Chương 11: Cô cũng là người bị hại

“Tôi không gọi.” vừa nãy anh cũng thấy được, anh không muốn sếp sẽ làm tổn thương đến Linh Nhi. Cho dù là phải chống lại, anh cũng đã dựng lên hàng rào từ lâu rồi.

“Chẳng lẽ anh muốn nhìn sếp cứ như vậy sao?” Hi Nguyệt chỉ vào người đang say bất tỉnh nhân sự ngồi dưới đất nói dỗ dành.

“Cậu ta đáng bị như vậy, dựa vào cái gì muốn để Linh Nhi lại đây chịu lấy khinh bỉ? Nhiều năm như vậy có ai quan tâm cô ấy sao? Có ai biết cô ấy hạnh phúc hay là đau khổ sao? Có ai biết ba năm trước đây, cô ấy trở về Linh Uyển như thế nào sao? Có quan tâm cô ấy khi cô ấy toàn chân bị thương trở về Linh Uyển thất vọng, tuyệt vọng như thế nào sao? Ngay cả khi năm đó thế hệ trước thật sự có sai, nhưng chẳng lẽ Linh Nhi cô ấy là vô tội sao? Cô ấy không phải cũng là nạn nhân sao? Hơn nữa cô ấy mới vừa ra khỏi đây, cô lại muốn tôi đi quấy rầy, tôi làm không được?” Dường như cơn tức giận dồn nén bao năm như vậy đột nhiên bộc phát.

Hi Nguyệt nghe anh nói như vậy, cũng là bị sốc một lúc. Nhưng là cô cũng lo lắng cho sếp của mình.

“Đi ra ngoài!” Lăng Phong giận dữ gầm lên. Không phải anh không nghe được lời nói của Tô Thành, anh chừa từng nghĩ đến việc sẽ làm tổn thương cô, nhưng anh đã vô thức làm tổn thương cô rồi.

Tô Thành tức giận đi ra ngoài, Hi Nguyệt thấy vậy cũng đóng lại cửa đuổi theo, “Tô Thành, anh gọi điện thoại cho Linh Nhi đi.”

“Tôi không gọi.”

“Anh chắc chưa? Chẳng lẽ anh muốn tôi đến bệnh viện mời đến đúng không?” Hi Nguyệt vừa mới quay về đã biết Lăng Tiêu bị bệnh, chẳng lẽ Lăng Phong đã yêu cầu cô ấy quay lại?

“Tại sao các người lại không muốn để cho cô ấy rời đi?”

“Tôi bảo đảm với anh, lần này Linh Nhi đến đây, mặc kệ cô ấy cùng với sếp nói như thế nào, tôi cũng sẽ cùng anh sắp xếp cho bọn họ rời đi.” Giống như được cho uống một liều thuốc an thần, nếu Hi Nguyệt nguyện ý giúp Linh Nhi rời đi, chuyện này sẽ đơn giản hơn nhiều. Không cần quan trọng tại sao Hi Nguyệt lại biết nhiều như vậy, chỉ cần Linh Nhi có thể rời đi.

“Cô chắc chứ?” Anh vẫn là không thể tin được.

“Chắc chắn, Hi Nguyệt tôi từ trước đến nay nói được thì làm được.” Nhìn Tô Thành chậm rãi ấn xuống số di động của Linh Nhi, đưa cho cô, cô có chút cảm thấy buồn cười, người đàn ông này bình thường làm việc sấm rền gió cuốn, hôm nay lại cứ như một cô gái nhỏ.

“Anh Tô Thành.”

“Linh Nhi, tôi là Hi Nguyệt, là thư kí của giám đốc.”

“Vâng, xin chào.” Linh Nhi khẽ cười, cô không biết thư kí quan trọng đến thế nào, nhưng nếu là có thể sử dụng điện thoại của anh Tô Thành gọi cho cô, cũng không thể là người bình thường được.

“Linh Nhi, đến Tranh Toàn Thế, sếp yêu cầu có việc tìm cô.”

“Chẳng lẽ là anh ấy ra quyết định rồi?” Linh Nhi có chút vui vẻ.

