Chương 25: Cảm ơn em còn chờ anh chỗ này

Khi Lăng Phong cầm chiếc túi cuối cùng, Linh Nhi còn yên lặng ngồi trên sô pha, suy nghĩ về câu hỏi của cô. Lăng Phong cười xấu xa đi về phía Linh Nhi: "Diêu Linh Nhi, em phiền cái gì? Nói anh nghe một chút."

"Anh, anh thật sự không quay về, bố chịu không nổi bị anh làm nổi giận." Linh Nhi lo lắng nói, mà hắn lại không biết làm thế nào để giải thích cái này với cô. Lúc này muốn nói rõ ràng, cô cũng chưa chắc có thể chấp nhận được.

"Chỉ lo lắng cái này thôi sao? Anh gọi điện thoại cho bố. Lúc trước bố muốn anh cưới em, tốn không ít tâm tư. Anh tìm vợ cũ quay lại, hiện giờ anh cũng là hợp ý bố, nếu bố thương em sẽ không phản đối." Hắn chỉ muốn làm cô yên tâm, gọi điện thoại cho bố đó là không thể. Lúc trước ở Lăng Trạch không có đồng ý, muốn hắn gọi điện thoại trở về, đến lúc đó bị thương cũng là Linh Nhi.

"Anh không phải cho chúng ta cách trả thù mới sao?" Hôm nay người anh cứ kỳ kỳ, trong lòng luôn có nhiều bất an nhất. Nếu là chính mình và bố trả thù, đó cũng được nói là chính đáng. Rốt cuộc trước nay hắn đều không có chờ gặp qua cô.

"Em thích chịu hành hạ? Anh biết em sẽ không dễ dàng tin tưởng anh. Linh Nhi, cho anh chút thời gian, cuộc đời này sẽ không làm em thất vọng." Những lời này đâm thật sâu đến hắn, hóa ra trong lòng cô bản thân tàn nhẫn như vậy. Lăng Phong vội vàng, hắn sợ bị từ chối. Hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn như vậy, làm cô tin tưởng người đã từng làm cô bị thương khắp người thì thật tàn nhẫn với cô. Nhưng hắn không muốn từ bỏ.

Linh Nhi nghe hắn nói như vậy, cũng là bị sợ, nhưng trái tim rung động, cô đã từng đợi cái này thật lâu, cô coi lời hứa hẹn của hắn như một niềm tin. Nghĩ rằng nó đã bị ẩn, ban đầu chỉ là chôn vùi quá sâu, cho dù trả thù thật, cô cũng tình nguyện chịu. Cô cười một chút, phát ra từ trong trái tim, ấm áp và hạnh phúc: "Vì sao?"

" Bởi vì anh cũng đợi em đã lâu, thế nào? Em thay lòng đổi dạ sao?" Lúc này, hắn muốn cho cô hiểu được suy nghĩ chân thật nhất trong trái tim cô. Thật nhiều chuyện hắn không muốn đi giải thích, cũng sợ cô biết. Đối với cô nhiều lưỡi dao sắc bén như vậy, không biết còn tốt hơn không cách chấp nhận.

"Em không có." Linh Nhi nhỏ giọng nói, có lẽ cô chỉ muốn nói cho bản thân nghe. Nhưng Lăng Phong lại nghe thật rõ ràng, mặt đầy cưng chiều nhìn Linh Nhi của hắn. Cả đời này, hắn dùng sinh mệnh của mình bảo vệ cô một đời bình an: "Linh Nhi, cảm ơn em còn chờ anh chỗ này."

"Anh, có thể cho em biết xảy ra chuyện gì không?" Cô vẫn muốn hỏi một chút, cho dù giúp hắn chia sẻ một chút cũng tốt.

"Cái này đều là đưa cho em, mở ra xem đi." Hắn chuyển chủ đề. Hôm nay mua thật nhiều quần áo, phần lớn đều là của Linh Nhi.

"Nhiều như vậy, là cái gì thế?" Vừa rồi bản thân chỉ ngẩn người, cũng không xem Lăng Phong mua cái gì.

"Đưa quần áo cho em, về sau mỗi ngày đều có."

"Anh muốn mở tập đoàn kinh doanh mới sao?" Đột nhiên tâm trạng Linh như không tệ như vậy, thản nhiên cười.

"Ừm, chỉ có một mình em là khách hàng kinh doanh." Hắn tình nguyện chiều chuộng như vậy. Nếu có cơ hội nói, vì một mình em anh cũng có thể từ bỏ toàn bộ thế giới.

Linh Nhi phụt cười, nụ cười hiếm hoi, lại thể hiện trước mặt một mình Lăng Phong, cảm giác như hồng nhan nhất tiếu khuynh thành: "Diêu Linh Nhi, sau này chỉ cho phép em tươi cười với một mình anh."

"Anh, anh nói thật buồn cười, em thích đơn giản là được, giang sơn của anh em không dùng đến." Chỉ cần có hắn làm bạn, cho dù chỉ là một ngày, cũng đủ hồi ức cả đời, hạnh phúc cả đời. Cho nên trả thù hay không so với lúc này, cô lựa chọn cho mình một ngày hạnh phúc làm hồi ức cả đời.

