Chương 9: Cha Lăng xảy ra chuyện

Trong nhà họ Lăng, cha Lăng đang cầm tờ báo trong tay, run rẩy lên, một tờ báo lại nặng đến như vậy, ông cười khổ một chút, “Linh Nhi, cha thực sự xin lỗi con.” nói vậy rồi hôn mê bất tỉnh.

Mẹ Lâm vừa mới chuẩn bị xong bữa sáng, bà vừa tiến vào liền nhìn thấy ông té xỉu trên mặt đất, hoảng sợ la lên “Ông chủ, ông làm sao vậy, làm sao bây giờ, người đầu mau đến đây.”

“Làm sao vậy?” chú Vương nghe được tiếng la, vội vàng chạy đến, giúp đỡ mẹ Lâm đem cha Lăng đỡ đến sofa, rồi lập tức gọi xe cấp cứu. Bọn họ đi theo xe cứu thương đến bệnh viện, nhưng ông ấy đã được đưa vào phòng chăm sóc đặt biệt ICU.

Mẹ Lâm và chú Vương sốt ruột chờ đợi ngoài cửa, gọi điện thoại cho Lăng Phong rất nhiều lần, nhưng đều là tắt máy.

“Nếu không thì, gọi điện thoại cho cô chủ đi?” Mẹ Lâm biết cô chủ nếu là biết chuyện chắc chắn sẽ trở về ngay, nhưng là ông chủ đã từng cầu xin mẹ và chú Vương, nếu một ngày nào đó ông sinh bệnh, người thứ nhất không được gọi chính là cô chủ.

“Nhưng mà lời ông chủ đã dặn dò qua, tôi sợ đến lúc đó...” Chú Vương có chút do dự nói.

“Chúng ta phải vì cô chủ mà suy nghĩ lại, nếu ông chủ xảy ra chuyện gì, cô chủ còn có thể tiếp tục sống nữa sao? Đây là người thân duy nhất của cô ấy, một ngày nào đó chúng ta thật sự mong muốn nhìn thấy cô ấy đau khổ đến mức không thể tha thứ cho bản thân mình sao?” Mẹ Lâm đem lời nói mà mình muốn nói nói ra một hơi. Nói rồi liền cầm điện thoại gọi cho Linh Nhi.

“Cha.” Hiện tại Linh Nhi cũng sắp thi rồi, cả ngày cô đều ở trong thư viện, cũng đã lâu rồi cha đã không gọi điện thoại đến, có lẽ là sợ làm phiền đến cô đi, cô đặt sách xuống sau đó đứng lên, bước ra khỏi cửa, nhưng lại không nghe được cha của mình nói chuyện.

“Cô chủ Linh Nhi, ông chủ đã xảy ra chuyện rồi.”, Mẹ Lâm nức nở nói, “Ông chủ, bị thiếu máu não, hiện tại ông ấy đã bất tỉnh rồi, bác sĩ nói rằng nếu ông ấy vẫn chưa tỉnh lại, sẽ bị bại liệt.” Linh Nhi hoảng sợ đến mức điện thoại rơi xuống đất, cô chỉ có một người thân là cha, cô không thể sống nếu mất đi ông. Cô nhặt di động lên, gọi điện thoại cho Tiêu Lục, “Tiêu Lục, anh đang ở đâu, có thể giúp em một việc được không?” Sau một thời gian dài tiếp xúc qua, cô biết anh không phải là người xấu, cũng có thể xem anh như một người bạn.

“Diêu tiểu thư, có chuyện gì sao? Nói cho anh biết có chuyện gì?” Anh lo lắng hỏi, mặc dù bọn họ gặp nhau cả ngày, nhưng Linh Nhi chưa bao giờ quấy rầy anh, anh biết nếu không có chuyện gấp Linh Nhi sẽ không tìm đến anh.