“Chuyện này chúng tôi không rõ ràng lắm, anh ấy nói muốn tìm cô nói chuyện, cô ở cửa bệnh viện đợi tôi, 20 phút nữa tôi đến đón cô.” Nói xong ngay cả cơ hội để cô từ chối cũng đều không cho. Đem điện thoại đưa cho Tô Thành “Đi thôi.”

“Tôi chưa từng gặp qua Diêu Tiểu Thư, làm phiền anh đi theo tôi xác nhận.” Hi Nguyệt lạnh lùng nói, cô đối với Tô Thành chưa bao giờ khách khí. Quan hệ của bọn họ đơn giản chỉ là dùng chung một người sếp. Tô Thành mang theo một trăm phần trăm bất mãn mà lên xe.

Một tiếng sau, Hi Nguyệt mang theo Linh Nhi đi đến cánh cửa bên ngoài phòng của sếp ở tầng cao nhất, nhìn ra được Linh Nhi đang lo lắng, “Linh Nhi, tự cô đi vào, cô cứ yên tâm, dù hôm nay cô nói tốt hay không, tôi đưa cô rời đi, chúng tôi chờ cô ở phòng khách bên kia.”

“Tôi đi vào cùng Linh Nhi.” Tô Thành lo lắng nhìn Linh Nhi, sợ hãi cô bị thương. Hi Nguyệt trừng mắt liếc anh một cái, trực tiếp lôi kéo anh rời đi.

Linh Nhi chỉ là cười cười, luôn là phải đối mặt, trong lòng cũng không có quá nhiều cảm xúc, cô gõ cửa đẩy vào, thế nhưng cửa lại không khóa. Vẫn như cũ là một đống hỗn độn, Linh Nhi đi vào, gọi hồi lâu nhưng không thấy Lăng Phong đáp lại. Lúc quay người muốn rời đi, lại nhìn thấy Lăng Phong say khướt ngồi dưới đất, tựa đầu vào sofa. Bên cạnh anh vương vãi rất nhiều chai rượu, Linh Nhi đi qua, cười cười, vẫn là đẹp trai như vậy, nhìn luôn là làm cho người khác rung động đi, cô đi đến sofa ngồi xuống bên cạnh anh, đặt anh lên sofa ngủ. Xem ra hôm nay lại đến vô ích, cô cười cười đứng lên, vừa định hướng đi ra khỏi cửa.

“Em không có gì muốn giải thích cho anh sao?” Quay người lại, cô nhìn thấy Lăng Phong đã ngồi dậy, ưu nhã tựa vào trên sofa, đôi tay ấn huyệt thái dương, nở nụ cười tà ác.

“Anh, tỉnh rồi?” Trong giọng nói của cô mang theo chút nghi hoặc.

“Ai cho em vào?” Nhìn khắn nơi đều bừa bộn, cô sẽ nghĩ anh như thế nào.

“Em muốn tìm anh nói chuyện.” Cô cười cười, biết là mình bị anh Tô Thành bọn họ lừa. Nhưng là cô không có tức giận, bọn họ không có ý xấu, vì vậy không nói ai gọi cô đến đây.

“Anh không phải đã nói vài ngày sau sẽ trả lời em sao? Vội vàng muốn rời đi như vậy?” Vẫn là lạnh lùng, nhưng lại là nhiều thêm một phần miễn cưỡng.

“Dạ, bệnh của cha không chậm trễ được.” Linh Nhi cười nhạt, như là không có chút cảm xúc nào. Có lẽ là giấu đến quá sâu, có lẽ là không quan trọng hay thậm chí có thể là không quan tâm.

“Ở đây không chữa được cho ông ta sao? Cho dù là không chữa được cũng là tính mạng của ông ta, ông ta phải gánh chịu.” Cậu tức giận vì cô mãnh liệt muốn đi như vậy.

“Anh à, em biết nhiều năm như vậy, anh không bỏ qua được sai lầm của ba năm đó, em không cầu mong anh tha thứ cho ông ấy, chỉ là mong anh có thể cho ông ấy một chút hy vọng sống.” Diêu Linh Nhi muốn nói cô chưa từng trách anh hận cô và cha, nhưng là suy nghĩ kĩ lại, cô có tư cách gì đi trách cứ đâu?

