Chương 23: Vợ anh chỉ có em.

Lăng Phong đã lâu không ăn no như vậy, anh ăn hẳn ba bát cơm, đĩa nào anh cũng ăn hết. Linh Nhi dọn dẹp chén đĩa, sờ sờ cái bụng đang phồng lên của mình, vui vẻ. Nhìn dáng vẻ bận rộn của Linh Nhi, anh đột nhiên cảm thấy mình không cần cái gì cả, chỉ cần sống một cuộc sống đơn giản như thế này, anh đi làm ở bên ngoài, Linh Nhi thì lặng lẽ sống cuộc sống nhỏ bé của mình ở nhà.

"Anh, anh có thể nói cho em biết sao anh lại đến đây không? Anh cùng cha cãi nhau sao?" Linh Nhi cúi người lặng lẽ nhìn anh, lộ ra một nụ cười hạnh phúc nhàn nhạt. Mà giờ phút này anh đáng lẽ phải ở hôn lễ, anh không nghĩ đến người vợ của mình đang chờ anh ở nhà sao?

“Lại gần đây.” Mùi thơm nhàn nhạt xẹt qua lỗ mũi, anh có chút mê say, ngước mắt lên liền thấy Linh Nhi đang chăm chú nhìn mình.

"Anh, đêm nay anh ra ngoài ở được không? Ghế sô pha trong nhà rất nhỏ." Đổi chủ đề, amh cao tận 1m9, nhìn hai chiếc ghế sô pha cô ngồi, đều không dài bằng một nửa của anh.

“Một mình em ngủ trên chiếc giường lớn hai mét không phải rất lãng phí sao?” Nhìn phòng ngủ của Linh Nhi, anh khıêυ khí©h nói.

Linh Nhi không trả lời, liền cười nói: "Vậy anh đi mua quần áo đi, lát nữa em giặt cho anh." Nói xong cô liền hối hận, anh làm sao có thể tắm được, cô xấu hổ sờ sờ lỗ tai, cô muốn giải thích lại không biết nên nói như thế nào, Lăng Phong nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, mà trong lòng bồn chồn, một luồng ấm áp từ đáy lòng xông lên, anh sợ rằng cô sẽ không bao giờ tiếp nhận người đã làm cô tổn thương sâu sắc như vậy, nếu không anh thật sự sẽ ăn tươi nuốt sống cô.

“Đi thôi, đi mua quần áo.” Lăng Phong đứng dậy, nếu không rời đi anh cũng không biết mình có thể khống chế được hay không.

“Em cũng đi sao?” Linh Nhi có chút không muốn đi, bởi vì cô hiện tại tâm tình không tốt, khó giải thích sao lại cáu kỉnh.

“Nơi này anh không rành đường lắm, lát nữa cũng không biết làm sao trở về.” Ở cùng Linh Nhi, amh nói dối rất nhiều.

Linh Nhi cảm thấy nhất định là lừa gạt cô, khẽ nhếch khóe miệng: "Em ở đâu anh còn tìm thấy, sao anh lạc đường được?"

"À, chỗ của em là Hi Nguyệt đưa cho anh, anh chỉ mới biết địa chỉ của em thôi." Biết mình bị phản bội như vậy, Hi Nguyệt lúc này nhịn không được hắt xì một cái.

"Tại sao lại đưa cho anh?" Linh Nhi thật sự bối rối, trong đầu đầy dấu chấm hỏi, nếu anh không đi tìm, Hi Nguyệt có dũng khí cỡ nào cũng không dám đưa cho anh.

“Hôm nay có khá nhiều chuyện, một lúc không thể nói hết được, chúng ta đi mua quần áo trước đi.” Lúc trước Linh Nhi cũng nói rất nhiều, anh còn tưởng rằng cô trở về sẽ chỉ yên lặng cười một tiếng. Nhưng anh lại thích nghe cô nói chuyện, giống như âm thanh tự nhiên xâm nhập vào xương tủy hòa làm một.

"Anh làm sao vậy? Bằng không, anh vì cái gì tin tưởng mà tin tưởng em?" Linh Nhi hiện tại rất vội vàng, ngày mai đã là hôn lễ, có thể trở về kịp cũng là kỳ tích, coi như ngày cưới sẽ thay đổi, anh cũng không đi đến bên cô ấy.

“Sao, có việc gì thì chỉ có thể dựa vào anh thôi sao?” Cô bẻ nồi soong, hỏi đến cùng.

“Ừ, bởi vì ngày mai em có bài kiểm tra, anh còn ở đây, ngày mai anh tính làm gì?” Cô muốn nói chuyện hôn lễ, nhưng hình như anh không muốn nghe, chỉ có thể khéo léo nhắc tới.

"Em có định đi ra ngoài hay không đây? Buổi tối làm sao anh có thể mặc lại bộ quần áo này? Anh có thói quen rất sạch sẽ, nếu không thay quần áo, thà tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ còn hơn." Lăng Phong cười mị hoặc nói, trên mặt thậm chí còn không đỏ mặt khi nhìn cô, Diêu Linh Nhi thì có trái tim lạnh tanh. Nhưng Linh Nhi không có tâm trạng để lắng nghe anh.