“Cha em xảy ra chuyện, em phải quay về Trung Quốc, anh có thể đưa em đi sao?” Cô nhẹ giọng hỏi, cô biết anh có máy bay tư nhân, nếu còn phải đi mua vé máy bay, thì sẽ rất lâu.

“Được, em ở yên đó đừng đi đâu, anh đến đón em.” Anh sợ hãi, anh không hy vọng một ngày nào đó cô sẽ về nước, anh chỉ mong nơi này có hai người, nhưng chỉ là ngày này vẫn tới, anh liền cả tư cách từ chối cũng đều không có.

Sau 20 phút, anh đón được Linh Nhi, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ấy mất bình tĩnh, bất an đến vậy, cô ấy im lặng suốt cả đường đi cùng với rất nhiều lo âu, trước đây cô chưa bao giờ như vậy, liền tính là cãi nhau, trên mặt cô cũng treo nụ cười nhàn nhạt. Mãi cho đến khi lên máy bay, trong lòng cô mới cảm thấy bình tĩnh một chút.

“Linh Nhi, đừng sợ, anh sẽ không làm cho em đau khổ, cũng sẽ không để cha của em xảy ra chuyện.” Anh nhìn bộ dáng khẩn trương của cô, càng không muốn nhìn thấy cô khổ sở. Con đường trở về này, có thể sẽ càng khó khăn hơn, nhưng anh tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.

“Em cảm ơn anh.” Lăng Phong cũng đã từng nói với cô, đừng sợ, anh sẽ không để cho em bị thương đâu, cô cười khổ một chút.

Ba tiếng sau, máy bay hạ cánh an toàn, anh vội vàng đưa cô đến bệnh viện Thành Nam, lúc này lòng cô thật ấm áp, hóa ra cô cũng cần có người che chở, nếu không có Tiêu Lục, con đường này, không biết cô sẽ trở về như thế nào. Lúc chạy đến bệnh viện, mẹ Lâm và chú Vương đang lo lắng đi tới đi lui ngoài phòng bệnh. Khi nhìn thấy Linh Nhi, trong mắt sáng lên.

“Cô chủ, sao cô lại trở về nhanh như vậy, vị này chính là?” Anh chạy chậm lại đây nắm lấy tay cô, nhìn về phía người bên cạnh che chở Linh Nhi suốt dọc đường hỏi.

“Mẹ Lâm, cha con sao rồi? Đây là bạn của con, tên là Tiêu Lục.” Lúc nghe được cô giới thiệu mình là bạn, trong lòng anh cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, ít nhất lúc này cô không có đem anh xem như người ngoài, anh thật sự vui mừng.

“À, ông chủ còn đang phẫu thuật, đã vào lâu rồi.” Mẹ Lâm nhìn thoáng qua Tiêu Lục, rồi lo lắng nói.

Lúc này bác sĩ ra đến, “Bác sĩ, cha tôi thế nào rồi?”

“Không ổn lắm, nhưng lát nữa liền sẽ tỉnh. Hiện tại không cần đi thăm.”

Nghe bác sĩ nói ông sẽ tỉnh lại, cô liền ngẩn ra, kích động một chút, cuối cùng lộ ra một nụ cười yếu ớt, cảm ơn bác sĩ.

“Linh Nhi, không sao đâu, chúng ta mang chú ra nước ngoài chữa trị, anh có biết những chuyên gia về lĩnh vực này ở nước ngoài, đến đó nhận định không có chuyện gì.” Anh không muốn Linh Nhi tiếp tục ở lại nơi này, anh sợ hãi, sợ hãi có một ngày, vì cô mà không từ thủ đoạn.

“Thật sao? Nhưng mà em phải hỏi lại anh của em đã.” Linh Nhi lo lắng nói, nhưng chắc hẳn anh ấy sẽ không phản đối, anh ấy hận mình cùng với cha đến như vậy. Bọn họ rời đi thật xa, khuất khỏi tầm mắt của anh, vừa đúng lúc.

