Chương 10: Không đồng ý rời đi

Khi Linh Nhi cùng Tô Thành tiến vào, Lăng Phong đầu cũng không ngẩng lên mà vẫn tiếp tục làm việc, Giang Tình đang uống cà phê trên ghế sofa bên cạnh, Linh Nhi biết anh không muốn gặp cô, nhưng cô biết hôm nay chính mình đến đây để làm gì. Cô muốn mang cha ra nước ngoài để điều trị, hôm nay chỉ là vì lo lắng cho cha, cho nên cô mới quyết định đi đến đây một chuyến, nếu không cô cũng sẽ đều không gặp lại nữa.

Tô Thành liếc nhìn Giang Tình, không biết là đến lúc nào, có lẽ là vì để cho Linh Nhi nhìn rõ cái gì đó đi.

“Anh, em muốn đưa cha đi.” Một chữ anh của cô, đâm xuyên qua nỗi đau nơi ấm áp nhất sâu thẳm trong lòng anh, anh run lên một chút, vừa nâng mắt lên lúc đó, anh sững sờ, giống như là lần đầu tiên nhìn thấy cô vậy, đôi mắt mê người kia, nụ cười mỉm nhàn nhạt ấy. Dường như nó đã xuất hiện vô số lần trong mơ, hình bóng không thể chạm đến, thế nhưng lại sống sờ sờ đứng trước mắt.

“Đi ra ngoài.” Lăng Phong dỗ dành nói.

“Linh Nhi, anh trai của em hôm nay tâm trạng không được tốt, nếu không thì em về trước đi, đợi chi cậu ấy bình tĩnh lại, em lại đến đây có được không?” Giang Tình lập tức chạy đến lôi kéo Linh Nhi. Vẻ mặt của Tô Thành cũng kinh ngạc nhìn về phía Linh Nhi, ra hiệu cho cô đừng nói nữa.

“Anh bảo em đi ra ngoài.” Lăng Phong nhìn về phía Giang Tình, lạnh lùng nói.

“Anh, em ở đây bên cạnh anh.” Cô không muốn họ ở một mình cùng nhau.

Lăng Phong nhìn thoáng qua Tô Thành, Tô Thành liền chạy đến bên cạnh Giang Tình, liền kéo cô hướng đi ra bên ngoài, “Giang tiểu thư, tiểu thư của chúng mà cùng với sếp muốn bàn chuyện gia đình, cô tốt nhất là nên rời đi, nếu cô làm phiền sếp, đau khổ là mình cô chịu.”

Thầm nghĩ đến tiếng rống giận vừa rồi, cô thật sự giật mình một chút, anh ấy chưa bao giờ đối xử với cô như vậy, khi suýt chút nữa bị kéo ra đến cửa, cô dùng sức tránh ra Tô Thành, “Anh, lát nữa em đến tìm anh ăn cơm.” Sau đó lạnh giọng nói với Tô Thành, “Tôi có thể tự đi được”, rồi liền bước ra khỏi cửa. Tô Thành lo lắng nhìn Linh Nhi, rồi đóng cửa đi ra ngoài.

“Chiếc nhẫn anh tặng cho em còn ở đó?” Lăng Phong sợ hãi nói, anh chỉ là muốn xác minh một việc, người mà anh đã chờ đợi suốt 10 năm.

“Đồ đắt tiền vẫn còn ở, đồ rẻ tiền em ném rồi.” Linh Nhi nhẹ giọng nói, vốn dĩ liền đã hận, lại không kém cái này, lúc này cô chỉ muốn đưa cha rời đi, có chút đồ vật không phải là của mình, giữ cả đời cũng sẽ không thuộc về chính mình. Thấy anh không nói lời nào, Linh Nhi cũng sẽ không hỏi tại sao đột nhiên anh lại hỏi đến cái này, “Anh, em biết anh hận cha, cũng hận em, dù cho chúng ta có làm cái gì, trước sau cũng không bao giờ được anh tha thứ, nhưng là cha thật sự rất thương anh, hy vọng anh có thể tha thứ cho ông ấy.”

