Chương 13: Tương lai anh trai bảo hộ em

Khi Hi Nguyệt lai xe tới, Lăng Phong không chịu lên xe, anh ấy nhất định không chủ động lên xe, "Linh Nhi, nhanh lên"

Linh Nhi vừa mới đưa tay mở cửa, nhưng đã bị Tiêu Lục chặn phía trước, anh ấy không muốn chen vào một không gian nhỏ như vậy, "Linh Nhi, để tôi sẽ lái xe, đợi tôi." "

“Linh Nhi ngồi ở phụ lái đi, chúng ta nói chuyện." Hi Nguyệt sợ mình làm mất lòng cậu chủ, vội vàng mời Linh Nhi ngồi ở phía trước.

"Được rồi, Tiêu Lục anh ngồi ở phía sau đi, không quấy rầy nữa, chúng ta trở về đi." Linh Nhi cười cười, đưa tay ra phía trước mở cửa, Tiểu Lục nhìn thấy Linh Nhi lên xe. , sau đó cũng vào ngay lập tức, anh ấy không muốn chờ ai kia vào.

Lăng Phong trước cũng không chịu sau cũng không chịu, Hi Nguyệt bóp còi, hắn miễn cưỡng ngồi ở ghế sau, ghế sau có hai người đàn ông, bầu không khí cực kỳ lạnh lẽo, tưởng chừng đυ.ng vào sẽ đông cứng lại. Trong xe chỉ có Hi Nguyệt nói chuyện với Linh Nhi, Linh Nhi đáp lại rất thoải mái, trong lòng không e ngại, không căng thẳng, không ngượng ngùng, mặc kệ bọn họ ra sao.

Mất 30 phút mới đến Linh Uyển, khi đi qua con sông nhỏ dẫn đến Linh Uyển, tâm trạng bồn chồn khó chịu của Lăng Phong dần thả lỏng. Anh yêu cầu cô nói ra sự thật về chuyện mười năm trước, khó trách mỗi lần anh muốn đến đây đều nhìn thấy cô bên bờ sông, khó trách khi cô nhìn thấy anh lại có vẻ mặt khϊếp sợ, cô sợ hãi sao? Đột nhiên nhớ tới lời nói của Tô Thành, cho dù người đời trước có sai, thì có liên quan gì đến Diêu Linh Nhi, cô ấy vô tội, cô cũng là người bị hại, Lăng Phong cười khổ, tâm tư càng lúc càng trôi xa. .

"Anh, làm sao vậy?" Thấy Hi Nguyệt la hét ầm ĩ, Linh Nhi muốn chạy lại xem, Hi Nguyệt lập tức đẩy Lăng Phong xuống, cô không muốn Linh Nhi nhìn thấy ông chủ đang ngây người cười nhếch mép. , thật xấu hổ làm sao.

"Không có việc gì, Linh Nhi, cô đi vào trước đi." Nói xong nhìn về phía vừa mới tỉnh lại , vẻ mặt tức giận.

“Đi thôi.” Anh chỉnh lý quần áo, nho nhã xuống xe, lẳng lặng nhìn cái này Linh Uyển, hắn khi còn bé thường tới nơi này, chưa từng nghiêm túc xem xét bất cứ thứ gì cả, mỗi một người ở đây. Thì ra nơi đây đẹp như tiên cảnh, có núi bao bọc, có dòng sông nhỏ chảy qua khu vườn kia, giữa ao sen có một đình lầu, những cánh sen hồng nhạt trong ao đẹp như tiên như một khuôn mặt tươi cười, và bạn chậm rãi bước vào, Trái tim ngày càng bình yên, khiến người ta trầm lặng như một bậc thầy. Đây phải là nơi tôn nghiêm của các vị thần cổ đại.

Hi Nguyệt cũng bị vẻ đẹp làm cho sững sờ, trong lòng cảm thấy vui sướиɠ không tả xiết. "Linh Nhi, nơi này thật đẹp." Thấy không có người đáp lại, cô quay đầu lại nhìn, hoá ra người đã rẽ vào con đường đá cuội trở về biệt thự. Cô ấy không muốn gọi cô chủ, sự yên tĩnh hiếm có, cô không muốn làm phiền cô ấy.

“Chị Hi Nguyệt, anh trai đi đâu rồi?” Thấy Hi Nguyệt một mình tiến vào, Lăng Phong cũng không thấy.

"Anh ấy đi hoa viên ở phía sau, lát nữa quay lại,"

"Mẹ Lâm đã nấu cơm rồi, chúng ta tới ăn thôi, gọi anh đi." Linh Nhi có ý bảo Hi Nguyệt gọi Lăng Phong đi ăn. Nhưng lại xấu hổ.

"Linh Nhi, sao cô không đi, nhà cô lớn như vậy, tôi sợ lạc đường." Cô muốn Linh Nhi đi, liền bịa ra một cái cớ, lấy khả năng của mình, mặc kệ. Dù có bằng muwòi cái Linh Uyển cô cũng có thê tìm thấy.