“Chúng ta có thể đưa chú đi trị liệu trước, chờ chú gần bình phục chúng ta lại nói với cậu ấy, kéo dài thời gian không tốt.” Anh không muốn cô đi gặp cậu ta, chỉ muốn mang theo Linh Nhi chạy nhanh rời khỏi nơi này.

“Cô chủ, vẫn là nên cùng cậu chủ nói một tiếng đi, cậu chủ chỉ là cứng miệng, cậu ấy vẫn là rất quan tâm ông chủ.” Mẹ Lâm biết tâm tư của Tiêu Lục, bà cũng rất rối rắm, cô chủ có nên đi theo nói cho cậu chủ một tiếng, rốt cuộc cũng có chút tổn thương, thấm sâu đến tận xương tủy.

“Vâng, con gọi điện thoại cho anh Tô Thành, liền nói một tiếng.”

Tô Thành biết Linh Nhi đã trở lại, sáng nay chú Vương gọi điện thoại nói Linh Nhi chính là gấp gáp quay về, nhưng là không liên lạc được với cậu chủ. Anh đang lo lắng việc này có cần nói cho sếp không, nhưng nếu là nói chẳng phải cậu ta sẽ biết Linh Nhi sao? Nhưng không nói thì người kia lại là cha của cậu. Lúc này liền nhận được điện thoại của Linh Nhi, “Anh Tô Thành, anh Lăng Phong có ở đó không?” Cô không dám nói là anh của cô.

“Đang ở văn phòng, có chuyện gì vậy? Chú có tỉnh lại hay không?”

“Vẫn chưa, em muốn mang cha ra nước ngoài điều trị.”

“Được, khi nào đi, anh đến đưa em.” Cũng vừa lúc, nếu cô rời đi lúc này, sếp liền sẽ không thấy được Linh Nhi.

“Ngày mai, bệnh của cha không chậm trễ được, nhưng là em muốn nói với anh một tiếng, rốt của anh ấy cũng là con trai của cha.” Lúc nghe tới muốn gặp sếp, anh bị dọa tới rồi, thật lâu không phục hồi tinh thần lại.

“Em, em quyết định rồi sao?” Anh sợ hãi nói, thẳng đến khi nhận được câu trả lời khẳng định của cô, “Được, vậy em ở của bệnh viện chờ anh, hiện tại anh đến đón em.”

Quay người, đi gara, lấy điện thoại ra gọi cho sếp, “Sếp, Linh Nhi muốn gặp sếp.”

“Linh Nhi nào?” Cậu ta thế nhưng đã quên, Tô Thành cười khổ một chút.

“Diêu Linh Nhi.”

“Ồ, gặp tôi làm gì, không phải nói cô ta đi nước ngoài sao?” Lăng Phong lạnh lùng nói.

“Vâng, đã trở lại, hôm nay cha của cậu sinh bệnh.” Nghe đến ông sinh bệnh, anh vẫn là run lên một chút.

“Nghiêm trọng sao?” Giọng anh dịu lại.

“Nghiêm trọng, cho nên Linh Nhi muốn mang ông ấy ra nước ngoài điều trị, lát nữa muốn lại đây nói cho cậu một tiếng, bây giờ tôi sẽ đi đón cô ấy, nửa tiếng sau sẽ quay lại.” Anh sợ hãi sếp không muốn gặp Linh Nhi, vì vậy nói xong một hơi.

“Cậu đều đã quyết định tốt? Còn nói cùng tôi làm gì?” Sau đó liền cắt đứt điện thoại.

Lúc đón được Linh Nhi, vẫn là cô gái thích đeo khẩu trang, dáng người thanh tú, mặc một chiếc váy liền ren màu xanh lam, đứng trong đám đông chỉ cần nhìn thoáng qua một cái liền có thể tìm được.

Cô đi theo Tô Thành lên xe, nói chuyện vài câu, liền bắt đầu im lặng, anh có thể cảm nhận được sự sợ hãi và khẩn trương trên người cô.