Chương 27

Khi Lăng Phong đến nhà Linh Nhi thuê, đã là tám giờ tối, ngày hôm nay thực sự quá dài, tời tối mới biết được ngày này cuối cùng đã đi qua.

"Sao anh lại đi lâu như vậy?" Linh nhi lo lắng hỏi.

"Hi Nguyệt đến đây, chúng ta qua bên kia đi." Linh Nhi có thể nghe thấy được sự mệt mỏi của anh, tại sao anh lại đi vắng mấy canh giờ, tại sao chị Hi Nguyệt lại đột nhiên chạy tới. Cô không muốn anh phải lo lắng cho mình nữa, cho nên cô hơi hơi mỉm cười, đến thu dọn hành lý của mình và theo anh ra ngoài.

Rất nhanh, bọn họ đã đến biệt thự bên bờ biển, nơi này chỉ có tiếng sóng vỗ, trong màn đêm yên tĩnh càng có thêm phần cô đơn, lúc bọn họ bước vào, Hi Nguyệt đã nấu xong một bàn đầy đồ ăn, "Chị Hi Nguyệt, chị đến rồi."

"Linh Nhi, nhanh lên đi, chuẩn bị ăn tối," mang theo nhè nhẹ một tia buồn ngủ.

“Vâng, chị Hi Nguyệt vất vả rồi.”

Trong khi ăn cơm, cô có đủ loại tâm tư, chỉ có Lăng Phong vẫn luôn nói chuyện với Linh Nhi, nhưng cô luôn câu có câu không đáp lại, có chút cáu kỉnh. Sau bữa tối, cô vội vàng đi rửa bát đĩa, khi đi ra đã không nhìn thấy Hi Nguyệt và Lăng Phong, lúc này hẳn là cô nên yên lặng, cô muốn chạy lên tầng cao nhất, để gió biển thổi bay đi một ngày mệt mỏi, những suy nghĩ ngày hôm nay.

"Anh quyết định rồi? Vậy thì ngay từ đầu anh không nên cho cô ấy hy vọng."

"Hi Nguyệt, cho tôi thêm hai ngày được không?”

“Hai ngày? Tôi còn tưởng anh sẽ muốn tôi cho anh hai tháng.”

“Đủ rồi, đủ để tôi nhớ lại.”

"Có lẽ Linh Nhi không yếu đuối như anh nghĩ đâu." Dù vậy, tôi sẽ không để cô ấy tổn thương, tôi đã hứa với dì Linh sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy, chỉ cần cô ấy bình an vô sự, hận tôi thêm một lần nữa thì có sao?" Nhiều năm như vậy, anh chỉ có thể bảo vệ cô ấy với tư cách là em gái, chính là hy vọng một ngày nào đó cô ấy có thể tự bảo vệ bản thân mình, nhưng bây giờ cô ấy lại còn có một thân phận khác, đó chính là người Lăng Phong yêu, anh hy vọng có thể bảo vệ tốt cho cô ấy.

Có một chuyện, anh cần phải có chuẩn bị? Chính là Tiêu Lục có thể là con trai của cha anh." Nhìn thấy suy nghĩ của anh có chút xa vời, Hi Nguyệt không đành lòng làm phiền anh ấy.

“Tin tức có thể tin được sao?” Anh biết Hi Nguyệt nếu không hoàn toàn chắc chắn, sẽ không nói cho anh biết chuyện này, nhưng chính anh vẫn là muốn xác nhận, ôm một chút hy vọng không tồn tại.

"99%"

"Khó trách ông ta không có cho tôi cơ hội tới gần Linh nhi, xem ra ông ta cũng chưa từng có ý định đem Linh Nhi hứa hẹn cho tôi, ngay từ đầu ông ta liền đã khống chế kết quả." Nhiều năm như vậy, tuy rằng ông ta không có đối xử với anh ấy như con trai của ông ta, nhưng anh luôn coi ông ấy như cha mình, chẳng sợ nhìn thấy ông liền sẽ tức giận, nhưng anh vẫn sẽ quay về gặp ông ấy mỗi tuần, hóa ra chính mình đã suy nghĩ quá nhiều, chính mình có xuất hiện hay không, trước nay ông ta đều không quan tâm đến.