“Không có.” Tiêu Lục cũng là lần đầu tiên tới nơi này, cảnh đẹp, nhưng hắn không có tâm tình thưởng thức, hắn chỉ muốn đi theo Linh Nhi mỗi bước đi. Hi Nguyệt cũng có thể nhìn thấy điều đó.

"Anh Tiêu , anh cả của chúng ta không tới bàn ăn, Linh Nhi cũng không động đũa, cậu đi gọi anh ấy đi?" hi Nguyệt lạnh lùng nói.

“Không sao, để tôi đi.” Cô có chút sợ hãi, nhưng cô vẫn luôn muốn đi, cô cười nói với Hi Nguyệt .

Khi Linh Nhi đang đi về phía con đường, Lăng Phong lặng lẽ đứng bên cạnh ao sen, tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp, cô thật sự không muốn làm phiền anh, "Anh, bữa tối đã sẵn sàng."

Khi Lăng Phong nghe tiếng Linh Nhi gọi mình anh ấy tưởng bản thân bị ảo giác, khi anh ấy tỉnh lại, Linh Nhi đã lặng lẽ đứng bên cạnh anh ấy,

"Sao cô lại ở đây?" “Tôi đến mời anh về ăn cơm," cười nhạt nói.

“Nơi này thật đẹp, trước đây tôi không phát hiện ra.” Anh biết Linh nhi mời mình đi ăn, nhưng cho dù rất đói, anh cũng không muốn rời đi, muốn ở một mình một lát.

“Vẫn như cũ.”

“Cô biết trước đây nó như thế nào sao?” Lăng Phong thăm dò hỏi.

“Khi còn bé có một ký ức biến mất, khi tỉnh lại không còn cha mẹ nữa.” Không có nỗi buồn, có lẽ người khác không nhìn thấy.

“Vì sao vậy?”

“Anh biết không?”

“Bởi vì cô quá ương ngạnh, luôn không nghe lời, chú rất tức giận nhốt cô vào một căn phòng nhỏ tối tăm, sau đó họ gặp tai nạn xe cộ và để tôi lại. Tôi đã ngủ thật lâu, sau khi tỉnh lại, thì cô đã không còn trí nhớ.” Không chắc là thật hay giả, nhhưng anh hi vọng cô quên những điều này đi, vĩnh viễn không nhớ nữa.

“Cho nên anh đem tôi nhốt ở trong phòng nhỏ đen tối, là muốn tôi khôi phục ký ức sao?” Linh Nhi có chút kinh ngạc cùng khó chịu, nhưng tâm tình rất nhanh liền biến mất, phảng phất chưa từng xuất hiện qua.

"Thật ích kỷ" Anh chỉ cảm thấy hôm nay mình thật tàn nhẫn, anh luôn hy vọng cô nhớ lại quá khứ, hiện tại anh chỉ hy vọng cô bình an vô sự.

“Anh à, em sẽ tin anh về những gì đã xảy ra trước đây và những gì em sẽ khám phá sau này.”

Lăng Phong nghe thấy điều này thực sự bị sốc, và nhìn vào đôi mắt kiên định của cô. Anh từ nhỏ đã đối xử tàn nhẫn với cô như vậy, sau đó lại không thèm để ý đến cô, thậm chí còn lấy anh làm vợ trên danh nghĩa, anh chưa bao giờ thích người em gái đã mất hết ký ức này. Hiện tại lúc tạm biệt, lại nói vĩnh viễn tin tưởng anh, ngơ ngác nhìn cô, tự cười nhạo chính mình, Lăng Phong sao lại mù quáng, "Được, sau này anh sẽ bảo vệ em.”

“bây giờ không phải rất tốt sao?”

"Không có gì đâu, anh giỡn với em thôi, đi ăn cơm đi." Anh không muốn Linh nhi biết một số chuyện, sau này chỉ cần cô không nhớ lại những ký ức này là tốt rồi.

Hi Nguyệt từ trong biệt thự vui vẻ nhìn Linh Nhi đi tìm Lăng Phong, "Anh Tiêu, dù sao cũng có một số thứ không phải của anh.”

"Không biết có thuộc về tôi hay không, chỉ cần tôi muốn, tôi sẽ có bằng được” ngoài Linh Nhi ra thì đối với ai anh ấy cũng lạnh như băng, thậm chí tàn nhẫn, anh ta đang có tâm trạng tồi tệ, muốn xé xác người phụ nữ này thành từng mảnh.

Hi Nguyệt sợ hãi nhìn hắn, nam nhân này tuyệt đối không phải người bình thường, ít nhất địa vị xã hội cũng không tầm thường, hơn nữa lại còn là một người tàn nhẫn. Nên cô cũng chẳng thèm nói chuyện với anh, yên lặng ở trên sô pha nghịch điện thoại di động.

"Làm sao vậy, bầu không khí kỳ quái?" Khi Linh Nhi và Lăng Phong bước vào, họ đều có vẻ không vui.

“Linh Nhi, cô đi làm gì mà lâu vậy?” Cô cố tình chọc vào cơn giận của Tiêu Lục.

“Ăn thôi,” anh cười.

Tiêu Lục ngồi với Linh Nhi, Lăng Phong ngồi với Hi Nguyệt, mọi người lặng lẽ ăn.