Chương 12: Hắn thích người mà hắn đã từng vứt bỏ

Không có ai trong xe phá vỡ sự im lặng, Linh Nhi cũng không xấu hổ, an tĩnh ngồi, coi những người tồn tại bên cạnh cô như không khí, mỉm cười nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

“Em có thể ngồi yên rất tốt.” Lăng Phong nhìn bộ dáng an tĩnh của cô, biết chính mình ở trong mắt cô chẳng qua chỉ như không khí, hô hấp cũng không tổn hại đến thân thể. Linh Nhi không có tiếp lời hắn nói, Hi Nguyệt ngồi không yên, đây là phản kháng rõ ràng sao?

Chờ đến khi đến bệnh viện, mẹ Lâm cùng chú Vương nhìn thấy Linh Nhi cùng Lăng Phong cùng nhau tới, mẹ Lâm dùng sức nheo hai mắt, chờ bọn họ đến gần, xác nhận không có nhìn lầm, thật sự dọa bà nhảy dựng, còn may là có chú Vương đỡ bà.

“Thiếu gia, tiểu thư” Chú Vương có chút lo lắng thăm hỏi, Linh Nhi mỉm cười chào mẹ Lâm và chú Vương. Lăng Phong nhìn bọn họ nhẹ giọng đáp lại một tiếng ừm, nhiều năm như vậy chú Vương tựa như cha hắn mà quan tâm chăm sóc hắn, so sánh với cha mình như bị nghiện công việc mà mỗi tuần cố định hai ngày về nhà ăn cơm, hắn thật sự rất cảm kích chú Vương, chẳng sợ hắn rất ít trở về, chú Vương cũng sẽ thường xuyên tới công ty chiếu cố hắn.

“Mẹ Lâm, ba ba có khỏe lên chút nào hay không?” Linh Nhi tuy rằng lo lắng, nhưng mà cũng hiền hoà mỉm cười.

“Ừm, Tiếu tiên sinh mời tới mấy người bác sĩ tư nhân, lão gia sáng nay liền tỉnh lại, hắn còn làm mát xa cho lão gia, bác sĩ nói khôi phục thật sự nhanh chóng đấy” mẹ Lâm có chút kích động nói, nhìn về phía Lăng Phong đang tức giận, hơi cúi đầu xuống.

“Tiếu tiên sinh là ai?” Sắc mặt Lăng Phong đen tới cực điểm, hắn không phải nhìn không ra trên gương mặt của Linh Nhi chợt lóe một sự vui mừng lướt qua.

“Linh Nhi, em tới rồi?” Nghe được thanh âm, mọi người xoay người nhìn về phía Tiêu Lục vừa mới đi rót nước và cầm ấm nước trở về, mà trong mắt hắn lại chỉ thấy mình Linh Nhi, chỉ đi về phía Linh Nhi, gương mặt tràn đầy sủng nịch nói, “Vào thăm chú đi, khá hơn nhiều, bác sĩ nói tỉnh lại là ổn rồi, chỉ cần không té ngã, chậm rãi liền khôi phục”

“Cảm ơn anh nha.” Linh Nhi cảm kích trong lòng, trước đó hắn giúp mình như vậy, bản thân đều đặt ở trong mắt, lần này lại chiếu cố ba ba mình như vậy, thật sự tràn đầy cảm kích, đáp vâng một tiếng, liền cùng nhau đi vào trong.

Lăng Phong sắp tức phát điên rồi, vậy mà thật sự coi hắn thành không khí, Hi Nguyệt cũng bị dọa, đứng ở phía sau mất tự nhiên muốn chết, dứt khoát đi đến chỗ ghế dựa ở hành lang.

Thời điểm Linh Nhi cùng Tiêu Lục tiến vào, chú Vương đã giúp cho cha Lăng từ nằm thành nửa dựa vào trên gối, nhìn đến Linh Nhi thời điểm đầy mặt đều là vui mừng, “Ba lại làm con lo lắng rồi.”

“Ba, nếu ba không nói với con là ba bị ốm, đó mới là điều khiến con lo lắng.”

“Lại đây, ngồi bên cạnh ba,” vẫy tay với Linh Nhi, bảo cô ngồi vào mép giường. Nhìn về phía Tiêu Lục, “Tiếu tiên sinh này tính tình không tồi, Linh Nhi cũng đã lớn rồi.”

“Ba, anh ấy là bạn bè của con.” Linh Nhi nhẹ giọng giải thích với cha. Cô biết cha đang nói tới chuyện gì, nhưng hiện tại cô không muốn giải thích quá nhiều, hơn nữa cô cũng lo lắng cho thân thể của cha mình.

“Sao, một nhà ba người lại ấm áp như vậy?” Thời điểm Lăng Phong tiến vào nhìn Linh Nhi nhàn nhạt mỉm cười, tựa hồ rất ấm áp, trong lòng chính mình nghẹn muốn chết.

“Đi ra ngoài, ta không muốn gặp con.” Cha Lăng nhìn thấy Lăng Phong tiến vào, trên mặt tăng thêm vài phần tức giận, nếu không phải mấy ngày trước đọc trên báo nói hắn sắp kết hôn, bản thân ông cũng sẽ không nằm đây.

“Tôi chỉ là tới xem ba còn sống hay không mà thôi.” Lăng Phong lạnh lùng nói.

“Anh, anh đừng nói như vậy, ba rất lo lắng cho anh.” Linh Nhi đi tới, đứng ở bên người hắn, mùi thơm thanh mát quen thuộc xông vào mũi, nhưng lại khiến hắn bình tĩnh rất nhiều. Lăng Phong không nói lời nào, xoay người đi đến ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cửa sổ, cầm lấy dao gọt hoa quả, cắt móng tay.

