Chương 14: Vợ trước của sếp

“Anh Tiêu, lát nữa đưa tôi về.” Hi Nguyệt phá vỡ sự im lặng, cô không muốn cho bọn họ không gian yên tĩnh.

"Thật sự xin lỗi, tối nay Linh nhi đã cho tôi ở lại." Tiêu Lục lạnh lùng nói, anh có thể nhìn ra quỷ kế của Hi Nguyệt.

Chị Hi Nguyệt, chị cũng ở lại đi, còn có rất nhiều phòng cho khách, nếu như chị không chê .” “Em…

đương nhiên không chê, nếu không thì chị ngủ cùng em.”

“Không.”

"Tại sao không?" Hi Nguyệt nhìn Linh Nhi đang mỉm cười nhẹ, nghi ngờ nhìn họ.

"Bởi vì Linh Nhi bị ám ảnh sự sạch sẽ, cô ấy chỉ có thể ngủ một mình." Tiêu Lục biết rằng không ai khác có thể vào phòng ngủ của Linh Nhi từ khi cô ấy ở nước ngoài, nhưng anh ấy đã quên rằng anh ấy là đàn ông và cô ấy Hi Nguyệt là phụ nữ . Nghe anh nói như vậy, sắc mặt Lăng Phong tối sầm lại, anh cười lạnh một tiếng, anh biêt chuyện của Linh Nhi như vậy, cho nên tiếp tục tự mình ăn cơm.

"Linh Nhi, chú của tôi sẽ xuất viện vào ngày mai. Chú ấy nói rằng tôi không cần tới đón, em nên quay về làm bài kiểm tra." Lời nhắc nhở mà Tiêu Lục nói thực ra là nói với Lăng Phong rằng cô ấy, Diêu Linh Nhi không thuộc về nơi này.

Lăng Phong trấn tĩnh lại, ném bát đũa xuống, gió thổi vào mặt có thể làm tâm tình của anh lúc này bình tĩnh lại.

Linh nhi nhìn anh trai vừa mới ăn một chút liền ném bát ra ngoài, trong lòng có chút lo lắng, nhiều năm như vậy cô chưa bao giờ thấy? Nghĩ xong, cô đứng dậy thu dọn đống bát đĩa rơi dưới sàn.

"Linh nhi, để anh đi, lát nữa anh nhặt cho." Tiêu Lục tiến lên trước một bước ngăn cản cô, cảm thấy vô cùng đau lòng, không phải anh không nhìn ra sự suy nghĩ của cô, nhưng chắc sẽ cần một chút thời gian. Lâu lắm mới quên được, có lẽ ba năm không đủ, khi nghĩ như vậy anh lại cảm thấy dễ chịu hơn.

Mẹ Lâm nghe thấy tiếng chạy ra khỏi bếp, nhìn thấy cậu chủ tức giận đi ra ngoài, Hi Nguyệt đuổi theo, đi đến trước mặt Tiêu Lục, cô luôn cảm thấy người này nhìn rất quen, "Để tôi , đây là của tiểu thư, quý khách,cái này không dùng được."

Khi Tiêu Lục nghe thấy từ "khách", anh ta hung dữ trừng mắt nhìn mẹ Lâm, nở một nụ cười nham hiểm rồi đứng dậy ngay lập tức.

Hi Nguyệt biết cậu chủ đang tức giận nên không quan tâm đến Linh Nhi và Tiêu Lục mà đuổi theo anh ta ra ngoài, khi nhìn thấy anh ngồi yên lặng trên xích đu trong giỏ treo, cô cảm thấy người thường ngày lạnh lùng này thực ra là khá dịu dàng, nên Hi Nguyệt đi tới hỏi anh ấy, "Không vui sao."

Lăng Phong không trả lời anh , "Tôi nghe nói anh dã dùng rất nhiều cách đối với Linh Nhi. Sao cậu lại có thể làm như thế với một cô gái xinh đẹp?"

Tuy là chủ tớ, nhưng chỉ có Hi Nguyệt dám nói như vậy với anh. Bởi vì cho dù tức giận, anh cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, Hi Nguyệt có thể giả bộ như không thấy, Nếu không cứ ở bê cạnh một người lạnh nhạt đến mức nguwòi ta có thể chết cóng như vậy, thật là nhàm chán.

“Chuyện lần trước tôi nhờ cậu điều tra, thế nào rồi?” Lần trước vội vàng rời đi, không kịp hỏi.

Hi Nguyệt rùng mình một cái, "Người này thần thần bí bí, lúc nào cũng ở bên cạnh chúng ta, biết rõ mọi thứ chúng ta làm, nhưng vẫn không điều tra ra dược gì cả, chỉ cần có chút chuyện hắn liền biến mất."

"Đi điều tra danh tính của người tên Tiêu Lục này."

"Tô Thành đã đi rồi, nhưng vẫn chưa có tin tức gì." "

“Anh còn nhớ gì về chuyện năm đó?"

"Tôi nghĩ rằng chuyện này không đơn giản." Lăng Phong trừng mắt khó chịu , chuyện nhờ cậu điều tra bao năm như vậy vẫn không tìm ra được gì cả.

