Chương 21 Linh Nhi giao cho anh

Linh Nhi đi xa mấy ngày, tâm tình Lăng Phong không tốt, cả ngày hoặc là lơ đãng, hoặc là mê man, Hi Nguyệt chịu không nổi nữa. Ngày mai còn là đám cưới của anh, không biết anh sẽ giải quyết như thế nào.

"Làm sao ủ rũ như vậy? Tại sao không đi xem một chút?" Hi Nguyệt biết hiện tại Linh Nhi đang ở nước ngoài, không phải riêng Hi Nguyệt, còn có Tiêu Lục, ông chủ cũng cảm giác không được thoải mái.

“Vậy tôi đi công tác, nhờ Tô Thành ở Linh Sơn chờ tôi.” Linh Sơn là sân bay tư nhân của anh, nhưng ở đó vẫn còn rất nhiều bí mật, ba người bọn họ đều biết chuyện.

"Được rồi, Tô Thành có đi cùng anh không? Nếu không tôi sẽ đi cùng?"

“Nơi này giao cho cô, tôi tự mình đi tìm cô ấy là được rồi, đúng rồi, tìm kiếm địa chỉ nhà của Diêu Linh Nhi đi, rooid gửi tôi.” Lăng Phong lạnh lùng nói, thiếu chút nữa như muốn đóng băng Hi Nguyệt.

“Được, lát nữa tôi sẽ gửi vào điện thoại của anh.” Tô Thành nhận được điện thoại của Hi Nguyệt, liền kinh ngạc, tại sao anh lại ra nước ngoài vào lúc này, hơn nữa bây giờ còn đến thành phố nơi có Linh Nhi, nếu gặp nhau thì phải làm sao bây giờ. Tô Thành đã gọi cho Linh Nhi nhiều lần nhưng không ai bắt máy, hôm nay Linh Nhi vừa có bài kiểm tra nên sẽ không tắt máy.

Cho đến khi Lăng Phong xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn còn không biết: "Khẩn trương như vậy làm gì, phát hiện ra gì sao?"

Lăng Phong cho rằng Tô Thành đã phát hiện ra chuyện gì quan trọng. Tô Thành sợ hãi hét lên, phải mất một lúc sau hắn mới hoàn hồn: “Sao đột nhiên lại ra nước ngoài?”

“Đi thôi.” Lăng Phong không trả lời, đi thẳng ra khỏi cửa. Đây là biệt thự kiểu châu u trên đỉnh núi, trông giống như một cung điện hoàng gia.

Khi Lăng Phong đến sân bay, Tô Thành chạy đến thở hổn hển. Họ cùng nhau lên phi cơ riêng, dọc đường đi mỗi người đều có suy nghĩ riêng, Tô Thành muốn hỏi lại không dám.

"Chuyện tôi bảo cậu kiểm tra như thế nào rồi?"

“Tiêu Lục sao?” Tô Thành nghi ngờ hỏi, hắn kiểm tra quá nhiều chuyện, cũng không xác định được ông chủ của mình nói tới cái nào, nghe ông chủ trả lời, liền nói: “Người này xuất hiện rất đúng lúc, đó là ngày anh ly hôn và bắt đầu ở bên cạnh Linh Nhi, mấy tháng trôi qua cũng không rời Linh Nhi nửa bước." Khi Tô Thành nói điều này, hắn nheo mắt nhìn Lăng Phong, Tô Thành như thể đang nói với anh rằng anh không trân trọng cô, có rất nhiều người không biết trân trọng, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đen tối và đầy tức giận của anh, hắn không dám chọc giận anh nữa, dù sao anh vẫn muốn bảo vệ Linh Nhi.

"Nói thẳng vào vấn đề." Lăng Phong lạnh lùng nhìn hắn, tức giận nói.

“Vấn đề là tên Tiêu Lục này có thể cùng cha anh có quan hệ máu mủ, nhưng vẫn chưa có chứng cứ xác thực.” Tô Thành lập tức chọn một câu đơn giản nhất, nhưng dường như càng chọc giận anh hơn.

"Khó trách, ngày đó tôi đi Lăng gia, luôn cảm thấy có cái gì không đúng, cho nên đã sớm biết." Lăng Phong cười lạnh nói.

"Hai người đã gặp qua nhau rồi sao?" Tiêu Lục và Linh Nhi không bao giờ tách rời, khi anh nhìn thấy Tiêu Lục, anh chắc chắn cũng nhìn thấy Linh Nhi.

"Làm sao vậy, anh sợ chúng tôi gặp mặt sao?" Anh đang nói Linh Nhi, Tô Thành lại tưởng rằng anh đang nói đến Tiêu Lục.

“Không, hai người các người gặp nhau, tôi sợ gì chứ?” Tô Thành căng thẳng nhìn Lăng Phong.

"Tôi đang nói về Linh Nhi." Có một số việc anh rất bất mãn đầy Tô Thành, nhưng chỉ có hắn là người hiểu anh nhất.

"Kỳ thực chuyện này anh với Linh Nhi không liên quan, cô ấy cái gì cũng không biết, bị người khác lợi dụng." Tô Thành đột nhiên sợ hãi nói năng lộn xộn lên, hắn cảm thấy ông chủ chắc đã biết chuyện gì rồi, hắn không thể để cho người khác làm tổn thương Linh Nhi.