“Hóa ra ngay từ đầu em liền biết, em lừa dối anh?” Lăng Phong giận dữ hét lên, giờ phút này, anh bùng nổ bao nhiêu năm mong nhớ như vậy, nhiều năm chờ đợi như vậy, ngoại trừ câu này, anh lại không biết nói câu gì. Cô quay lại, cứ như vậy, anh cảm thấy người mình muốn gặp vẫn luôn ở bên cạnh mình thật nực cười.

“Anh, anh có thể hận em, nhưng là cha thương em, cưng chiều em, nuôi lớn em, em không tin cha là loại người như vậy. Cho dù là cha thật sự làm như vậy, hôm nay em cũng tha thứ cho cha, cho nên hôm nay em đến đây, chỉ mong là anh có thể để cho em đưa ba đi chữa bệnh.

“Rồi sau đó đâu? Không định quay lại sao?” Anh hoảng sợ hỏi, chỉ có một mặt, thế nhưng anh thực sự sợ cô sẽ không quay lại, thế nhưng sẽ lo lắng cô không trở lại nữa, lạnh lùng cười nhạo chính mình. Tại sao lại là cô ấy?

Cô sẽ quay lại sao? Cô sẽ trở lại cái gọi là quê hương này? Cô tự hỏi trong lòng mình như vậy, cô khô phải là một người hướng đến quê hương, nhà là nơi có người thân, dường như cô không hề quan tâm mình sẽ sống ở đâu.

“Anh không đồng ý em đưa ông ấy đi”, có lẽ là giờ phút này, anh không muốn cô rời đi sớm như vậy.

“Anh, cha sẽ gặp nguy hiểm, anh hận ông ấy như vậy, anh không muốn anh ấy điều trị sao?” Linh Nhi gần như là cầu xin nói, cô cho rằng anh trai mình không quan tâm đến cha, cho dù cô có muốn mang ông rời đi, cô chỉ cần đến đây nói một tiếng liền tốt. Nhưng khi nghe được anh không cho cô đưa đi, cô lại sợ hãi.

“Cho anh mấy ngày suy nghĩ một chút, nghĩ kì rồi mấy ngày sau anh sẽ đến tìm em.” Lăng Phong lạnh lùng nói, trong giọng điệu có mấy phần nhàn nhạt. Chỉ có bản thân anh biết, mình là bất đắc dĩ.

Linh Nhi không đáp lại lời nói của anh, không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, cô chỉ là im lặng suy nghĩ.

Sau đó cô chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, vẻ mặt không chút cảm xúc mà quay người, “Anh, em đi về trước đây.”

Nhìn Linh Nhi rời đi, Lăng Phong bộc phát toàn bộ lửa giận ra đến, hung hăng đập thật mạnh xuống bàn, dùng sức đẩy hết tài liệu, rơi đầy trên mặt đất, làm cho văn phòng trở nên hỗn độn. Anh đến phòng nghỉ cẩm lấy vài chai rượu vang đỏ đi đến sofa ở văn phòng uống lên. Tất cả những suy nghĩ bắt đầu chuyển động quay cuồng trong đầu anh, tựa như mơ mà không phải là mơ, khiến cho anh cực kỳ khó chịu. Anh nghĩ đến việc cô ấy đã xuất hiện bao nhiêu lần, đã bao nhiêu lần cô ấy vui vẻ nói với chính mình rằng, “Anh ơi, em đã về rồi.” Ngày hôm nay anh phát hiện rằng ngay cả khi anh thực sự quay lại, anh vẫn sẽ tổn thương cô ấy đến tận xương tủy.

Tô Thành ở bên ngoài liều mạng gõ cửa, điện thoại gọi đi gọi lại, thẳng đến cuối cùng truyền đến điện thoại đã đóng máy. Thấy bên trong không có động tĩnh gì, thời gian từng giây từng phút trôi qua, đã ba giờ trôi qua. Người bên trong không có ra tới, điện thoại lại không trả lời, cũng không có động tĩnh nào, anh mới vừa quay người, liền nhìn thấy Hi Nguyệt đi ra từ thang máy, đi về phía anh, anh cũng không kịp để ý, gọi cô ấy lại để hỏi phải làm như thế nào.