Linh Nhi cũng là kinh hãi, hóa ra anh trai hận cha nhiều năm như vậy, không phải là anh không muốn gặp cha, mà là bởi vì cha không muốn gặp anh sao? Nhưng cha cô đối với cô rất tốt, sẽ không tổn thương đến cô, lúc này cô bắt đầu cảm thấy mê mang. Một người là người yêu thương cô từ nhỏ đến lớn, một người là người con trai cô yêu từ nhỏ đến lớn.

Cô hơi cười khổ một tiếng, có một số chuyện, có một số ký ức mà cô cho là không quan trọng, cho nên khi cô không nhớ ra được, cô luôn lựa chọn trốn tránh, hiện tại cô cảm thấy những ký ức đó có lẽ là hy vọng duy nhất của cô, có một số đáp án cần phải tự mình tìm hiểu.

“Hi Nguyệt, cảm ơn cô, nếu như tôi xảy ra chuyện, giúp tôi sắp xếp tốt cho Linh Nhi.” Anh không muốn Hi Nguyệt bị mình bị ép buộc, cô cũng là một cô gái, giống như Linh Nhi của anh, cô cần một người yêu thương, có người trân trọng.

Nhưng Hi Nguyệt đã nhìn ra suy nghĩ của anh, "Nếu anh không ở đây, Tô Thành sẽ giúp anh chăm sóc tốt, nếu anh thực sự không thể buông tay, anh có thể tự mình đến chăm sóc."

Anh cảm thấy an tâm về Tô Thành, người duy nhất có thể yên tâm giao Linh Nhi cho người của anh, "Vậy tôi đi xuống trước nhìn xem Linh Nhi."

Khi Linh nhi nghe được bọn họ đi xuống, cô vội vàng rón ra rón rén chạy xuống, ngồi trên ghế sofa đọc sách như không có chuyện gì xảy ra.

"Diêu Linh Nhi, quyển sách cầm ngược." Lăng Phong đi tới trước mặt cô, cầm quyển sách lên, lẳng lặng nhìn cô chằm chằm, tràn đầy cưng chiều, chẳng lẽ cô còn đang suy nghĩ chuyện hôm nay sao? Nó thực sự đã làm cô ấy sợ hãi sao?

“Anh à, các người lên đó làm gì?” Cô giả vờ hỏi.

“Linh Nhi, em đừng hiểu lầm, chị chỉ là tìm anh của em nói chuyện công việc mà thôi.” Hi Nguyệt lo lắng Linh Nhi hiểu lầm mình ở cùng sếp ở trên lầu lâu như vậy, đã xảy ra cái gì, liền vội vàng giải thích.

Linh nhi yên lặng cười cười, không nói gì, ai cũng không nhìn ra được cô đang suy nghĩ cái gì, có lẽ cô chỉ là muốn che giấu càng sâu thêm một chút mà thôi.

Lăng Phong cho là cô đang tức giận, "Hi Nguyệt, cả ngày đều mệt mỏi, đi nghỉ ngơi sớm đi."

Hiyue lo lắng nhìn Linh Nhi, vội vàng rời đi, hơn nữa bản thân nàng cũng thật sự mệt mỏi, ba giờ bay , Bây giờ tôi muốn ngủ nhưng tôi sợ ngủ, và tôi càng sợ ngày mai đến.

Lăng Phong ngồi vào bên cạnh Linh Nhi, ôm lấy cô, lần này cô không có giãy giụa, "Em ghen sao?" "

“Tại sao?" Linh Nhi có chút kinh ngạc hỏi, cô chẳng qua là đang suy nghĩ một chút vấn đề, cùng ghen tị thì có quan hệ gì?

“Xem ra suy nghĩ của chúng ta không cùng cấp bậc chút nào.” Môi anh đặt nhẹ lên trán cô, anh hy vọng cô mãi đơn giản như vậy liền tốt.