“Cô ấy có chuyện gì cơ?” Tô Thành còn chưa kịp phản ứng, liền thấy Lăng Phong tức giận, nắm lấy cổ áo của mình kinh ngạc. Bọn họ thế mà lợi dụng Linh Nhi, anh chỉ là lo lắng cô bị thương.

"A, đúng rồi, là về di chúc, tôi phát hiện Linh Nhi mười năm trước ở văn phòng của anh đã lấy đi, nhưng tôi tin tưởng cô ấy tuyệt đối không phải cố ý." Tô Thành run rẩy nói.

"Cậu đang nói cái gì vậy? Lại bắt đầu nói nhảm nhí." Lăng Phong tức giận nói.

"Không, đừng ông chủ, Linh Nhi là nói cho tôi, cô ấy lúc đó cũng là ngoài ý muốn nhắc tới, nhưng tôi tin tưởng cô ấy chính là bị lợi dụng." Tô Thành giải thích.

"Cậu tin tưởng cô ấy như vậy sao? Cô ấy sao tự nhiên lại nói cho cậu?" Tô Thành chỉ lặp lại lời Linh Nhi nói. Chỉ là câu nói sau như một viên đạn xẹt qua tim hắn, đau không chịu nổi, hô hấp cũng khó khăn .

"Tất cả chuyện này không liên quan gì đến cô ấy, cô ấy rất ngây thơ, trong sáng như tờ giấy trắng, trong lòng tôi biết rõ đúng sai." Tô Thành có chút hưng phấn, Lăng Phong yên lặng nghe, chỉ cần có thể nghe thấy mọi thứ về Linh Nhi, tâm tình anh càng thêm thoải mái, khóe miệng hơi nhếch lên. Đây là lần đầu tiên Tô Thành nhìn thấy ông chủ cười thoải mái như vậy, dùng tay quơ quơ ở trước mặt anh.

"Tôi có thể nhìn điều đó." Hắn nói, liền hất tay ra.

“Vậy anh ra nước ngoài có việc gì sao?” Thấy hắn tâm tình không tốt, liền thẳng thắn hỏi.

“Đi tìm Diêu Linh Nhi.” Lăng Phong cười cười, tràn đầy chờ mong.

"Anh, anh vẫn không muốn để Linh Nhi đi sao? Kỳ thật, đã nhiều năm như vậy, trong lòng Linh Nhi đã chịu rất nhiều đau khổ, nhưng cô ấy giấu nó đi quá kĩ." Hắn hy vọng Lăng Phong sẽ để cho Linh Nhi đi khỏi đây.

“Tôi chỉ làm tổn thương cô ấy thôi sao?” Anh cười nhạt, có lẽ vậy. Thấy Tô Thành dùng sức gật đầu, những năm này hối hận đều như thủy triều tuôn ra.

"Linh Nhi rất đáng thương, tôi nguyện ý giúp cô ấy, nếu như anh cảm thấy cô ấy sai, tôi sẽ thay cô ấy chịu khổ." Tô Thành kiên định nói, hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy cô đau lòng.

"Tô Thành, sao cậu lại bảo vệ cô ấy nhiều như vậy?"

"Cô ấy không phải đại tiểu thư giàu có, không thô lỗ cọc cằn, không lớn tiếng chửi bới, luôn thong dong bình tĩnh, cô ấy luôn là người mà tôi thần tượng. Đóa sen trắng hoàn mỹ được người khác nâng niu." Tô Thành tự hào nói.

"Phần còn lại, tôi sẽ bảo vệ cô ấy thay câu.”

“Anh nói cái gì?” Tô Thành kinh ngạc nhìn Lăng Phong, xác nhận lời nói của anh, cảm thấy có chút mất mát.

"Tô Thành, cảm ơn cậu đã chăm sóc Linh Nhi những năm nay." Lời cảm ơn rất chân thành, may mắn thay, Tô Thành đã ở đó nhiều năm rồi, nếu không Linh Nhi của anh sẽ càng có cuộc sống tồi tệ hơn.

"Rất đáng." Cười như không cười, Tô Thành chờ câu này nhiều năm như vậy không phải rất đáng sao? Tô Thành vốn tưởng rằng câu nói này nên nói với anh trong hôn lễ, nhưng bây giờ lại sớm hơn dự kiến. Hắn cùng Lăng Phong lớn lên, nhiều năm như vậy đã quen nhìn thấy khuôn mặt khó ở của Lăng Phong, hiện tại nhìn thấy nụ cười hiếm có này, hắn đột nhiên cảm thấy an tâm hơn.

"Từ nay về sau đừng gọi tôi là ông chủ, cứ bình thường thôi, gọi anh là được rồi." Tô Thành trong nháy mắt phun ra nước miếng.

"Không giữ thể diện sao? Linh Nhi sẽ không đồng ý đâu."

“Không được, tôi không muốn anh làm anh rể của tôi.”

“Cậu cứ tin tưởng ở tôi.” Thấy Tô Thành gật đầu, nhất thời tâm tình tốt hơn rất nhiều, trong lòng vẫn có chút khẩn trương.

Ba giờ sau, họ xuống máy bay.

"Linh Nhi giao cho anh, tôi sẽ trở về." Lăng Phong gật đầu, hắn tin tưởng anh sẽ không tổn thương Linh Nhi, liền quay người lại lên máy bay, hắn ít nhiều cũng có chút khó chịu, tuy rằng biết Linh Nhi sẽ không thuộc về mình, nhưng dù là người thân, hắn cũng sẽ cảm thấy buồn.