“Đã xảy ra chuyện, sếp đem chính mình nhốt trong phòng đã lâu, điện thoại không nghe máy, trước đây chưa từng có chuyện như vậy.” Anh cùng với Hi Nguyệt đều là người ở bên cạnh sếp, cũng không cần cùng cô nói chuyện khách khí.

“Ai đã đến đây?” Hi Nguyệt lạnh lùng nói.

“Giang tiểu thư.” Anh không dám nói chính mình mang Linh Nhi đến đây, nhìn cô có chút rụt rè nói.

“Vậy anh đi gọi điện thoại cho Giang tiểu thư, tôi đi gọi người mở khóa.” Lúc Tô Thành gọi điện thoại cho Giang Tình, cô vừa vặn chưa có rời đi, khi nhìn thấy Linh Nhi rời đi, cô liền đến quá cà phê đối diện yên lặng chờ đợi Lăng Phong đi ra, cô gọi rất nhiều cuộc điện thoại đều là tắt máy. Cô vừa định đi vào xem có chuyện gì thì Tô Thành liền gọi điện thoại đến, cô chạy chậm đến ấn thang máy, sốt ruột chờ đợi. Khi cô đến trên lầu, liền nhìn đến một đám người đang ở ngoài mở khóa, cô cuống cuồng kéo đám người đó ra, chạy vọt qua, lôi kéo Tô Thành, lạnh giọng hỏi, sao lại thế này? Tô Thành chán ghét nhìn cô, không nói lời nào.

Lúc cửa được mở ra, ngoại trừ Hi Nguyệt, Tô Thành, Giang Tình đi vào, những người khác đều bị Hi Nguyệt buộc rời đi, những gì đập vào mắt là một văn phòng lộn xộn, giấy tờ ở khắp nơi, ghế dựa chân rơi đi mất, cái bàn cũng bị hỏng, và có vẻ như lại phải mua một cái mới.

Lăng Phong đang ngồi dưới đất dựa vào sofa, uống rượu mà trên tay còn đầy máu, hình ảnh này giống như Hi Nguyệt đã từng thấy qua, Giang Tình cũng bị dọa sợ, lập tức đi qua đem anh ôm vào lòng, “Anh, làm sao vậy, có phải cha anh xảy ra chuyện gì hay không?” Linh Nhi sáng nay đến đây là để nói về chuyện của cha anh, cho nên cô cảm thấy anh bị kí©h thí©ɧ như vậy lo do cha anh.

“Cút đi.”, Lăng Phong nghe được có người gọi anh, vừa nhìn thấy người đi đến, trong mắt liền tràn ra vẻ chán ghét đẩy Giang Tình ra, Hi Nguyệt nhìn thấy cảnh như vậy, hung hăng nhìn chằm chằm Tô Thành, như là muốn nói, cậu thế nhưng lại lừa tôi? Tô Thành nhìn đến ánh mắt hung ác của cô, chột dạ mà nhìn qua nơi khác.

Hi Nguyệt đi đến kéo Giang Tình lên, “Giang tiểu thư, sếp của tôi tâm trạng không tốt, nếu không thì cô quay về trước, tôi sợ lát nữa sếp sẽ tổn thương đến cô.” Cô bị đẩy, thực sự bị dọa đến rồi, hồi lâu mới có thể thả lỏng, nghe đến Hi Nguyệt nói như vậy, liền đứng lên nói, “Vậy tôi trở nấu cho anh ấy chút canh, lát nữa đưa đến đây, các người giúp tôi chăm sóc cho anh ấy.”

“Nói đi, ai đến đây?” Hi Nguyệt lạnh lùng ép hỏi.

“Không có ai đến.” Tô Thành ở trước mặt sếp Lăng Phong nối dối, trong lòng có chút chột dạ.

“Anh có thể không nói, nhưng tôi cũng có thể kiểm tra lại giám sát.”

“Linh Nhi đã đến đây.” Anh sợ cô đi kiểm tra giám sát, đến lúc đó Linh Nhi lại càng nguy hiểm.

“Diêu tiểu thư?” Cô ở cùng sếp nhiều năm, cùng với Tô Thành là trợ thủ đắc lực của sếp, cô cũng biết Linh Nhi. Sếp hôm nay như vậy, chắc chắn cùng với Diêu tiểu thư thoát không được liên quan.