đi tìm Linh Nhi, hắn cũng không cần ở lại đây chịu đựng sự bồn chồn, cho nên hắn muốn lập tức rời đi, hôn lễ này từ trước đến nay không liên quan gì đến hắn, nếu muốn an tâm, chỉ cần ở bên cạnh cô ấy là được, nhưng lúc này điện thoại vang lên, hắn bực bội nhấn nút trả lời, "Nói"

"Tiêu thiếu gia, Lăng Phong vẫn luôn ở trong văn phòng, không thấy anh ta đi ra." Hai người đàn ông mặc vest đen đeo kính râm báo cáo với hắn ta, họ đã từng thấy các thủ đoạn của Tiêu thiếu gia trước đây. Trước đây có một người làm việc không tốt, trực tiếp đánh nát đầu người ta, bây giờ còn nằm nửa chết nửa sống.

"Tiếp tục theo dõi, hôm nay mà phát sinh ra chuyện gì, cho các ngươi đẹp mặt." Sau khi ra mệnh lệnh xong, hắn tức giận ném điện thoại xuống ghế sau, hai người sợ tới mức điện thoại cầm cũng đều không xong.

Người ở trong văn phòng chính là Tô Thành, anh biết có người đang điều tra hành tung của sếp, nếu không có ai trong văn phòng này, bọn họ hiện tại sẽ liền gặp nguy hiểm, xem ra anh chỉ có thể ở đây đến ngày mai. Lúc này anh cũng muốn biết về tình hình của Linh Nhi, nhưng anh không thể quấy rầy cô ấy, có sếp ở đó, cô ấy đều là an toàn.

“Linh Nhi, có chuyện gì sao?” Lăng Phong nhìn cô khẩn trương cúp điện thoại, vui mừng khi cô không đem mình nói ra. Nhưng anh còn sợ hãi hơn cho sự an toàn sau này của Linh Nhi.

"Không có việc gì, anh, bọn hắn hình như đang tìm anh, nếu không anh trở về đi?" Linh Nhi vẫn là rất khẩn trương, cô đại khái cũng không muốn anh trở về, nhưng là cô biết rất rõ ràng, ngày mai anh sẽ vĩnh viễn là anh trai của cô.

"Linh Nhi, chúng ta hãy chuyển nhà đi, chuyển đến một nơi rộng rãi hơn. Ở đây có rất nhiều người, không an toàn." Khi Tiêu Lục phát hiện ra rằng anh ấy không ở đó vào ngày mai, hắn ta có thể liền sẽ chạy đến đây, mà khi đó anh lại ở đây, Tiêu Lục sẽ gây bất lợi cho Linh Nhi, điều đó không tốt cho cô ấy, anh sợ lúc đó anh khó có thể bảo vệ tốt cô ấy.

“Nhưng như vậy không phải khá tốt sao?” Đột nhiên muốn chuyển nhà, Linh Nhi trong lòng vừa mới bình tĩnh trở lại, lại trở nên khẩn trương, nhưng cô vẫn là nhàn nhạt mỉm cười, để không có người chú ý đến cảm xúc nhỏ bé của cô.

"Linh Nhi, để anh giải thích với em sau, được không?" Anh gần như cầu xin, bởi vì anh không muốn ép buộc cô.

"Được rồi" Cô ở nơi này cũng không lâu, rời đi cũng không có bao nhiêu lưu luyến, nhưng dáng vẻ hôm nay của anh trai lại khiến cô cảm thấy sợ hãi. Là đã xảy ra chuyện gì đó sao?

"Vậy Linh Nhi, em đi thu thập đi, một lát nữa anh liền quay lại đón em, đừng chạy lung tung." Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, cực kỳ lo lắng nói.

Linh Nhi đáp ừ rồi liền hướng đi vào phòng ngủ, một ngày này thật sự là dài đằng đẳng, dài đến nỗi trong hai giờ này đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện. Cô không hiểu ra sao, thậm chí còn cảm thấy có chút sợ hãi. Cô không dám hỏi anh trai, cô cũng không dám lộ ra cô đang sợ hãi, cô muốn tìm Tô Thành, điện thoại mới vang lên vài giây đã được bắt máy, Tô Thành cũng đang suy nghĩ xem có nên gọi cho Linh Nhi hay không, "Anh Tô Thành."

"Linh Nhi, em không sao chứ?" Tay cầm điện thoại đều run run, lo lắng hỏi.

"Anh Tô Thành, có chuyện gì xảy ra vậy, làm sao cảm thấy các ngươi đều rất kỳ quái, anh trai cũng vậy, có chút sợ hãi" "

“Linh nhi, nghe anh trai của em nói, lần này cậu ấy sẽ không thương tổn đến em."

“Anh không thể nói cho em biết sao? " Linh Nhi thấp giọng hỏi, cô ấy chỉ gọi điện cho Tô Thành sau khi anh trai mình ra ngoài, hy vọng có thể lấy được một chút tin tức từ anh ấy.

"Linh Nhi, anh có thể nói cho em sau được không? Hiện tại có một số việc anh không cách nào giải thích rõ ràng được, anh còn có việc khác phải làm trước." Anh vội vàng cúp điện thoại, sợ chính mình nói thêm chút nữa sẽ không có thể giữ được, đây là làm hại cô ấy.

Linh Nhi bắt đầu cảm thấy ngày càng bực bội và mất mát, không ai nói cho cô biết chuyện gì đã xảy ra với anh ấy, nhưng mọi người đều nói với cô, rằng đó là vì tốt cho cô, chính cô đã bỏ lỡ điều gì? Mới ra có mấy ngày, mà sao có cảm giác như trời đều sắp sập xuống vậy? Có chuyện gì xảy ra với cha sao? Một ý nghĩ đáng sợ hiện lên, nhưng sau khi gọi nhiều lần cũng không ai bắt máy, vì vậy cô dứt khoát gọi về nhà, vang lên rất nhiều lần mới chuyển được, "Chú Vương, cha con thế nào?"

“Linh Nhi tiểu thư, làm sao vậy, ông chủ rất tốt, hiện tại đang đi dạo sau nhà.”

sẽ mất bất kỳ cơ hội nào để giúp đỡ anh trai tôi.

“À, vậy chú biết anh trai xảy ra chuyện gì sao?” Nếu chú Vương cũng không biết, một tin tức chính mình cũng không tìm được, ngay cả cơ hội chia sẽ cũng anh cũng không có.

"Thiếu gia Lăng Phong? Cậu ấy không phải đang chuẩn bị cho hôn lễ ngày mai sao? Cậu ấy bị sao vậy?" Chú Vương lo lắng hỏi, nếu thiếu gia xảy ra chuyện gì, ông sẽ cảm thấy thẹn với gia đình này.

“Ồ, không có gì, chú Vương, cháu cúp máy đây.” Hóa ra chú Vương cũng không biết, cha lại không có chuyện gì, chẳng lẽ anh xảy ra chuyện sao? Anh đào hôn? Tại sao? Vì mình sao? Cô lắc đầu thật mạnh, cố gắng làm mình tỉnh táo một chút.