Chương 22: Anh Muốn Cưới Em Lần Nữa

Buổi chiều, sau khi Linh Nhi kết thúc bài thi đầu tiên, cô lặng lẽ bước ra ngoài, Lăng Phong ngồi trong xe, cầm kính râm bước xuống xe, đi đến trước mặt Linh Nhi: "Thi xong rồi sao.”

“Anh.” Linh Nhi kinh ngạc không thôi.

Lăng Phong cười cười: “Um, là anh đây.”

“Anh, sao anh lại tới đây? Không phải ngày mai là ngày cưới của anh sao? "Linh Nhi thực sự bị doạ sợ, đột nhiên xảy ra những chuyện này, trong lòng mang theo nghi hoặc, có chút lo âu. Cô, Diêu Linh Nhi, mọi khi bình tĩnh như mặt hồ. Hôm nay nhìn thấy cô, có chút khẩn trương, cũng cảm thấy có chút vui.

"Sao chúng ta phải đứng ngoài này nói chuyện thế? Vào trong đi." Sau đó anh quay người kéo cửa phụ cho cô. Linh Nhi lo lắng ngồi vào và quay sang ghế lái. Cô còn chưa kịp định thần lại thì xe đã lái đi.

Linh Nhi đeo khẩu trang lên: "Anh, chuyện gì đã xảy ra thế? Tại sao anh lại đến đây?" Linh Nhi rõ ràng muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra.

"Em muốn anh kết hôn nhiều như vậy sao?" Lăng Phong nói với một nụ cười nhạt, dường như khi anh ở cùng Linh Nhi, anh luôn ở trạng thái vui vẻ.

"Anh sẽ không chạy trốn một lần nữa, phải không?" Nghe cô nói, lòng anh như thắt lại, có chút thất vọng quay mặt đi.

"Em hận anh rất nhiều phải không?"

"Anh, anh đừng hận em, em biết anh là vì lợi ích của em." Linh Nhi mỉm cười nói.

Lăng Phong tự giễu cười nhạo chính mình, anh như thế nào tàn nhẫn, lo lắng căng thẳng, thậm chí còn có chút sợ hãi: "Vậy em vẫn còn sợ kết hôn sao?"

Linh Nhi trầm mặc một hồi, không yêu, kết hôn hay không cũng không quan trọng: "Ừm, có lẽ là không, nếu có người thích hợp."

"Nếu là anh thì sao?"

"Cái gì?" Linh Nhi nghe rất rõ, nhưng không dám xác nhận điều đó.

“Đặt tai vào đây, anh nói cho em biết.” Lăng Phong đỗ xe ở ven đường, đợi Lăng Nhi ghé tai vào mình, thấy cô không nhúc nhích, liền ghé miệng vào tai cô, yếu ớt: "Anh nói rằng anh muốn kết hôn với Linh Nhi một lần nữa."

"Đùa không vui đâu." Linh Nhi hoảng sợ ngay lập tức tỉnh táo lại.

"Anh rất nghiêm túc, em có chấp nhận không?" Lăng Phong cười cười, thực sự rất nghiêm túc.

Linh Nhi đưa tay chạm vào trán Lăng Phong: "Anh bị kí©h thí©ɧ gì sao?"

Cô không biết rằng những hành động của mình vừa làm đã khiến các hoocmon của Lăng Phong trong nháy mắt tăng lên, những ngón tay mảnh mai của cô chạm nhẹ vào trán anh, sự vuốt ve mềm mại của cô, lúc này anh thật muốn tan chảy vì cô, chỉ một mình anh được nhìn thấy.

“Anh, làm sao vậy?” Linh Nhi rút tay lại, sốt ruột lo lắng, cô biết anh không thích cô, hôm nay thay đổi thất thường nhất định là có nguyên nhân.

"Được, anh không dọa em nữa, chúng ta trở về thôi, em thi xong anh sẽ cho em một bất ngờ." Anh nói cũng không để ý đến Lăng Nhi ngây người, khóe miệng khẽ nhếch lên, tâm tình khá tốt rồi lái xe trở về ngôi nhà thuê của Linh Nhi.

Linh Nhi còn chưa hoàn hồn, cô lại giật mình: "Sao anh biết em sống ở đây?"

"Ừm, anh nhờ người tìm chỗ em ở." Lăng Phong nhẹ nhàng nói, hoàn toàn không để ý đến sự sợ hãi của Linh Nhi hôm nay.

“Muốn hỏi gì thì lên trên rồi nói.” Cô xuống xe đi theo Lăng Phong.

“Anh à, ngay cả chìa khóa nhà em thuê anh cũng có sao?” Hôm nay Lăng Phong thật sự cho cô thấy một điều không thể tin được.

Lăng Phong cười sờ sờ túi quần: "Không có, Hi Nguyệt chắc là quên chuẩn bị cho anh rồi, trở về sẽ dạy dỗ lại cô ta."

Linh Nhi vẫn lo lắng nhìn anh, hôm nay anh chắc chắn bị kí©h thí©ɧ gì đó.

"Chúng ta tới rồi, sao không mở cửa?" Lăng Phong thật sự không muốn cùng cô lãng phí thời gian vấn đề này, cô đi tới cửa, nhưng cô lại không chịu mở cửa, nếu anh phải trả lời hết tất cả câu hỏi của cô, hôm nay có lẽ anh sẽ phải đứng ở ngoài cửa rất lâu.