Linh Nhi đóng cửa lại và đi ra ngoài. Linh Nhi luôn lơ đãng trên đường đi, và bây giờ cô không biết cha mình thế nào, liệu anh trai cô có cãi nhau với cha cô nữa không. Cô có nên gọi điện thoại cho cha trước không? Nghĩ một hồi, cô liền lấy điện thoại di động ra, Lăng Phong nhìn ra cô muốn làm gì nên đưa tay giật lấy điện thoại: "Em rất muốn anh quay về để kết hôn sao?"

Linh Nhi như chết lặng khi được hỏi. Cô có muốn hay không? Bây giờ ngay cả cô cũng không thể biết, sao anh lại có tư cách nói? “Anh à, đây chính là chuyện anh muốn mà." Linh Nhi thấp giọng nói, cô chỉ muốn anh hạnh phúc.

“Em muốn anh tái hôn sao?” Tô Thành cười nhìn anh, anh thích nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, ngoại trừ nụ cười nhàn nhạt, chỉ có anh mới có thể nhìn thấy.

"Lại tái hôn? Khi nào thì kết hôn?" Anh ly hôn cô mới có hơn ba tháng, lại cưới ai? Nhất định là có gì đó ủy khuất.

"Luật sư Từ không nói với em rằng anh đã không ký vào thỏa thuận ly hôn của chúng ta sao." Anh nhìn Linh Nhi một cách tà ác, và anh lại nói dối cô. Lúc đó, luật sư Từ nói rằng Linh Nhi đã ký nó mà không hề đọc. Cô chắc hẳn đã quá tuyệt vọng rồi.

"Làm sao có thể? Luật sư Từ nói anh đã sớm ký hết đơn ly hôn rồi mà." Linh Nhi sửng sốt.

"Hắn lừa em đấy, nếu không tin, em cứ việc trở về hỏi hắn, đơn ly hôn vẫn còn ở chỗ hắn." Anh vòng tay qua ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Linh Nhi, mạnh mẽ ôm lấy cô, vén tóc cô ra sau tai, lưu luyến. Áp sát vào tai cô: "Vợ anh chỉ có thể là em — Diêu Linh Nhi."

"Anh, đừng làm loạn nữa." Linh Nhi lấy lại tỉnh táo, cố gắng thoát khỏi anh, cô luôn biết rằng anh sẽ không bao giờ thuộc về mình.

"Anh không nói đùa, thật sự, anh đến nơi này là vì em, cho dù em có đuổi anh cũng không đi, trừ khi chúng ta cùng trở về." Nói xong liền nhẹ nhàng buông ra Linh Nhi.

Đối với Linh Nhi, nó giống như thể cô bị ném xuống vực sâu, sau đó bị kéo trở lại thiên đường, và đã quá muộn để nghĩ về những gì đang xảy ra.

"Diêu Linh Nhi, em không định đi sao, trời sắp tối rồi." Mới hai giờ chiều, cô mơ hồ không biết khi nào thì đến. Diêu Linh Nhi đi theo sau, Lăng Phong đã mua rất nhiều thứ, nhưng cô vẫn lặng lẽ lang thang.

Lăng Phong cảm thấy hôm nay chính mình làm cho cô sợ hãi, hai tay cầm đồ, Lăng Nhi trực tiếp đυ.ng vào cánh tay của anh, cô không hiểu bây giờ là như thế nào, có phải là khó chịu hay không? Nhưng đáy lòng lại có một tia ấm áp lướt qua, đây là hạnh phúc sao? Nhưng bây giờ anh trai cô đã đính hôn, cô sẽ phá hủy gia đình của người khác bằng cách này sao?

Cô định thần lại ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện mình đυ.ng phải người nào đó, ngẩng đầu lên nói xin lỗi. Vừa chạm đến chóp mũi của Lăng Phong, Linh Nhi nhanh chóng lùi lại.

“Em đang thử thách lòng kiên nhẫn của anh sao?” Khắp nơi đều bị cô động chạm, nữ nhân này có biết mình nguy hiểm cỡ nào không?

"Anh, em thấy mệt quá, chúng ta trở về đi." Linh Nhi thật sự không có tâm trạng, hiện tại cô cần tìm một nơi để bình tĩnh lại, cho dù anh không có nói cho cô biết chuyện gì xảy ra, cô vẫn phải sắp xếp lại những suy nghĩ của mình và đánh thức bản thân.

"Được, chờ anh, anh đi lấy xe." Lăng Phong uể oải nhìn cô, đi ra ngoài vài bước, lại quay người chạy về, anh lo lắng cô sẽ trong nháy mắt biến mất: "Chúng ta cùng đi, chỗ này không an toàn."

Chỉ mất vài phút đi lấy xe, trong thời gian ngắn như vậy sao cô có thể bị gì được chứ, lại đang là ban ngày mà anh vẫn nơm nớp lo sợ. Linh Nhi trả lời có, và đi cùng anh.

Vừa về đến phòng thuê, Linh Nhi liền ngồi ở trên sô pha tiếp tục mê man, Lăng Phong sau ba lần thu dọn đồ đạc trong xe, khi đi lên, liền nhìn thấy cô vẫn thẫn thờ ngồi đó, nhưng lúc này anh chỉ muốn yên lặng nhìn cô, chỉ nhìn thôi.