"Ý của tôi là, người này luôn ở bên cạnh chúng ta, hiện tại chúng ta không thể làm ầm ĩ, hiện tại chúng ta ít nhất biết người này nhất định là vì công ty, chỉ cần chúng ta không động thủ, từ từ chờ hắn lộ đuôi”

“Cậu có nghi ngờ điều gì à?"

"Chưa" Hi Nguyệt thực sự có một cái, nhưng nó vẫn cần phải xác nhận.

“Được, bảo vệ Tô Thành an toàn.” Anh biết rõ lòng mình, nếu như nó xảy ra chuyện gì, Linh Nhi nhất định sẽ đau lòng.

Hi Nguyệt cười phì, "Giờ cũng biết có người quan trọng sao? Không sao, tôi trở về trước."

Lăng Phong không có trả lời, Hi Nguyệt lắc đầu đi trở về biệt thự. Vừa vào cửa, liền nghe Tiêu Lục nói: "Linh Nhi, chú nói ngày mai chúng ta đi đón ông ấy, ngày mốt chúng ta trở về đi, đến lúc đó sẽ trì hoãn kỳ thi của em." Linh Nhi thản nhiên đáp. ừm, không nói nữa, cô ấy còn lo lắng cho anh trai mình nữa sao?

"Linh Nhi, cô muốn ra ngoài sao? Sao gấp vậy? cô không muốn ở lại lâu sao?" Hi Nguyệt đi vào, khẩn trương hỏi, cô không muốn cậu chủ lại nổi điên thêm lần thứ ba.

“Ừm, chị Hi Nguyệt, anh ấy sao rồi?” Nàng không muốn nói chuyện đi nước ngoài, chỉ là cười hỏi chuyện của anh trai, cũng không thể hiện ra điều gì bên ngoài.

"Sao cô không đi thăm anh ấy, tôi nói cậu ấy sẽ không nghe được, hình như tâm trạng cậu ấy không tốt lắm." Thấy Linh Nhi hỏi thăm Lăng Phong, Hi Nguyệt chỉ muốn nói tránh cô.

"Không, chuyện của Lăng Phong thì có liên quan gì đến Linh nhi? Hắn có vui hay không muốn Linh nhi hầu hạ hắn sao?" Tiêu Lục lạnh lùng nói, lập tức quay về phía Linh Nhi,

“Anh Tiêu, Linh Nhi và cậu chủ của chúng tôi là mối quan hệ gì? Còn cần tôi nói với anh à. Thứ nhất cô ấy là em gái của cậu chủ, hơn nữa cô ấy còn từng là vợ cũ của anh ấy” từ “Vợ c”" được nhấn mạnh.

"Thì sao, chẳng lẽ Lăng Phong nghĩ chúng tôi bị mù hết sao? Linh Nhi là người sống, không phải đồ vật muốn giẫm là giẫm, muốn bóp là bóp, ai làm tổn thương cô ấy tôi sẽ trả lại cho người đó hàng vạn lần." Tiêu Lục lạnh lùng nói, những gì anh nghĩ sẽ không để lại bất kỳ hy vọng nào cho người khác.

“Ồ, để xem anh làm được gì.” Hi Nguyệt cũng kinh ngạc, cô nhìn thấy trong mắt người này một tia chiếm hữu mãnh liệt.

“Được, em đi xem một chút, lát nữa sẽ quay lại.” Cô cười nói với Tiêu Lục, cô lo lắng cho anh trai, cho dù bị mắng cũng nên đi xem một chút.

"Linh, Linh Nhi" Tiêu Lục gọi Linh Nhi, còn cô vội vã chạy ra ngoài, đầy hận thù và sợ hãi, trừng mắt giận dữ với Hi Nguyệt, anh đi lên lầu đến phòng dành cho khách mà mẹ Lâm đã sắp xếp. Hi Nguyệt cũng sợ người đàn ông này, trong mắt anh chỉ có Diêu Linh Nhi, và không còn ai khác , vì vậy một người tàn bạo như vậy lại tràn đầy dịu dàng với Linh Nhi. Cô hai tay khoanh lại, cảm thấy buồn bực, ngồi trở lại trên sô pha.

Khi Linh Nhi đang đi về phía khu vườn, cô nhìn thấy Lăng Phong đang nằm trên chiếc xích đu, hai tay ôm đầu, để lộ nửa chân, nhìn lên bầu trời.

“Anh, anh đang nhìn cái gì vậy?” Cô muốn nói gì sao còn không dám nói. Nhưng cô biết anh trai không thích mình nên cũng không dám giễu cợt, chỉ cười nhạt.

“Không có gì.” Lời nói vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng lại có thêm vài phần hoảng sợ, anh lập tức ngồi bật dậy.

"Lại ngồi đây." Lăng Phong ra lệnh, Linh Nhi nghi ngờ nhìn anh ấy. Thấy cô không nói gì, Lăng Phong nhảy khỏi xích đu, “Có muốn anh tới bế em không?”