"Đổi cách xưng hô đi, cái này anh không thích." Khóe miệng hắn nhếch lên, cưng chiều nói.

"Đổi thành gì?" Cô không hiểu rõ ý hắn.

"Chồng đi" Linh Nhi giật mình nhìn hắn, thật sự cảm thấy không thể tưởng tượng được.

"Anh, đừng làm loạn." Cô nghĩ nói chị dâu biết, có thể lột da sống cô. Hơn nữa, cô biết Giang Tình vẫn luôn không thích cô. Nhưng cô không dám nói ra, vừa rồi còn nói chỉ có một người vợ là cô, sợ nói làm hỏng tâm trạng của hắn.

"Được, không làm loạn." Lăng Phong nhìn được tâm tư của cô, cứ từ từ, cho cô chút thời gian. Chính bản thân còn có thời gian sao? Trước kia không có vướng bận, bản thân có thể không hề băn khoăn muốn cái gì thì làm, cho dù mất đi mạng sống cũng cảm thấy không sao cả. Bây giờ hắn bỏ cô sao? Làm cô lẻ loi một mình sao? Bắt đầu cảm thấy có chút sợ hãi, hắn ôm cô vào lòng, ôm thật chặt. Linh Nhi cứ như vậy yên lặng hưởng thụ sự ấm áp của hắn, hơi thở riêng biệt của hắn.

Trong phòng làm việc của Lăng Trạch: "Giang Tình đi rồi sao?" Bố Lăng có chút lo lắng hỏi.

"Vâng, chẳng lẽ bố còn muốn cô ấy đi vào?" Tiêu Lục lạnh lùng hỏi, hắn không để ý người bố này. Nếu không phải vì Linh Nhi, hắn cũng sẽ không tới đây nhìn ông. Người đàn ông này 20 năm trước rời đi, ông không có nhận hắn, bố Lăng càng có nhiều áy náy đối với hắn.

"Cô ấy nói cái gì?" Bố Lăng đối với hắn luôn là có thể dịu dàng, dù nhiều lời nói lạnh nhạt, ông cũng không tức giận với hắn.

"Cô ấy nói Lăng Phong chiều nay tìm cô ấy bàn chi tiết chuyện kết hôn."

"Con không tin cô ấy sao?" Bố Lăng nghi ngờ hỏi, nếu tin tưởng, hắn sẽ không vào. Hắn chưa từng gọi chính mình.

"Không, con là không tin Lăng Phong. Người đàn ông kia còn không thèm nhìn cô ấy. Có thể đồng ý cùng cô ấy kết hôn không biết có gì mờ ám không, còn cùng cô ấy bàn chi tiết chuyện kết hôn?"

"Đừng xem thường người nhà Giang Tình. Nhẫn của mẹ Lăng Phong ở trên tay Giang Tình. Cái nhẫn này nghe nói là năm đó Lăng Phong cho Linh Nhi. Tuy rằng hắn không thích, nhưng đã nhận định người sẽ không dễ dàng thay đổi." Bố Lăng nói đúng trọng tâm, nhiều năm như vậy ông biết trong lòng hắn vẫn cố chấp. Cho dù hắn không thích người này, cũng sẽ không từ bỏ.

"Tốt nhất là như vậy. Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đừng trách con thủ đoạn tần nhẫn." Hắn lạnh lùng nói, đóng sầm cửa đi ra ngoài. Lúc ra ngoài vừa đúng nhìn thấy chú Vương bưng nước lên.

"Cậu Tiêu." Chú Vương nhìn hắn có chút tức giận. Có lẽ là đang nói chuyện tiểu thư làm hắn không hứng thú.

"Vâng, chú Vương." Hắn cười đáp lại ông. Chú Vương ở gia đình này 40 năm, cho nên đối với người này hắn vẫn là kính trọng, kính trọng ông trung thành, kính trọng Linh Nhi, kính yêu người mà hắn tình nguyện cùng nhau chấp nhận, giống như có thể che chở bọn họ, ngoại trừ Lăng Phong và người bố này.

"Cậu Tiêu không có hứng thú sao?"

"Có một chút, cùng chú Lăng nói chuyện của Linh Nhi, kết thúc không vui." Bản thân hắn không hứng thú đều viết trên mặt, không nói dối cũng không qua được.

"Vâng, ông chủ cũng là lo lắng cho tiểu thư chúng ta, che chở nhiều năm như vậy. Hơn nữa tiểu thư mới xảy ra chuyện, ông chủ cũng không muốn nhìn cô lại đau lòng." Tiêu Lục biết ông nói chuyện Linh Nhi ly hôn, như là lại nhắc nhở hắn, tiểu thư vừa ly hôn, còn chưa thể chấp nhận tình cảm mới.

"Ừm, cháu hiểu, cháu đi trước, còn có chút việc." Hắn nói rồi đi xuống tầng. Nhìn bóng dáng hắn rời đi, chú Vương luôn là kỳ kỳ. Mỗi lần đều có cảm giác như vậy, ông lắc đầu đem nước trà vào.