Linh Nhi thò tay vào túi lấy chìa khóa ra mở cửa. Toàn bộ căn nhà đều là màu hồng, thậm chí phòng tân hôn của bọn họ trước kia trong phòng ngủ chính cũng là màu hồng: "Em thích màu hồng đến vậy sao?"

"Ừm, cảm giác màu hồng ấm áp hơn rất nhiều." Linh Nhi treo túi xách, thay giày, đi tới phòng bếp: "Anh, anh muốn ăn gì?"

"Em làm món gì thế? Có phải là cà chua xào trứng không?" Lăng Phong tò mò hỏi, anh cảm thấy Linh Nhi có sự tao nhã và thông minh của một tiểu thư. Cô có đủ khả năng để nấu một bữa sáng thịnh soạn, nhưng cô không thích nấu.

"Nếu bận quá em có thể gọi đồ ăn ngoài, cho nên em chỉ tùy tiện làm thôi.” Linh Nhi cười cười, bắt đầu rửa rau củ, trong tủ lạnh chính là những rau củ mà cô mua vào hôm qua.

Lăng Phong mỉm cười đi tới, nhìn động tác điêu luyện của cô, ngay cả nấu cơm cũng hấp dẫn như vậy: "Có cần anh giúp không?"

"Không sao, anh ngồi nghỉ ngơi đi, rất nhanh sẽ xong cơm." Không biết anh đi tới lúc nào mà khi cô quay người liền lao thẳng vào lòng Lăng Phong, hôm nay anh quậy đủ rồi, cô rất nhanh bình tĩnh lại, lùi lại một bước, ý bảo anh đi ra ngoài.

“Diêu Linh Nhi, lòng em làm bằng đá sao?” Thấy cô bình tĩnh không chút tức giận, anh căn bản không cách nào bình tĩnh lại, có chút tức giận.

“Sao vậy?” Cô nghi hoặc nhìn Lăng Phong, thấy anh có chút cáu kỉnh.

"Không có gì, phòng tắm ở đâu, anh muốn đi tắm." Anh vội vàng chạy tới, hơn nữa hiện tại nóng không hiểu nổi, đành phải dùng nước lạnh rửa sạch.

“Nhưng em không có quần áo cho anh thay?” Linh Nhi lo lắng nói, cô không muốn cho anh ở lại đêm nay, cô cũng rất phiền lòng.

"Vậy em cứ nấu cơm trước đi, anh đi tắm rửa, thay quần áo trước, lát nữa chúng ta cùng nhau đi mua đồ khác để thay." Lăng Phong cười tà ác, anh không muốn Lăng Nhi đi một mình, chính là sợ cô gặp nguy hiểm, từ giờ trở đi anh muốn bảo vệ cô, muốn bên cạnh cô mọi lúc.

“Nhưng anh định ở đây tối nay sao?”

“Em định đuổi anh ra ngoài sao?” Anh dịu dàng nhìn cô, yên lặng chờ đợi câu trả lời của cô.

"Không không không, anh đi tắm đi." Đàn ông đều biếи ŧɦái như vậy sao? Lần trước Tiêu Lục cũng ăn vạ không đi, Linh Nhi chỉ biết cười gượng rồi tiếp tục nấu ăn.

Lăng Phong nhìn cô chặt một con gà, anh hơi ngạc nhiên, liền quay mặt lại thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười và đi đến phòng tắm nhỏ của Linh Nhi, phòng tắm nhỏ tràn ngập mùi hương của Linh Nhi, anh nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, cầm lấy khăn tắm của Linh Nhi, giặt sạch, lần đầu tiên cảm nhận được hơi ấm của gia đình cùng vẻ đẹp của cuộc sống. Mất khoảng nửa giờ để tắm.

Khi anh bước ra, có những giọt nước trên đầu rơi xuống, chiếc áo sơ mi trắng được mở hai nút, cũng không bỏ vào trong quần.

“Anh, đến giờ ăn cơm rồi.” Linh Nhi thấy anh có chút thất thần, cười vẫy tay gọi anh lại đây.

“Tay nghề không tồi, trước kia em thường xuyên tự mình làm sao?” Lăng Phong nhìn hai món thịt, một món rau, một món canh, màu sắc hương vị thơm ngon, Lăng Phong kinh ngạc hỏi.

"Ừm, em từ nhỏ cùng Lâm mẹ vào bếp, Lâm mẹ nói phải làm thì mới có ăn." Linh Nhi trêu ghẹo nói, nhưng đó cũng là sự thật, lần đầu tiên ở cùng anh, cô thấy rất thoải mái, giống như anh không hề ghét cô như cô nghĩ, sau đó liền bước tới dọn hai phần cơm, cầm lấy đôi đũa, chậm rãi đặt trước mặt anh.

Lăng Phong cầm đũa gắp thức ăn lên: "Đúng vậy, đã lâu không được ăn hương vị này, vẫn ngon như mẹ em nấu."

“Được, chỉ cần anh thích là được.” Khi nhắc tới mẹ cô, cô không có chút ấn tượng nào về mẹ mình, nhưng cô có chút vui khi biết mẹ mình nấu các món ăn mà Lăng Phong thích.