Lăng Phong yên lặng nhìn Linh Nhi, giờ phút này anh bỗng nhiên cảm thấy mình thật ích kỷ, từ trước đến nay luôn ích kỷ nghĩ đến bản thân mình, cái gọi là em gái, cái gọi là vợ chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời anh, anh cười khổ. Ngay lúc này, có lẽ anh nên cho cô một chút tôn trọng đi, “Được, anh đồng ý để ông ta ra nước ngoài điều trị.”

“Thật sự?” Linh Nhi nghi hoặc nhìn anh, muốn được đến khẳng định chính xác. Sau khi được đến Lăng Phong gật đầu khẳng định, cô thế nhưng thực sự mỉm cười. Lần thứ hai, nụ cười anh mong nhớ đã lâu, “Cảm ơn anh.”

Nụ cười này khắc sâu vào hai mắt Lăng Phong, nụ cười ấy anh đã từng thấy qua, đẹp đến mức khiến anh say mê, khóe miệng hơi nhếch lên. Kìm nén kích động nho nhỏ trong lòng.

“Vậy em đi đây.”

“Anh đưa em đi?” Anh uống xong ly rượu rồi đứng dậy, có chút lảo đảo dựa vào sofa.

“Em tự đi được rồi, anh cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.” Nhìn thấy anh uống lên nhiều rượu như vậy, đứng cũng đều không vững, cô có chút đau lòng. Nhưng thật nhanh đè nén xuống đi, người đau lòng cho anh sao có thể là chính mình đâu? Cô lộ ra nụ cười nhàn nhạt, quay người hướng đi ra cửa.

“Đợi đã, anh cũng đi xem ông ấy.” Anh nghe nói ông ấy xảy ra chuyện, cũng rất lo lắng, bây giờ thế nào cũng phải đi xem, hơn nữa anh không đi một mình. Nói rồi liền gọi điện thoại cho Hi Nguyệt.

“Vào đây một chút.” Lúc Hi Nguyệt tiến vào sếp đã tỉnh táo, có lẽ có vài người còn có thể làm thuốc giải rượu, Hi Nguyệt suýt chút nữa liền cười ra tiếng.

“Sếp, đến bệnh viện sao?” Đã qua nhiều năm như vậy, cô cũng đã quá hiểu anh, cho nên đối với người đàn ông này cả ảo tưởng cô cũng không dám, chỉ có thể làm một con giun đũa. Lăng Phong đáp lại “Ừ”. “Vậy anh với Linh Nhi tiểu thư ra cửa trước, tôi đi gara lấy xe, hai người đợi tôi một lát.”

“Đúng rồi, nhân tiện cho Tô Thành một ít nhiệm vụ đi.” Hi Nguyệt kinh ngạc nhìn Lăng Phong, mắt đều trừng ra đến, cái này là muốn đuổi cậu ta đi, chẳng lẽ lo lắng cậu ta làm ra chuyện xấu gì?

“Được, tôi đi làm ngay.” Nói rồi liền ra khỏi cửa.

“Đi thôi.” Anh nói rồi liền lắc lư người đi ra ngoài. Lúc Linh Nhi đeo lên khẩu trang chạy đến, anh đã đứng đợi ở cửa thang máy. Nhìn tay anh chống đỡ thang máy, đứng không vững. Chính mình đỡ cũng không đúng, không đỡ cũng không đúng, liền yên lặng đứng, bất giác cảm thấy xấu hổ,

Lăng Phong có rất nhiều, rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng là đã đến hàm răng rồi, lại mở không ra. Đành phải nuốt trở về một lần nữa.

Lúc hai người ra đến đại sảnh, Lăng Phong đã đeo lên đôi kính râm lớn của anh, anh cũng không muốn người khác nhận ra mình, Hi Nguyệt đã đợi bên ngoài đại sảnh một lúc lâu, bọn họ ngồi vào ghế sau, Hi Nguyệt nhanh chóng lái ra ngoài.