“Ba, đừng nóng giận, anh trai thật sự lo lắng cho ba mới tới đây mà.” Cô đi đến mép giường, trấn an cha Lăng, sau đó cùng cha Lăng nói mấy lời nhưng là trước sau không cười to một cách thoải mái được. Khi Lăng Phong nhìn cô, trái tim lại run rẩy một chút, nữ nhân này không dễ nổi giận, cô ấy chưa bao giờ rời khỏi nụ cười của mình, bản thân ở giữa hắn và cha đi tới đi lui, trong mắt tràn đầy đau lòng. Trong mắt Tiêu Lục chỉ có Linh Nhi, tận đến khi cảm thấy phía sau khí lạnh lan tràn, anh nghiêng mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai này, đẹp, nhưng bản thân anh cũng không kém gì, anh sẽ không từ bỏ Linh Nhi mà anh coi trọng, khóe miệng khẽ nhếch, giống như đang tuyên thệ chủ quyền của chính mình, Lăng Phong chỉ nhìn thoáng qua, liền đứng lên, nhìn về phía ngoài cửa sổ, hắn có tâm tư của mình, có những thứ mà hắn không thể buông bỏ, có những bí mật mà hắn không thể nói.

“Ba, mấy ngày nữa ba sẽ xuất viện, ba nghỉ ngơi thật tốt, con về nhà tắm rửa thay quần áo. Ngày mai lại đến thăm ba,” Linh Nhi nói liền để phụ thân nằm xuống tới, lấy gối đầu ra, xoay mặt nhìn về phía chú Vương “Chú Vương, ba ba liền phiền chú vất vả rồi. Bây giờ cháu trở về, nếu ngày mai ba ba tốt lên, con và anh tới đón ba.”

“Tiểu thư yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho ông chủ.” Chú Vương có chút lo lắng nhìn về phía Lăng Phong, ông chiếu cố hắn lớn lên, trong mắt hắn có điều gì là ông biết ngay, trông ánh mắt hắn nhìn Linh Nhi tiểu thư liền biết, hắn thích người mà hắn đã từng vứt bỏ này. Nhìn thấy chú Vương đang nhìn hắn, hắn liền đứng lên, quay mặt qua chỗ khác.

“Nếu không chào đón con, vậy thì con đi trước,” Lăng Phong nghe được Linh Nhi nói rời đi, xoay người chậm rì rì đi về phía cửa, đợi Linh Nhi đuổi kịp.

“Vậy chú à, cháu đưa Linh Nhi trở về, chú nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai cháu sẽ cùng Linh Nhi tới đón chú” Tiêu Lục nói, đắp chăn cho cha Lăng, mang theo Linh Nhi đi ra ngoài. Lửa giận trong đầu Lăng Phong trong nháy mắt tuôn ra, nhưng lại nỗ lực áp chế xuống.

Hi Nguyệt nhìn thấy cậu chủ đi ra, liền đi lên đón, cười khổ một chút lắc đầu, “Hình như rất không vui.”

“Tới thăm ông ấy, sẽ vui nổi à?” Giọng nói vẫn lạnh lùng, giống như thêm một phần khẩn trương.

“Đúng vậy, nhưng anh vẫn tới rồi không phải sao?” Hi Nguyệt rõ ràng không có ý định buông tha cho hắn.

“Sự tình điều tra thế nào rồi?” Lăng Phong không muốn bị cô nhìn thấu, mau chóng đổi đề tài.

“Không có tin tức gì, chỉ biết, chỉ biết năm đó có một tổ chức, sau khi mẹ của anh và cha mẹ của Linh Nhi chết thì liền biến mất, cho tới bây giờ đều không có tung tích.”

“Tiếp tục điều tra, đừng nhắc tới chuyện này với Diêu Linh Nhi.” Lăng Phong nói, nhìn về hai người vừa đi ra từ phía cửa, dường như là sợ bị cô nghe được, đè thấp thanh âm.

“Được, nhưng mà hiện tại chúng ta trở về Linh Uyển hay là Lăng Trạch.” Hi Nguyệt lại vòng lời nói của mình thêm một vòng về.

“Đi thôi, về Linh Uyển” nhìn thấy người đi tới, Lăng Phong đề cao đề-xi-ben, Hi Nguyệt nén cười, nhìn Linh Nhi.

Linh Nhi đầu tiên là giật mình, rồi trên mặt lại nở nụ cười mê người như cũ, không ai có thể nhìn ra được cảm xúc của cô. Là vui vẻ? Hay là rối rắm đấy?

Tiêu Lục có vẻ không vui nữa, lại gia tăng thêm vài phần chán ghét đối với Lăng Phong, hung hăng trừng mắt với hắn. Lăng Phong nhìn về phía anh nở nụ cười đáng sợ.

Trong phòng bệnh chỉ có chú Vương cùng với cha Lăng, mẹ Lâm vừa nãy không đi vào, biết bản thân đi vào người đông lại không tiện, liền về Linh Uyển trước chuẩn bị bữa tối cho Linh Nhi.

“Chú Vương, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” Tất cả những chuyện này không phải ông không nhìn thấy, chỉ là lòng ông tắc nghẹn thật sự, quyết định của bản thân ông đã từng làm hại Linh Nhi, đến nay ông vẫn còn canh cánh trong lòng.

“Ông chủ à, tùy duyên đi, dưa hái xanh không ngọt, con đường tương lai để cho bọn họ tự mình đi thôi.” Chú Vương lo lắng cho thiếu gia, nhưng mà ở chỗ cha Lăng này ông không dám nói nhiều, ông thật sự rất hy vọng thiếu gia có thể cùng Linh Nhi tiểu thư ở bên nhau. Sau khi thấy cha Lăng đáp ừ một tiếng, nội tâm mới thả lỏng lại.