“Đi ngủ đi.”

“Ừm, em nên ngủ ở phòng nào?” Vừa rồi vừa tiến vào liền ăn cơm, Hi Nguyệt cũng không có nói cho cô biết, hiện tại hành lý của cô vẫn còn ở trong phòng khách.

"Trên lầu vị trí chính giữa nhất" chỉ vào phòng ngủ chính nói với cô: "Đi thôi, giúp em xách hành lý dọn đi lên." Nói rồi liền đem hành lý của bọn họ cùng nhau mang lên, Linh Nhi nghi ngờ đi theo, muốn hỏi rồi lại không nói nên lời, Lăng Phong thấy dáng vẻ muốn nói lại không nói của cô, chỉ là hơi mỉm cười một chút.

"Để không làm Linh Nhi của anh ghen, đêm nay chúng ta liền ngủ cùng nhau đi." Linh Nhi lộ ra vẻ mặt xấu hổ, nhưng rất nhanh liền biến mất, Diêu Linh Nhi này thật đúng là mọi chuyện đều có thể bình tĩnh lại, giờ phút này, hắn hi vọng cô biết bao nhiêu, cũng nên có sự thẹn thùng của một cô gái nhỏ, sự dịu dàng của một người phụ nữ nhỏ có chút ỷ lại vào anh.

Linh Nhi chậm rãi đi theo anh lên lầu, mở cửa đem hành lý thả đi vào, phòng ngủ này cũng rất lớn, còn có cái phòng sách, “Yên tâm, anh có thể ngủ ở phòng sách."

“Em không có ý đó" nhưng không thể đưa ra một lý do lấy cớ thích hợp.

"Vậy ý em là cùng nhau? Được thôi, anh miễn cưỡng đồng ý vậy.” Diêu Linh Nhi trước nay không nhận ra rằng anh có da mặt dày như vậy, nói làm cho mặt của Linh Nhi đều đỏ.

“Anh suy nghĩ nhiều, ý của em là anh có thể ngủ trên sofa.” Thế nhưng lại còn có thể bình tĩnh nói như vậy, trên người người con gái này mình đã bỏ lỡ quá nhiều, tương lai vẫn là sẽ không có cơ hội hiểu biết.

"Trong phòng sách có một cái giường, tại sao anh phải ngủ ở em bên này? Vẫn là trên sô pha, hiện tại buổi tối bờ biển gió lớn, rất dễ bị cảm lạnh."

“Vậy anh ngủ ở phòng sách đi.” Linh Nhi nghe nói rằng anh sẽ bị cảm lạnh, cô vội vàng nói, nhưng khuôn mặt của Lăng Phong lại tối sầm lại.

"Em không thể mời anh cùng ngủ sao? Như vậy sẽ ấm áp hơn một chút." Linh Nhi ngây ngốc nhìn anh.

"Em mắc chứng sợ sạch sẽ"

"Đó là đối với người khác, đừng đối với anh như vậy, anh đi tắm đây." Anh nói rồi liền lấy quần áo trong hành lý.

“Anh không phải đã tắm rửa rồi sao?”

“Bởi vì có em ở đây.” Lộ ra một nụ cười nguy hiểm, nhìn anh đi vào, cô lại lẳng lặng ngồi trên sô pha, tiếp tục suy nghĩ chuyện hôm nay, thậm chí bắt đầu chậm rãi nhớ lại ký ức xảy ra 8 năm trước của mình. Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng là một chuyện khắc sâu như vậy, thế nào cũng phải còn ký ức. Vì cái gì lại mất trí nhớ? Dù đau buồn quá độ cũng không thể mất trí nhớ, chẳng lẽ là người làm? Ai làm cô mất trí nhớ đâu? Càng nghĩ lại càng rối rắm, hiện tại quan trọng nhất chính là lấy lại ký ức trước đây, đầu tiên là phải chặt đức hết tất cả thuốc, cuối cùng lộ ra vẻ cười hiểu ý.